Sau này muốn ăn cũng không có nữa rồi.
Những lời này khiến Đào Hoa không khỏi chua xót. Nhìn Lục Thiên Hành trước mặt cúi đầu, khúm núm như đang chờ đợi nàng trách phạt, nàng càng không có tâm trạng cảm thụ vị ngọt ngào của bánh sữa.
Thảo nguyên Đại Diễn, suốt ngầm, gió lớn từng cái hiện lên trước mắt nàng. Mùa đông, mọi người mặc áo lông ngồi bên chậu than, cọng lông mềm mại trên áo hoàng huynh cọ vào mặt nàng, những thứ ấm áp như vậy nàng không thể tìm kiếm ở hoàng cung này.
"Công chúa chớ thương tâm, mấy ngày nữa Đại Diễn Thành sụp đổ, phụ hoàng và hoàng huynh người sẽ tới kinh thành."
Lục Thiên Hành lấy ra một khối ngọc màu nâu bọc trong vải gấm, dâng lên trước mặt nàng, "Người có muốn gặp hay không có thể suy nghĩ."
"Đúng vậy, thị vệ của ta là gian tế, ta cũng không thể chối bỏ tội trạng. Phụ hoàng và hoàng huynh hiện tại chắc chắn hận không thể gϊếŧ ta." Đào Hoa nhận bọc gấm, trên đó dính máu tươi và mồ hôi của nam nhân, nàng ném lại cho hắn, nâng tay áo lau nước mắt trên mặt.
Khó trách đời trước, phụ hoàng và hoàng huynh tin rằng nàng là kẻ bội bạc, nghiêm khắc chế nhạo nàng.
Chỉ trách nàng không tự nhận ra.
Đại Diễn diệt vong, mặc dù là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng chuyện phát sinh trước mắt, Đào Hoa chỉ cảm thấy áy náy vô cùng. Trong nhất thời, nàng nhìn Lục Thiên Hành, càng cảm thấy tức giận.
"Lui ra ngoài. Ta muốn yên lặng suy nghĩ."
"Xin công chúa đừng khổ sở trong lòng, hãy vì bản thân, vì đại cục."
Ngữ khí của hắn run sợ, ẩn chứa sự trung thành tuyệt đối, làm Đào Hoa cả kinh.
"Về sau, Lục Thiên Hành sẽ là thị vệ của công chúa." Lục Thiên Hành đứng dậy hành lễ, nói rõ ràng, "Chỉ cần Lục Thiên Hành còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để công chúa chịu một bất kỳ tổn thương nào."
"Hiện giờ ta rất tốt."
Đào Hoa thở dài.
Khi Lục Thiên Hành chỉ mới mười tuổi đã dám xâm nhập địch quốc, mười năm nằm gai nếm mật thăm dò. Mặc kệ trước kia hắn thế nào, Đào Hoa tin tưởng, về sau hắn sẽ trung thành bảo vệ nàng.
Nhưng Tần Nghiêu Huyền muốn hành hạ nàng, hắn có thể cứu nàng sao?
Hành thích vua là chuyện của loạn thần tặc tử, Lục Thiên Hành làm sao có thể làm ra được. Còn không bằng nàng tự lực dỗ dành Tần Nghiêu Huyền, còn có thể có chút tự do.
Lục Thiên Hành tự biết hắn ở trước mặt chỉ khiến Đào Hoa thêm thương tâm, nên im lặng rời khỏi đại sảnh, vừa khép cửa lại, ánh mắt của hắn đã thay đổi.
"Hoàng thượng."
Đi qua hành lang gấp khúc, Lục Thiên Hành quỳ gối trước mặt Tần Nghiêu Huyền, cúi đầu nói: "Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, cho thần có thể gặp công chúa."
"Trẫm đương nhiên yên tâm với ngươi. Ở Đại Diễn mười năm, ngươi có thể bảo vệ tốt Hoa nhi, thật sự là vất vả cho ngươi rồi."
Tần Nghiêu Huyền rõ ràng đang cười, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo ẩn chứa uy hϊếp: "Hôm nay Hoa nhi một mình ở bên cạnh ngươi, nên làm cái gì không nên làm cái gì, trong lòng ngươi có rõ không?"
"Thần chỉ là thị vệ của quý phi nương nương." Lục Thiên Hành nắm chặt bao gấm trong ngực, trán chảy một tầng mồ hôi mỏng: "Thần nhất định sẽ chăm sóc nương nương thật tốt."
"Rất tốt."
Tần Nghiêu Huyền đứng dậy, thản nhiên nói: "Trẫm còn bận quốc sự, lát nữa ngươi đưa Hoa nhi đi giải sầu, chọn cho nàng một cung nữ tốt. Những người muội muội ngươi chọn, quá ồn ào."
"Thần đã rõ."
Lục Thiên Hành gật đầu nhận lệnh, lúc này mới lôi một vật khác trong ngực đưa cho Tần Nghiêu Huyền: "Đây là mấy đơn thuốc thần tìm được ở hoàng cung Đại Diễn, không biết có đơn nào giúp nương nương khỏi bệnh được không."
Vật quan trọng như vậy, vậy mà giờ hắn mới giao ra. Tần Nghiêu Huyền lạnh lùng nói: "Ái khanh giữ đồ thật kỹ, hôm qua muội muội ngươi còn nói, không có chuyện gì quan trọng."
"Là thần quá vội nên quên."
Ngoài viện, đám đại thần đã đợi lâu, lại sợ không dám cho người qua thúc giục, Tần Nghiêu Huyền cũng không cùng hắn so đo nữa.
Lục Thiên Hành cung kính tiễn Tần Nghiêu Huyền, vụиɠ ŧяộʍ đưa mắt nhìn đại sảnh, xuyên qua cửa sổ dường như có thể thấy Đào Hoa đang ăn bánh sữa, gương mặt bi thương không thể kìm nén.
Hắn quay người đi ra phòng khác trong sân, nhiều năm tập võ nên tiếng bước chân nhẹ vô cùng, lại làm người ta kinh hồn bạt vía.
"Tam ca." Lục Ninh Nhã nơm nớp lo sợ nhìn hắn, gương mặt nam nhân tràn đầy gian nan vất vả. Rõ ràng là thứ tử, nhưng địa vị trong vương phủ lại cao quý vô cùng, phụ thân cũng phải nghe hắn, nhìn sắc mặt hắn.
"Ta nghe nói chuyến này muội cố ý theo, sinh nhật cũng không làm."
Lục Thiên Hành ngồi trên ghế, khí thế bức người, "Thời điểm Đào Hoa rơi xuống nước, muội cũng đang ở bên cạnh nàng?"
"Là... là muội muội không tốt, giữ nàng không chắc."
Lục Ninh Nhã quỳ sụp xuống, sợ Lục Thiên Hành nên lớn tiếng nói, "Bệ hạ đã phạt muội, muội không phải cố ý xúi giục Đào Hoa muội muội ngồi lên lan can đâu!"
"Cung nữ Tiểu Hoàn kia, cũng là người muội chọn cho hoàng thượng. Chuyện này hoàng thượng phạt muội rồi?"
"Không có..."
"Theo gia quy sao không tự mình vả miệng?" Lục Thiên Hành uống một hơi cạn trà trong chén, giống như nén lửa giận, gương mặt lạnh lùng, "Còn đợi ta động thủ?"
Giọng khàn khàn của hắn làm Lục Ninh Nhã run rẩy, nướng mắt không ngừng trào ra, tự giơ tay vả miệng mình.
"Muội sai rồi, muội muội ngu dốt, nên phạt!”
Lục Ninh Nhã nuốt nước mắt vào lòng, nàng nấc nghẹn.
Giang Đào Hoa to gan hay không nàng không biết, nhưng trước mặt Lục Thiên Hành, dù gan nàng to cũng trở thành hạt vừng. Nàng không ngờ được, Lục Thiên Hành nằm vùng ở Đại Diễn, uy danh hiển hách vậy mà cam tâm tình nguyện làm thị vệ cho Giang Đào Hoa.
Sớm biết như thế, Lục Ninh Nhã hận lúc ấy người rơi xuống sông sao không phải là bản thân, cho dù thế thì cũng không thể làm Đào Hoa có chút thương tổn.
Tần Nghiêu Huyền tức giận lên cũng đáng sợ, nhưng hắn sẽ kiềm chế không gϊếŧ nàng ngay, còn Lục Thiên Hành tức giận, hắn sẽ trực tiếp gϊếŧ người.
Đại ca là một minh chứng, bởi vì bàn luận về hoàng thượng, lén huy động lực lượng, trong một đêm tang chứng vật chứng bị lôi ra trước mặt, không kịp giải thích nhận sai đã bị một kiếm của Lục Thiên Hành xuyên qua yết hầu.
Lục Ninh Nhã nhờ tới cái chết của đại ca vẫn còn kinh hãi. Lực đạo dưới tay càng nặng thêm vài phần, nàng sợ buổi tối bị Lục Liên Hành phát hiện.
Nàng chỉ dám nặng, không dám nhẹ.
...
Đào Hoa ăn bánh sữa xong, tâm tình cũng khá hơn một chút. Dù sao sinh tử đều bị Tần Nghiêu Huyền vây khốn, chẳng bằng thừa dịp tự do ra ngoài dạo chơi một chút.
"Chúng ta kêu Ninh Nhã tỷ tỷ đi cùng đi."
Chỉ có mình và hắn, Lục Thiên Hành cả buổi im lặng, chỉ biết nàng hỏi hắn đáp, Đào Hoa không thoải mái.
"Muội muội nhà thần đêm qua ngủ không ngon. Hiện tại đang ngủ. Có gọi không ạ?"
"Thôi đi."
Đào Hoa suy nghĩ một hồi, kinh ngạc nói: "Cha ngươi là Tây Bình Vương?"
"Thần là con của thϊếp, không có gì hay để nói."
Lục Thiên Hành tranh thủ đi lên phía trước, bởi vì Đào Hoa kinh ngạc không nhìn đường, suýt chút nữa ngã xuống bậc thang. Bị hắn cẩn thận chăm sóc như thế, nàng cảm thấy buồn cười cực kỳ.
"Lên tiếng là được. Vạn nhất ta ngã trên người ngươi làm sao bây giờ?"
Trước tiên không nói tới đυ.ng đau hay không, nếu bị Tần Nghiêu Huyền biết, đương nhiên sẽ có chuyện.
"Tiếng của thần thô lỗ, sợ kinh hãi đến công chúa."
"Gọi ta là nương nương." Nàng nói thế nào, Lục Thiên Hành cũng không sửa danh xưng, Đào Hoa bĩu môi nói: "Nếu ta gọi ngươi là Thiên Hành, ngươi gọi ta là Đào Hoa được rồi."
Ánh mắt Lục Thiên Hành hơi thay đổi, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Đào Hoa."
Đào Hoa hoài nghi rằng, nếu hắn có một cái đuôi, có phải bây giờ sẽ vẫy một cái. Chỉ kêu một cái tên mà tựa như được ban thưởng ngàn vàng, bộ dạng nghiêm trang, ngây ngốc.
"Ta muốn ăn mứt quả."
"Bánh bao thơm quá, ta muốn!"
"Tranh đường!"
Đào Hoa chỉ tranh đường hình con chuột, ủy khuất nói, "Ta muốn một con chim phượng hoàng."
Lục Thiên Hành buông đồ cầm trong tay, móc ra hai đồng xoay nhẹ tay, hai đồng liền rơi xuống khe hở nhỏ nhất của sạp tre, người bán hàng rong cười hì hì vẽ cho Đào Hoa một con Phượng Hoàng.
"Thiên Hành thật lợi hại, ta muốn cái gì đều có thể sao?"
Cầm đầy tranh đường trên tay, Đào Hoa liếʍ mấy cái rồi đưa hết cho Lục Thiên Hành.
"Bất quá chỉ tốn chút sức, người tập võ đều có giới hạn. Kỳ thật công chúa... Đào Hoa chỉ cần chú tâm quan sát một lát, cũng có thể bách phát bách trúng như ta."
"Ngươi im đi!"
Nàng đem toàn bộ kẹo nhét vào miệng Lục Thiên Hành, Đào Hoa thở phì phò nói: "Thật nhàm chán!"
Trong miệng bị nhét đầy kẹo, Lục Thiên Hành nuốt một cái, Đào Hoa lại nhét thêm cho hắn vài cái. Vốn muốn khuyên nàng mua ít đồ thôi, lại bị nàng làm cho không nói ra lời được.
"A, mệt quá, chân ta mỏi rồi."
Nàng ngồi ở quán nước đầu đường, Đào Hoa nhìn bộ dạng Lục Thiên Hành chỉ muốn cười, "Ngươi rất giống mấy tên ăn vụng trong phòng bếp."
Bất quá bây giờ khác xưa. Tại ở bên người Tần Nghiêu Huyền được ăn uống tốt, nàng không cần Lục Thiên Hành thừa dịp ban đêm tới nhà bếp trộm điểm tâm nữa.
Lục Thiên Hành vất vả nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm trà, đang muốn nói chuyện, bên tai truyền đến tiếng khóc.
Cách đó không xa, mấy người Hán vây quanh cái gì đó, cười ha ha.
Một giọng nữ hài nhu nhược, nghẹn ngào truyền đến.
"Tiểu nữ bán mình làm nô tỳ, không bán da thịt!"
Đào Hoa bưng nước trà tò mò đi tới, thấy một người ăn mặc kỳ quái, quần lụa màu tím mỏng manh, đầu còn mấy cọng cỏ, nữ hài giải thích, "Quê quán chiến loạn tiểu nữ mới trốn tới đây, tha hương dị quốc lẻ loi hiu quạnh, chỉ có thể bán mình làm nô thôi."
Bên người nàng còn một manh chiếu, trong ngực là một bộ quần áo rách nát, một cái chén bể làm cho người khác thương tâm.
Người qua đường ném bánh bao mốc vào bát nữ hài, vui đùa lôi kéo nàng ta, nhất thời Đào Hoa thấy đau lòng vô cùng.
"Buông nàng ra! Ta mua nàng!"
Bưng nước trà cho nữ hài, Đào Hoa chân thành nói, "Đúng lúc ta thiếu người hầu hạ, ngươi đi cùng ta! Ta cho ngươi ăn bánh bao trắng!"
"Ai, cô nương biết cái gì a, nên đứng xem náo nhiệt thì tốt hơn! Da thịt mềm mại còn không ở nhà chờ nam nhân về yêu thương, ra ngoài khoe khoang làm gì!"
Nam tử đang lôi kéo nữ hài xì một tiếng khinh miệt, nghiễm nhiên là ác bá không ai dám quản.
Đột nhiên, hắn im bặt, khí chất cao ngạo của người trước mặt làm hắn sợ xanh mặt.
Mũi kiếm chống ở cổ hắn, khẽ động một cái, máu tươi rơi xuống đất.
"Xin lỗi nàng." Lục Thiên Hành đạm bạc nói, "Xin lỗi."
"Ban ngày ban mặt ngươi dám động vào ta! Biết ta là ai không? Ta đang nói chuyện với cô nương nhỏ bé này, hay ngươi với tiểu cô nương này cũng có ý, muốn tranh với ta?"
Đào Hoa nghe những lời dơ bẩn của hắn, chỉ cảm thấy buồn nôn, nàng sợ xanh mặt đưa nữ hài rời khỏi.
"Thiên Hành, ta mang nàng rời đi trước."
"Vâng."
Lục Thiên Hành nhìn Đào Hoa mang nữ hài đi xa, nói qua loa vài câu, uống ngụm trà, dưới tay động một chút, thu kiếm rời đi.
"Thỏi bạc này cho ngươi."
Nam tử không so đo vài giọt máu, sợ hãi, vội vàng rời đi.
"Xong rồi?"
"Vâng." Lục Thiên Hành tới chỗ Đào Hoa, thản nhiên nói, "Cho hắn chút bạc bán mạng."