Thị Trấn Nhỏ

Chương 19: Trên Bàn Mạt Chược

Người phụ nữ trông khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc váy vest màu hồng tươm tất.

Dáng người cao đầy đặn, ngực không lớn nhưng tỷ lệ thì chuẩn.

Ngoại hình tuy không quyến rũ như Lâm Yên nhưng tóc lại búi cao gọn gàng.

Kết hợp với khuôn mặt trái xoan thanh tú, chiếc kính gọng đen trên chiếc mũi cao trông rất ổn định.

Vẻ đẹp của cô ấy là kiểu vẻ đẹp tri thức.

Dịu dàng và đầy khí chất.

Cộng với cảm giác dịu dàng và thủy chung, nói chung là tuyệt vời!

"Làm gì vậy! Cái lão B đó, B ngứa muốn tìm chỗ xoa à!"

Bà già gớm ghiếc vừa mở miệng, Trương Đông đã cau mày nhếch miệng.

Cùng một ngôn ngữ thô tục, điểm số lại khác biệt khi nó đến từ loại người nào.

Nếu là mỹ nữ thì sẽ là ngông cuồng phóng đãng.

Còn nếu là bà già như cô ta thì thật thô tục và bẩn thỉu.

Nó giống như những từ như: u sầu, ủy mị, sầu muộn, nếu được Beckham hay giải nghĩa thì gọi là nam tính, nhưng nếu thay bằng Trần Đức Bo thì bị gọi là tục tĩu.

"Quên đi, con đĩ kia sẽ không tới, Yến Tử, ngươi đi tìm người thay thế cho hắn đi!"

Người phụ nữ trẻ trí thức ăn nói chậm rãi, lời lẽ cũng không khách sáo, nhưng nhìn dáng vẻ dịu dàng ta nhã kia, nghe những lời này của cô lại cảm thấy thoải mái khác thường.

"Ta có thể tìm người ở đâu? Ngươi biết mấy giờ rồi không?"

Lâm Yên lắc điện thoại di động và khịt mũi tức giận.

Nhưng khi cô quay đầu lại và nhìn thấy Trương Đông đang đứng như tượng gỗ thì mắt cô sáng lên.

Cô ngay lập tức chào hỏi:

"Quý khách, anh có biết chơi mạt chược không? Vừa vặn chúng ta đang thiếu 1, ngươi tới tham gia một ván thì thế nào?"

"Cái này... Ta không giỏi lắm."

Trương Đông lập tức làm ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng lại thầm cười:

“Các ngươi muốn gửi ta tiền tiêu xài phải không? Chuyện này ta cũng không hỏi, ta từng mở một sòng mạt chược, đây là một nghề hái ra tiền của ta đó.”

"Không sao, chúng ta chơi rất nhỏ, 20 tệ cho ván Bình Hồ!"

Lâm Yên lập tức khách khí nói.

Hóa ra là Đẩy Hũ, 20 tệ cho Bình Hũ, 40 tệ cho Đại Hũ, 60 tệ cho Đại Đại Hũ, và mỗi 20 bãi công cộng được tính là một phần.

Lâm Yên và những người phụ nữ khác có vẻ khá giàu có... bởi vì phong cách này chơi rất dễ dàng.

Nhung bình quân ít nhất 2-300 tệ vào ra một ván, muốn chạm vào 10 thước thì mỗi nhà tốn 660 tệ, cái này gọi là chơi rất nhỏ sao? ?

Những công nhân cổ trắng ở Quảng Châu rất ít khi chơi trò chơi lớn như vậy.

Thắng thua vài nghìn tệ một đêm với trò này là không thành vấn đề, nếu xui xẻo thì có thể lên đến mấy chục nghìn tệ.

Trương Đông trong lòng lập tức tính toán cẩn thận, sau đó nhìn hai người đang ngồi.

Mặc dù họ không nói gì, nhưng rõ ràng là rất nghiêm túc.

Người thích đánh bạc có đặc điểm riêng – so với người yêu thích tài xỉu càng điên cuồng.

Người thích chơi mạt chược là người tương đối trống rỗng, cho nên tính họ chơi chỉ là gϊếŧ thời gian.

"Vậy, chúng ta hãy vui vẻ một chút!"

Lâm Yên ân cần nắm lấy cánh tay của Trương Đông và kéo nó về phía bàn mạt chược.

Cô mỉm cười quyến rũ trong khi kéo anh cùng trở lại:

"Dù sao cũng không có gì phải lo lắng, nếu ngươi thắng, sẽ tìm một vài cô em gái thật tuyệt đi cùng ngươi, nếu ta chiến thắng, ta sẽ mời ngươi ăn tối."

"Ồ."

Trương Đông đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cánh tay mềm mại vậy mà có một loại súc cảm thật mạnh.

Cho dù xuyên qua áo ngủ, hắn cũng có thể cảm nhận được không gì sánh được co dãn.

Thiếu nữ nhiệt độ cơ thể mơ hồ truyền đến, cắt đứt Trương Đông thường ngày nghiêm túc suy nghĩ.

Khi định thần lại, Trương Đông đã ngồi xuống và thở dài trong lòng:

“Món súp me người này thực sự có tác dụng.”

Lâm Yên ân cần đưa một chai Coke cho Trương Đông, mở miệng nói với một nụ cười quyến rũ:

"Ta đã đọc sổ đăng ký, ngươi tên là Trương Đông phải không? Chúng ta sẽ không lừa ngươi đâu."

"Được, được, ta chậm một chút, ngươi đừng tức giận."

Đây quả thực là có chút vội vàng xếp vịt lên giá – đưa lên đợi mổ.

Nhưng Trương Đông là một tay lão luyện trong sòng bạc.

Sau khi bình tĩnh lại, trong lòng thầm cười:

“Vừa vặn ngứa tay, vậy xem vận may tối nay thế nào. Thua một chút cũng không sao, lỡ may thắng thì có thể trả nợ bằng cờ bạc.”

Nghĩ tới đây, Trương Đông trong cơ thể có chút nóng lên.

Trương Đông nhìn trái nhìn phải, Lâm Yên đang cầm đồ uống ở bên cạnh.

Khi cô hơi cúi xuống có thể nhìn thấy khe ngực cực sâu hoắm bên trong.

Trông nó trắng nõn và đầy đặn chỉ khiến người ta muốn cắn vài miếng.

Dù cho có ở nơi tuyệt vời đó bị ép đến ngạt thở cũng sẵn lòng.

Đối với bà già gớm ghiếc, Trương Đông tự động bỏ qua.

Nhìn vẻ đẹp tri thức ấy vẫn cứ nở nụ cười dịu dàng.

Mặc dù cô không mê hoặc như Lâm Yên, nhưng lại cho anh cảm thấy rất thoải mái.

Mặc dù cô ăn mặc giản dị nhưng Trương Đông là người đầu tiên cảm thấy rằng một người phụ nữ như vậy là một ngọn núi lửa đã tắt.

Tuy nhiên, cô ấy sẽ điên cuồng bùng nổ hơn bất cứ ai.

Trương Đông cảm thấy rằng nếu bà già gớm ghiếc được thay thế bằng một phụ nữ xinh đẹp, trò chơi mạt chược sẽ tuyệt vời hơn.