Trương Đông thở dài bước vào, vừa đẩy cánh cửa kính bẩn thỉu ra.
Bên tai ngay lập tức liền truyền đến một tiếng đinh tai nhức óc, đó là tiếng mạt chược kêu rất to chói tai.
Trương Đông cố gắng khống chế tâm tình, đi tới quầy thu tiền, có chút phiền muộn hỏi:
"Tiểu thư, ta muốn phòng đơn."
"Tiểu thư! Ngươi mới là tiểu thư!"
Người cô ở quầy lập tức ném cho Trương Đông một ánh mắt không hài lòng, giọng điệu không khách sáo chút nào.
Với chiếc điện thoại cảm ứng cũ kỹ trong tay, cô ta đang nhắn tin với một anh chàng hứng tình nào đó.
"Xin lỗi, có phòng đơn không?"
Trương Đông vô cùng mệt mỏi, và anh không còn quan tâm đến thái độ tồi tệ của cô nữa.
“Để tôi xem… uhm...”
Cô lầm bầm, lật giở cuốn sách dày cộp trên bàn.
Mặt cô đầy thịt, dáng người mập mạp như heo bị vỗ béo.
Chỉ riêng phấn trên mặt đã dày đến mức xoa lên cũng làm được hơn 10 cái bánh bao.
Không biết cô lấy đâu ra tự tin mà bôi mà vẽ môi cô ấy như một con lợn bị thiến như vậy.
Trương Đông không nói nên lời khi nhìn cô lật giở cuốn sổ.
Hiện tại khách sạn dù nhỏ đến đâu cũng đều được quản lý bằng máy tính.
Tại sao nơi này vẫn sử dụng phương pháp ghi sổ cũ như vậy?
Trong lúc chờ đợi, Trương Đông hỏi chuyện vài câu cho đỡ nhàm chán.
Nhưng những gì người cô nói khiến Trương Đông chán nản đến mức chửi mẹ mình.
Khách sạn được gọi là tốt nhất này không có Wifi, không có Cap mạng.
Thậm chí nước nóng trong phòng cũng chỉ được cung cấp trong một thời gian giới hạn.
Trang thiết bị nghèo nàn đến mức không bằng một số khách sạn làng quê cạnh một số thành phố .
“Không còn nữa.”
Cô nói cho có lệ.
Lúc này, di động của cô vang lên tin nhắn.
Cô lập tức gấp vở lại nghịch điện thoại.
“Vậy còn phòng nào khác không?”
Trương Đông đột nhiên trầm mặc.
"Không, không còn nữa."
Cô đang nghịch điện thoại di động mà không them ngẩng đầu lên, trông rất sốt ruột.
Khi Trương Đông mang hành lý ra ngoài, anh gần như muốn nổ tung vậy.
Trương Đông đã tức giận hết mức, thầm nghĩ:
“Đây là thái độ gì vậy? Cho dù không có chỗ, ít nhất thái độ cũng phải tốt hơn chứ, nhưng giọng điệu này quả thực như là đuổi ăn mày đi vậy!”
Sau khi ra khỏi cửa, Trương Đông Chính lòng đầy tức giận không chỗ phát tiết.
Lập tức, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên chạy tới, tươi cười nhiệt tình nói:
“Ca ca, hình như hắn là người nơi khác đến, phải không? Ca đang tìm một khách sạn để ở sao?"
"Không phải việc của anh?"
Trương Đông tâm trạng không tốt, lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cũng không hề khó chịu, cười nói:
"Khách sạn này là nhà khách tốt nhất trong thị trấn. À, từng là khách sạn tốt nhất. Trước nó cũng không tệ, nhưng là của nhà nước, có hay không cũng không sao.Anh xem, bên kia hoàn cảnh so với nơi này tốt hơn nhiều, dịch vụ cũng tốt."
"Quốc doanh?"
Trương Đông quay đầu nhìn biển báo không bật đèn, lập tức hiểu ra, thở ra một hơi khó chịu.
"Ca ca, đừng sợ, nhà hàng của ta ở ngay phía trước, có người qua lại, không có người thì các muội muội cũng không dám mở nhà hàng đâu."
Người đàn hông hứa một câu chắc chắn.
Nhà hàng mà người đàn ông trung niên nói cũng khá gần, chỉ cách vài bước chân.
Đèn sáng trưng,
mặt tiền sáng sủa.
Tuy trang trí không phong phú lắm, nó giống như khách sạn cấp tốc.
Tuy nhiên nó lại sạch sẽ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tuy rằng vào cửa không có người phục vụ chào đón, nhưng lúc ít nhất nó yên tĩnh hơn nhiều so với nhà khách trước đó - không ồn ào.
"Linh nhi, chào khách."
Người đàn ông trung niên dẫn Trương Đông vào cửa, hét lên rồi lại chạy ra ngoài.
Nó là cho Trương Đông cảm giác như thể anh ta đã đặc biệt chờ đợi những vị khách bị nhà khách tống ra ngoài từ nhà hàng kia vậy.
"Biết rồi."
Bên trong quầy, một chùm tóc đuôi ngựa đung đưa.
"Còn có phòng nào?"
Trương Đông lúc này đã vô cùng mệt mỏi, anh không có thời gian để nghĩ về điều gì khác.
Điều anh cần nhất bây giờ là tắm nước nóng và đánh một giấc thật ngon.
"Anh muốn loại phòng nào?"
Ngồi ở quầy là một dáng người mảnh khảnh.
Khi cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt trái xoan, đường nét thanh tú đạp vào mắt Trương Đông.
Cô gái này ước chừng 18 , 19 tuổi.
Trẻ trung hoạt bát, rất có duyên.
Hiếm có nhất chính là khi cười lên liền có cảm giác ngọt ngào thuần khiết.
“Ở đây có mạng không dây không?"
Trương Đông do dự hỏi.
Trên đường đi, Trương Đông thậm chí không nhìn thấy chiếc xe hơi nào.
Anh thực sự không biết ở nơi lạc hậu này có thiết bị như vậy hay không.
"Có."
Cô gái sửng sốt một chút trả lời.
Nhưng khi nhìn thấy hành lý và quần áo mà Trương Đông đang cầm trên tay, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn kiên nhẫn nói:
“Anh à, tôi có chuyện muốn nói trước với ngài, giá nhà của chúng ta tương đối cao, anh muốn gì? Giá phòng ở đây cao hơn nhiều so với nhà khách khác, nhưng trang trí và cơ sở vật chất rất đầy đủ.”
"Còn có phòng nào?"
Trương Đông tim đập thình thịch:
“Ngươi sẽ không đυ.ng phải hắc điếm chứ?”
"Anh cần mạng không dây..."
Cô gái khẽ cau mày, lấy ra một chiếc máy tính xách tay cũ, vừa gõ bàn phím vừa nói:
"Có một căn phòng ở tầng ba với trang thiết bị tốt nhất, nhưng giá một đêm là 128 nhân dân tệ."
"Cái này."
Trương Đông không chút do dự gật đầu, thầm nghĩ:
“Thật là chuyện cười! Với mức giá này, bạn thậm chí không thể ở trong một khách sạn cấp tốc ở một thành phố lớn hơn, làm sao có thể coi là đắt?”
“Tín hiệu mạng không dây có thể hơi yếu.”
Cô gái thận trọng nói.
Nhìn quần áo của Trương Đông, giọng điệu của cô gái rất lịch sự.
"Không có việc gì, có một cái là được rồi, phòng số mấy?"
Trương Đông không đợi được, ôm hành lý hỏi.
"Không có số phòng, đi theo ta."
Thấy vậy, cô gái đứng dậy khóa quầy và tủ rồi đi về phía cầu thang bên cạnh.
"Được."
Trương Đông sửng sốt một lúc rồi đi theo, thầm nghĩ:
“Khách sạn này không yêu cầu giấy tờ tùy thân và tiền đặt cọc sao?”