Đào Hoa còn muốn nói nữa nhưng Tần Nghiêu Huyền chợt cắn tai nàng, ướŧ áŧ gọi nàng một tiếng bảo bối.
"Đừng..."
Cảm giác được côn ŧᏂịŧ phía sau dần lớn lên, chống lên khe mông nàng, Đào Hoa vùi đầu vào trong nước muốn cự tuyệt, "Phía dưới ta còn đau."
"Không phải còn nơi này sao? Hoa nhi không muốn trẫm sao?"
Ngón tay hắn đâm vào cúc huyệt, một cỗ run rẩy từ xương hông bò lên đại não của Đào Hoa, nàng không tự chủ cắn chặt môi dưới. Đốt ngón tay hắn mở cúc huyệt ra, từ một ngón tay dần biến thành ba ngón, hợp với hơi ấm trong nhà tắm làm cho đường ruột nàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng co rút.
"Ah, thả lỏng, nơi nào của Hoa nhi cũng dâʍ đãиɠ như vậy, lát nữa đừng cắn đứt trẫm."
Ngón giữa được bao bọc trong xúc cảm ấm áp làm Tần Nghiêu Huyền muốn ngừng cũng không được, hắn nhìn chằm chằm Đào Hoa không ngừng run rẩy, mỗi lần ngón tay ra vào nàng cau mày thống khổ rêи ɾỉ vài tiếng, nhưng rất nhanh đã nếm được sung sướиɠ, tay hắn luồn ra đằng trước, dọc theo vòng eo mảnh mai đi xuống chạm vào thịt châu cứng rắn đã sớm thấm ướt dịch thủy ấm nóng.
"Nơi đó đau." Đào Hoa mềm mại kêu một tiếng, bờ mông khẽ lắc né trách nhưng hoa huyệt lại cắn chặt ngón tay hắn không buông.
Trước sau đều bị ngón tay của hắn xâm phạm, Đào Hoa căng thẳng đến mức cơ hồ vô lực, dựa vào ngực hắn mới có thể chống đỡ.
"Muốn ta không?" Tần Nghiêu Huyền đột nhiên rút hai ngón tay ra, Đào Hoa khẽ kêu một tiếng, ngước đôi mắt mờ hơi nước nhìn hắn, cắn môi gật đầu.
Cổ họng Tần Nghiêu Huyền chuyển động, hôn lên mi mắt nàng, sau đó nâng mông nàng lên đẩy qυყ đầυ to lớn vào cúc huyệt, nước ấm trong phòng tắm cũng theo động tác của hắn chảy vào trong.
"Ô ô! Đau quá! Trướng!"
Hắn tiến vào một tấc thân thể nàng giống như bị bật mở ra, gân xanh xung quanh côn ŧᏂịŧ không ngừng dò xét bên trong, cho đến khi cắm vào toàn bộ mới bắt đầu đưa đẩy.
Đào Hoa tê liệt trong bồn tắm, vòng eo mảnh khảnh bị hai tay Tần Nghiêu Huyền chế trụ, sau lưng va chạm mỗi lúc một mãnh liệt hơn, tiếng nước ấm nhộn nhạo cũng không kém âm thanh xá© ŧᏂịŧ va chạm, Đào Hoa mẫn cảm tới mức hoa huyệt phía trước không ngừng chảy nước.
"Không... Đừng..."
Tiếng rêи ɾỉ của nàng đã trở nên kiều mị vô cùng, Đào Hoa dứt khoát im lặng, Tần Nghiêu Huyền lại cố ý thúc vào nơi yếu ớt nhất của nàng, đằng sau bị côn ŧᏂịŧ vừa nóng vừa thô càn quấy, đằng trước lại vô cùng trống trải.
"Đi đến cạnh hồ tắm nào."
Đào Hoa bám lấy Tần Nghiêu Huyền đi tới cạnh hồ tắm, vòng eo trầm xuống, côn ŧᏂịŧ thúc vào sâu hơn. Bàn tay Tần Nghiêu Huyền lưu lại dấu tay đỏ thẫm trên eo nàng sau đó cắm ngón tay vào hoa huyệt ướt đẫm đằng trước, theo động tác đong đưa không ngừng mò mẫn giày vò.
"A... Ừ... Nghiêu Huyền... Đừng... Không được a..."
Vòng eo dường như bị hắn xoắn gãy. Chân Đào Hoa run rẩy, cơ hồ nàng đã bị Tần Nghiêu Huyền thúc vào mấy trăm lần. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn sâu vào trong cúc huyệt, Đào Hoa nghẹn ngào, đầu đổ mồ hôi, vô lực buông thõng hai tay, trên khóe miệng còn chảy nước miếng.
"Tắm lại nhé?"
Tần Nghiêu Huyền hít sâu một hơi, xoay Đào Hoa lại, ôm nàng trở lại bồn tắm.
Thấy Đào Hoa nhắm mắt mệt mỏi, Tần Nghiêu Huyền móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ phía sau nàng ra, lại hôn lên gương mặt yên tĩnh của nàng.
"Nàng tức giận sao?"
Nâng bầu ngực của nàng lên vuốt ve, ngón tay vân vê tiểu hồng đậu dựng đứng, giọng Tần Nghiêu Huyền khàn khàn: "Hoa nhi nói sau này không muốn ngậm côn ngọc nữa, trẫm đã đáp ứng, nàng còn ủy khuất chuyện gì?"
Nàng cảm thấy cúc hoa nhỏ đau.
"Hay nàng không cao trào? Đằng trước thoải mái hơn?"
"Bệ hạ!"
Đào Hoa xấu hổ không muốn nói chuyện, cầm cánh tay cắn nhẹ, "Hoa nhi mệt, muốn ngủ rồi."
Lúc này Tần Nghiêu Huyền mới khẽ cười, ôm lấy nàng, lau khô thân thể nàng đặt lên long sàng.
Hắn mặc lại quần áo, hôn nhẹ trán nàng nói, "Trẫm còn quốc sự chưa xử lý xong, Hoa nhi nằm đây ngủ một lát, được không?"
"Nhưng Hoa nhi ở một mình không ngủ được..." Nắm cổ tay Tần Nghiêu Huyền, Đào Hoa nặng nề nói: "Là chuyện liên quan đến Đại Diễn sao?"
"Ừ. Vừa rồi trẫm đã đồng ý giữ lại phụ hoàng Hoa nhi, rất nhiều chuyện cần phải được cân nhắc lại."
"Không thể không trảm sao? Hoa nhi có thể gặp phụ hoàng và hoàng huynh không, ta có vài lời muốn nói với bọn họ!" Nhớ tới mẫu thân và thân thế của mình, Đào Hoa lo lắng không phát giác được đôi mắt Tần Nghiêu Huyền lạnh dần.
Tần Nghiêu Huyền nghiêm túc nói: "Đại Diễn đã tàn, nàng là Hoàng hậu của trẫm, còn có gì không tốt?"
"Nhưng Hoa nhi muốn gặp bọn họ! Dù sao nhiều năm như vậy, sau này không thấy được nữa!"
Bản thân nàng cũng không phải huyết mạch hoàng thất Đại Diễn, thuở nhỏ lại được nuôi dưỡng trong cung, Đào Hoa thật sự muốn biết nàng là ai. Đường đường chính chính nhắc tới phụ hoàng sẽ chọc giận Tần Nghiêu Huyền, Đào Hoa nhỏ giọng nói: "Chẳng qua ta muốn gặp người thân nói lời tạm biệt mà thôi! Cũng không phải thương lượng chuyện gì khác!"
"Nàng còn muốn thương lượng với bọn họ?"
Túm tay Đào Hoa, Tần Nghiêu Huyền thấy nàng sốt ruột với những người kia, lại nhớ tới lúc trước Đào Hoa luôn muốn chạy trốn về Đại Diễn, hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, cũng không vòng vo, giọng nói giống như băng tuyết: "Đừng mơ tưởng chạy trốn khỏi trẫm."
"Hoa nhi không trốn!"
Cổ tay bị bóp đau nhức, nàng phát giác được bộ dạng thô bạo tàn độc của hắn bây giờ giống y như kiếp trước, Đào Hoa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Hoa nhi chỉ là... Chỉ muốn hỏi chuyện liên quan tới mẫu thân qua đời còn nhỏ..."
Phụ thân là giả, hoàng huynh cũng là giả, nhưng nàng là miếng thịt trên người mẫu thân rơi xuống. Đào Hoa vô cùng muốn biết nàng tột cùng là ai, vì sao rõ ràng là ngoại nhân lại bị nuôi dưỡng như công chúa mười mấy năm.
Kiếp trước nếu Đào Hoa không bị ép lên xe chở tù nhân chắc chắn phải chết, hoàng huynh thấy nàng quá đáng thương mới nói ra lời đó, chỉ sở sau khi trùng sinh, nàng cũng sẽ giống như kiếp trước tự cho mình là công chúa Đại Diễn, bởi vì thù quốc hận nhà mà không đội trời chung với Tần Nghiêu Huyền. Kích động muốn quay về Đại Diễn, muốn phục quốc, muốn hắn khó chịu.
"Câm miệng!"
Nhưng chẳng biết vì sao, nàng thẳng thắn cũng không vừa lòng hắn, trong mắt Tần Nghiêu Huyền lại nổi lên sát ý. Đào Hoa bị hắn bóp cổ, đứt quãng nói: "Người giả bệ hạ tối nay dường như biết Hoa nhi là ai, nhưng hắn không nói cho ta... Hắn không nói, Đào Hoa đành phải gặp phụ hoàng và hoàng huynh hỏi cho ra lẽ rồi!"
"Giang Đào Hoa!"
Bàn tay bóp cổ nàng phát ra âm thanh canh cách, trước mắt Đào Hoa biến thành màu đen, sắp hít thở không thông thì Tần Nghiêu Huyền đẩy nàng ra. Hắn thở dốc, áp Đào Hoa dưới thân, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm: "Trẫm đã nói, không muốn nàng nhớ nhung Đại Diễn, nghĩ đến người thân của nàng. Nàng chỉ cần nghĩ đến trẫm, an tâm làm Hoàng hậu của trẫm."
"Ta muốn biết chuyện mẫu thân có gì sai?"
Nếu là kiếp trước, Đào Hoa đã sớm sợ tới mức liên tục gật đầu, nhưng bây giờ nàng sẽ nỗ lực tranh thủ, nếu không nàng có lẽ sẽ không bao giờ biết được sự thật nữa!
Đào Hoa ủy khuất khóc thút thít nói: "Hoa nhi chỉ muốn biết rõ chuyện mẫu thân, Hoa nhi không giống người khác, từ nhỏ không có phụ mẫu yêu thương, lại càng không giống bệ hạ có Thái hậu chăm sóc, Hoa nhi chỉ muốn biết mẫu thân là ai... Dù chỉ biết một chút chuyện của nàng cũng tốt, nàng dỗ Hoa nhi ngủ như thế nào, yêu Hoa nhi ra sao, Hoa nhi chỉ muốn hỏi phụ hoàng và hoàng huynh chuyện này thôi. Chẳng lẽ Hoa nhi cũng sai sao?"
Tần Nghiêu Huyền không trả lời.
Đào Hoa càng khổ sở: "Sau này trên đời Hoa nhi không còn thân nhân nữa, dù có nhung nhớ, cũng không tìm được ai nữa..."
"Im miệng!"
Nước mắt lăn xuống, Tần Nghiêu Huyền nện một quyền vào cạnh giường gần nàng, tay hắn lúc ra đòn này sượt qua mặt nàng. Lực đạo rất nặng, đốt ngón tay của hắn cũng trắng bệch.
Một quyền này là muốn nện trên mặt nàng, Đào Hoa chua chát nghĩ.
Nói cái gì mà sủng nàng thương nàng chứ, kết quả còn không phải cái gì cũng không cho nàng làm, cái gì cũng che giấu nàng.
"Vì sao? Hoa nhi thật sự không có lòng riêng... Thật sự không hỏi chuyện khác... Nghiêu Huyền, vì sao chàng không tin ta?"
"Nàng chỉ cần tin người thân của nàng chỉ có một mình trẫm."
Tần Nghiêu Huyền đi xuống giường, không hề quay đầu lại nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Đào Hoa, hắn gọi hai cung nữ tới phân phó: "Ở chỗ này trông chừng Hoàng hậu nương nương ngủ, đừng cho nàng chạy loạn."
"Tuân mệnh!"
Hai người đồng thanh xác nhận, hô hấp chắc chắn. Đào Hoa liếc qua đã nhìn ra hai người đều luyện qua võ công.
Chờ Tần Nghiêu Huyền đi rồi, hai cung nữ nói xin đắc tội, đứng ở bên long sàng buông chăn màn vây quanh Đào Hoa, đứng hai bên giường canh giữ, mặt mày như gặp đại địch.
Lòng Đào Hoa lạnh lẽo, ngủ một giấc lại mơ tới ác mộng kiếp trước, ngày hôm sau tỉnh dậy được hai cung nữ lực lưỡng này đưa về Kim Ti Uyển.
"Hai vị tỷ tỷ sao đến đây?"
Đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho Đào Hoa, Hạ Chu lại nhìn thấy hai người này, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, nhìn Đào Hoa mệt mỏi mà trong lòng hoảng hốt.
"Theo như thánh ý bọn ta hộ tống Hoàng hậu nương nương về đây."
Bị dẫn lên giường, Đào Hoa vừa nằm xuống còn không kịp hở dài, mắt cá chân một lần nữa bị xích lại.
"Các ngươi làm gì đó?"
"Nương nương bớt giận, đây là ý tứ của Hoàng thượng." Người cầm chìa khóa nói: "Hoàng thượng còn nói, nếu nương nương muốn ra khỏi phòng ngủ thì hãy phái Hạ Chu đến chỗ Hoàng thượng lấy khóa."
Đào Hoa bực tức nghiến răng, phất tay cho các nàng lui.
Hạ Chu đi vào cũng hoảng sợ, còn tưởng rằng đêm qua Đào Hoa quấy nhiễu Hoàng thượng ân ái với Ngọc mỹ nhân, vội vàng bưng hộp thuốc tới hỏi: "Nương nương bị thương ở đâu? Mau nằm xuống, Hạ Chu bôi thuốc cho người."
Xem đi, ai cũng biết Tần Nghiêu Huyền ngược đãi nàng.
Đào Hoa không có sức cười khổ nữa, lắc đầu nói không sao, nhìn căn phòng xa hoa hơn so với kiếp trước mà ngẩn người.
Kỳ thật vẫn vậy, dù nàng có nịnh nọt Tần Nghiêu Huyền thế nào cũng là món đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Hắn chỉ yêu thứ dưới háng hắn mà thôi. Đào Hoa ngẫm nghĩ, bản thân nàng có gì tốt, luận tài nghệ gia thế hiền lương thục đức, bên nào cũng không bằng những nữ nhân trong hậu cung của hắn.
Duy chỉ có gương mặt này, sau đêm bị hắn phá thân hắn một mực yêu thích nàng. Nhưng đêm đầu tiên nàng cũng không có máu trinh, đây là vì sao? Mười năm của kiếp trước, ban đầu Tần Nghiêu Huyền còn trả hỏi nàng, sau khi nhận được câu trả lời, mặt mày hắn xanh mét không nói thêm gì nữa nhưng động tác dưới thân vẫn không ngừng lại.
Kiếp trước Đào Hoa hủy dung, Tần Nghiêu Huyền ác động ra tay với nàng, sau đó lại dùng linh đan dược liệu cứu nàng.
Bộ dạng của nàng có cái gì tốt? Vì sao hắn lại nói rằng nàng là mạng của hắn?