Editor: Tường An
"Thanh Xuyên thúc thúc, còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến Yến Kinh a!" A Viêm bĩu môi làm nũng, ăn vạ trong ngực Diệp Thanh Xuyên, lắc lắc cánh tay hắn.
"Gọi ca ca."
"Hừ, ngươi lớn tuổi như vậy, vì sao ta không thể gọi thúc thúc! Cha ta nói, bao nhiêu thanh niên tài tuấn thì không cần, làm gì nhất định phải chọn người già như ngươi!"
Diệp Thanh Xuyên bất đắc dĩ cười, sủng nịnh chọc chọc gương mặt nàng.
"Vậy nàng nói cho hắn biết sao?"
"Ta nào biết a!" A Viêm ủy khuất: "Ta chỉ buồn bực, rõ ràng lúc đầu gặp ta càng nhìn càng thấy ngươi không phải thứ gì tốt, nhưng sau đó làm thế nào mà ta bị lừa rồi? Sao lại để ngươi ngủ cùng chứ?"
Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng kiên định nghĩ, nam nhân này rất dễ nhìn, làm hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, nhất quyết không thể mắc mưu, vẫn nên nhanh chóng tống hắn đi móc hố phân đi thôi!
"Nàng thế nhưng không biết vì sao?" Diệp Thanh Xuyên nhướng mày cười.
"Vì sao a?" A Viêm nghi hoặc nhìn hắn.
"Bởi vì..." Diệp Thanh Xuyên kề sát vào tai nàng, "Thứ nhất, ta sẽ quỳ, thứ hai, ta sẽ xoa bóp, thứ ba, ta lại hôn, thứ tư, ta sẽ..."
Hắn hạ thấp thanh âm xuống mức chỉ có hai người bọn họ nghe được, thì thầm nói cho nàng chữ cuối cùng.
Mặt nàng nhất thời đỏ bừng.
"Ngươi đồ vô sỉ này!"
Nàng thật sự bị gạt, bị ăn rồi.
Hắn nhìn có vẻ rất thành thật đi móc hố phân, thành thật quỳ trước mặt nàng, nhưng thực tế thì sao, hắn bắt đầu vô thanh vô thức thông đồng nàng!
Mà hắn vừa nói bốn trình tự kia không phải là trình tự hành động đêm hắn ngủ với nàng sao?
Nàng phẫn nộ thò tay nhéo lỗ tai hắn.
"Nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì, có phải ngươi cố ý chạy tới Tháp Hà thành thông đồng ta đúng không?"
"Phải." hắn thành thật trả lời.
"Vậy ngươi vì sao thông đồng ta?" nàng ghé sát vào mặt hắn, ép hỏi.
"Bởi vì ta yêu nàng." thanh âm hắn thuần hậu, dễ nghe, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nàng suýt nữa bị ánh mắt này lừa gạt, có điều tỉnh táo lại, nàng quyết định không thể mắc mưu.
"Diệp Thanh Xuyên, tuy trong bụng ta mang thai cục cưng của ngươi, nhưng cũng không phải là ta không thể vứt bỏ ngươi, chỉ cần ta muốn, ta liền trực tiếp đá ngươi đi, cho ngươi cút sang một bên!"
"Phải, quận chúa bất cứ lúc nào đều có thể vứt bỏ ta, không cần ta nữa."
"Vậy ngươi còn không nói thật!" A Viêm dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu, vênh váo tự đắc ép hỏi.
"Nàng muốn ta nói cái gì?" Diệp Thanh Xuyên vô tội hỏi lại.
"Ta..." A Viêm ngập ngừng, bị hắn ba hoa một hồi, nàng lại quên mình muốn hỏi cái gì rồi.
Không được, phải từ từ, chuyện muốn hỏi còn nhiều lắm, trên người hắn có quá nhiều điểm đáng ngờ, nàng phải chậm rãi tra rõ.
Mà chuyện quan trọng nhất đương nhiên là...
"Nói đi, đêm hôm đó, chính là cái đêm chúng ta làm chuyện kia, ta thấy ngươi còn rất lợi hại, ngươi thật sự là lần đầu tiên sao?"
Hừ, không phải trước kia từng có nữ nhân khác đi?
"Ta lợi hại thế nào a?" Diệp Thanh Xuyên mỉm cười hỏi nữ nhân kiêu ngạo trong ngực.
"Ngươi, ngươi..." A Viêm nhớ lại đêm đó, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cứng miệng nói: "Ngươi không phải là sẽ hôn, sẽ xoa bóp, sẽ cái gì gì kia sao?"
Nàng vốn cảm thấy mình chẳng qua đến tuổi nên muốn tìm một nô tài tùy tiện chơi đùa, chơi xong rồi một cước đá bay là được.
Ai ngờ thủ đoạn của hắn quá cao minh, khiến nàng trầm mê trong đó không thể thoát ra được.
Từ đó về sau, nàng liền không thể rời xa nam nhân này.
Ban đêm ngủ, nhất định phải để hắn ôm mới được.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, nàng ngủ với nam nhân này nhiều lần khó tránh khỏi mang thai, không cẩn thận liền có hài tử của hắn.
Chuyện này tất nhiên không giấu được, bị phụ thân phát hiện, phụ thân giận dữ kéo Diệp Thanh Xuyên ra ngoài đánh một trận.
Đánh xong thì thương lượng cách giải quyết, nói là muốn bỏ hài tử trong bụng nàng, để nàng nhanh chóng thành thân.
Nàng không nỡ, kiên quyết muốn giữ cái thai.
Phụ thân bất đắc dĩ: "Ai chịu nhận tiểu tạp chủng trong bụng ngươi a?"
A Viêm nói: "Phụ thân, đây chính là cháu ngoại của người a, sao người có thể nói nó là tạp chủng chứ!"
Phụ thân: "Không gọi tạp chủng cũng được, ngươi nhanh chóng gả cho cha của tiểu tạp chủng, như vậy đứa nhỏ này không phải là tạp chủng."
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải kén rể, gả cho nam nhân này.
Ngày thành thân nàng mới biết được, thì ra hắn tên Diệp Thanh Xuyên! Tiếp theo mới biết, thì ra hắn hơn nàng những 15 tuổi a!
Đây quả thật là thiệt thòi lớn, một nam nhân lớn hơn mình 15 tuổi.
A Viêm trong lòng cảm thấy mình thua thiệt lớn, nhớ tới một đêm kia, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc trước nàng ngây thơ vô tri, không biết hắn dở bao nhiêu thủ đoạn với mình, bây giờ dần dần ngủ với hắn nhiều hơn cũng dần dần hiểu ra, đây chính là Diệp Thanh Xuyên thúc thúc thông đồng thiếu nữ thanh thuần vô tội a!
"Dù sao ngươi chính là lợi hại! Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải nói rõ vì sao ngươi lợi hại như vậy?"
"Bản thân ta cũng không biết mình lợi hại, nếu không biết mình lợi hại thì làm sao nói rõ tại sao mình lợi hại?" Diệp Thanh Xuyên nghiêm trang đáp.
A Viêm nghẹn lời.
Có điều, nàng là ai, nàng là nữ nhi của Tháp Hà vương, rất nhanh đã điều chỉnh lại suy nghĩ: "Vậy ngươi chỉ cần trả lời một vấn đề, trước kia ngươi từng có nữ nhân khác không?"
"Trước kia?"
"Đúng!"
Ánh mắt thâm sâu của Diệp Thanh Xuyên khẽ động.
Trước kia, hắn đương nhiên từng có nữ nhân, từng có một nữ nhân tên A Viêm, một nữ nhân luôn si ngốc nhìn hắn.
A Viêm nhìn ánh mắt hắn, nhất thời cảm thấy không bình thường.
Nàng nhìn hắn, tan nát cõi lòng nói: "Ngươi, ngươi, ngươi quả nhiên từng có nữ nhân khác đúng không? Ta biết ngay mà, khó trách ngươi lợi hại như vậy, thì ra ngươi đã sớm ngủ với nữ nhân khác, không được không được, ta quá thua thiệt!"
Dứt lời, nàng liền muốn vọt ra ngoài xe ngựa: "Ta cũng phải ngủ với một nam nhân khác, như vậy mới huề nhau!"
Diệp Thanh Xuyên vươn tay kéo nàng lại, hung hăng ôm chặt vào lòng, lập tức cúi đầu hôn xuống.
Lực đạo hắn rất mạnh, cho nên A Viêm tự xưng là võ công tốt cũng không phản kháng được.
Nụ hôn của hắn mạnh mẽ, tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu, thậm chí có chút tàn nhẫn.
Sau khi hôn xong, A Viêm ủy khuất sờ sờ môi mình, chỗ đó đã sưng đỏ lên.
"Ngươi làm cái gì vậy, quá độc ác!"
Nam nhân dịu dàng, trung thành, quỳ xuống mát xa chân cho nàng đâu rồi?
Diệp Thanh Xuyên ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
"Ta vốn có thể bỏ qua nàng, là nàng không buông tha ta." hắn nhắm mắt, chậm rãi nói: "Nếu đời này nàng không chịu buông tha ta, vậy ta sẽ dây dưa nàng cả đời. Về sau không được nhắc đến nam nhân khác, ta sẽ tức giận."
A Viêm tựa vào ngực hắn, trái tim khẽ run rẩy.
Nàng nhìn ra, hắn nóng giận thật khiến người ta kinh hoảng.
Bình thường hắn có thể quỳ trước mặt nàng, vẻ mặt thành thật dỗ dành nàng, nhưng nàng không được nhắc tới nam nhân khác.
Hắn đang ghen, dấm chua của hắn thật đáng sợ.
Nhưng mà nam nhân đáng sợ như vậy lại khiến lòng A Viêm như hoa nở rộ, đóa hoa nở rộ run run đón gió.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình bị hắn câu mất hồn phách rồi.
Nàng run rẩy ôm chặt cổ hắn, ngẩng mặt hôn lên môi hắn.
"Ta đột nhiên cảm thấy mình thật yêu ngươi, thật yêu ngươi..." nàng nỉ non "Giống như yêu ngươi mấy đời... Kỳ thật ngươi thế nào đều không sao cả, ta mặc kệ những chuyện quá khứ... chỉ cần bây giờ ngươi là của ta là tốt rồi..."
Diệp Thanh Xuyên ngẩn ngơ nhìn nữ nhân trong ngực, hẳn phảng phất như nhìn thấy A Viêm đời trước, A Viêm đời trước khóc trong lòng mình.
Hắn cắn răng, trái tim giống như bị cứa một đường, đau đến mức không kiềm chế được.
Hung hăng ôm nàng trong ngực, dùng tất cả sự dịu dàng, ôn nhu hôn nàng.
Vừa hôn vừa nói: "A Viêm, nàng nhớ kỹ, ta chỉ có nàng, luôn luôn chỉ có một mình nàng. Ta chỉ hôn nàng, chỉ ôm nàng."
"Chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào khác."
Cả hai đời, chỉ có một mình nàng.