Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 87

Editor: Tường An

A La kéo chăn gấm đắp lên người, ngẩng đầu nhìn nam nhân xâm nhập khuê phòng mình.

Hắn thật cao lớn, cao hơn rất nhiều so với Tiêu Vĩnh Hãn đời trước..., có lẽ căn bản không nên so sánh như vậy, một người là thiếu gia hầu môn, một là tướng quân chinh chiến sa trường, họ vốn dĩ rất khác nhau.

Ánh trăng không biết đã biến mất từ lúc nào, tơ liễu cũng lặng yên không hề lay động, chỉ có tiếng ngủ say của nha hoàn ngẫu nhiên truyền tới.

Bảy năm trước, nàng đứng trong phòng, hắn đứng bên ngoài cửa sổ, hắn lạnh lùng xoay người rời đi, một đi không trở lại.

Bảy năm sau, nàng ngồi trên giường, hắn đứng trước giường, hắn nói muốn chiếu cố nàng, muốn cưới nàng.

Hắn còn nói, ban đầu là hắn sai lầm rồi.

A La thật sự không nghĩ đến, hắn sẽ thừa nhận rằng hắn đã sai.

Kỳ thật, nghĩ kỹ lại thì từ lúc gặp lại đến nay, trải qua rất nhiều chuyện, dù nàng không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn có chút căm hận.

Ai bảo năm đó hắn lạnh lùng vô tình, không phải là chướng mắt nàng chỉ là một nữ hài tử, căn bản không để vào mắt sao?

Cũng biết hối hận à?

Tiêu Kính Viễn thấy A La quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen vụt sáng như có điều đăm chiêu, hắn đành bất đắc dĩ mím môi.

Hắn không biết trong cái đầu nhỏ của nàng rốt cuộc nghĩ gì, khi thì có vẻ thông minh, giảo hoạt, đôi lúc lại ngốc đến mức khiến hắn hận không thể mang nàng giấu đi để nàng khỏi ra ngoài gây họa.

Lúc này, cái đầu nhỏ kia không biết lại đang nghĩ cái gì rồi, hiểu sai chuyện này, đành phải giải thích: "Năm đó dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, phụ thân ngươi đã trở về, ta cũng không tiện thường xuyên lui tới chỗ ngươi, nếu để người khác biết sẽ ảnh hưởng khuê danh của ngươi."

"Thật ra mấy năm nay ta ở Bắc Cương, vẫn luôn rất nhớ ngươi, sợ ngươi phải chịu ủy khuất, trong lòng không lúc nào yên tâm."

Có lẽ vì hôm nay bóng đêm quá tối, có lẽ là chuyến này hắn ôm tâm lý bằng bất cứ giá nào, cho nên hắn quyết định nói ra những lời mà ngày xưa không dám nói ra miệng.

"Hừ..." A La nghe hắn thanh âm khàn khàn thừa nhận sai lầm, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bây giờ lại nghe hắn nói mấy lời này, trong lòng càng giống như ăn mơ ngào đường, vừa chua xót vừa ngọt ngào, tư vị không nói nên lời, nàng bĩu môi, yêu kiều hừ một tiếng, xoay mặt qua chỗ khác, cố ý nói: "Chẳng qua là ta bây giờ tướng mạo dễ nhìn nên tới dụ dỗ ta mà thôi, nếu ta vẫn là tiểu nữ oa, ngươi mới khinh thường nhìn đấy!"

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng phồng má làm nũng, trong lòng tràn đầy nhu tình, cuối cùng vẫn áp chế xuống, ôn nhu giải thích: "Năm đó ta thấy ngươi còn nhỏ, thương tiếc ngươi không có người chăm sóc, trong lòng thật sự muốn chiếu cố, che chở ngươi, nhưng đó không phải là quan hệ nam nữ, chỉ xem ngươi như tiểu bối trong nhà mà thôi. Ngươi trách ta lúc đó khinh thường nhìn ngươi chẳng qua là nói dỗi, trong lòng ngươi nên hiểu rõ, nếu không phải vì nghe ngươi cảnh báo, tại sao ta lại từ chối hôn sự, chạy tới Bắc Cương. Lại nói, nếu lúc ấy ta vướng bận ngươi như bây giờ, chỉ sợ ngươi lại nghĩ là ta tính tình cổ quái, không phải người bình thường."

Những lời này quả là nói đúng suy nghĩ trong lòng A La rồi.

Kỳ thật, bình tĩnh mà xem xét, nếu năm đó hắn quá thân thiện với nàng, sợ là nàng lại hoài nghi người này có phải có ham muốn cổ quái hay không.

Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, nàng rốt cuộc ngẩng lên, nghiêng đầu đánh giá hắn: "Vậy ngày ấy vì sao ngươi cự tuyệt hôn sự với Tả Hầu phủ, ta không tin ngươi thật tin tưởng lời ta nói đâu, lúc đó ngươi còn nói, bất kể cô nương Tả Hầu gia có xảy ra chuyện gì hay không ngươi đều sẽ cưới nàng ấy."

Hừ, nàng nhớ rất rõ vẻ mặt khó coi và bộ dáng lạnh lùng của hắn lúc ấy, sau này đôi khi nằm mơ cũng thấy rõ đấy!

Tiêu Kính Viễn nhớ tới lúc trước, sắc mặt có chút khó coi.

Sau giấc mộng kia, hắn nhất thời khó có thể chấp nhận được, cho nên theo bản năng liền mặt lạnh với A La, chưa từng nghĩ tới, A La tuổi nhỏ thấy mình lạnh lùng như thế, trong lòng sẽ là tư vị gì.

"Đó cũng là ta sai." Tiêu Kính Viễn nhíu mày, đành phải tiếp tục nhận sai.

Đã từng bày sắc mặt với nàng, hôm nay lại ăn nói khép nép, cẩn thận cực kỳ.

Trong lòng A La đã sớm hết giận, nhìn đường đường Định Bắc hầu, là khách quý của cha mẹ mình, là nhân vật người người kính trọng trên triều đình, người từng mặt lạnh với mình lúc này lại đứng trước giường, ăn nói cẩn thận, khép nép với mình, trong lòng vừa sung sướиɠ vừa ngọt ngào vô cùng.

A La mím môi, nhịn xuống đắc ý trong lòng, ra vẻ nghiêm trang nói: "Ngươi đã biết sai, ta cũng không trách ngươi nữa! Chuyện này thanh toán xong xuôi, từ nay về sau ta là đại nhân không chấp tiểu nhân, ngươi cũng không cần nhắc tới!"

Đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ.

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng như vậy, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp, ôn nhu hỏi: "Vậy, nếu đã nói rõ mọi chuyện, vài ngày nữa ta sẽ nghĩ cách đề cập hôn sự?"

Hôn sự?

Trong lòng A La nhất thời trầm xuống, vội vàng lắc đầu: "Không không không, chuyện đã nói rõ nhưng ta thật sự không có ý muốn gả cho ngươi."

Nàng nghiêm túc suy nghĩ, cúi đầu, nói thẳng ý nghĩ của mình: "Ta sẽ không gả cho ngươi, Thất thúc, cũng không có khả năng gả cho ngươi."

"Vì sao?" ánh mắt ôn hòa của Tiêu Kính Viễn chợt trầm xuống.

"Bởi vì..." A La do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Bởi vì ta rất sợ hãi."

"Ân?" câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Tiêu Kính Viễn.

A La thở dài: "Khi còn nhỏ ta từng có một giấc mộng, mơ thấy sau này ta sẽ chết trong trạch viện Tiêu gia các ngươi. Cho nên từ nhỏ ta đã quyết, nhất định phải tránh xa các ngươi, bất luận là Tiêu Vĩnh Hãn, Tiêu Vĩnh Trạch hay Thất thúc, ta đều sẽ không gả vào Tiêu gia."

Đời này, nàng sẽ không bước vào đại môn Tiêu gia lần nữa.

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, tim như bị nhéo một cái, hắn đã nghĩ A La có lẽ sẽ không nguyện ý, huống chi, hiện tại hắn đề cập đến chuyện này cũng thật sự quá đường đột.

Nhưng hắn không ngờ nàng sẽ từ chối hắn vì lý do như thế.

Đầu tiên là không tin, lý do này quá vớ vẩn, sau đó trầm ngâm một lát, lại nghĩ đến rất nhiều chuyện lúc trước.

Tỷ như, biểu cảm nàng cấp bách, nghiêm túc bảo hắn đừng cưới cô nương Tả Hầu phủ, giọng điệu khẳng định khi nàng nhắc đến Kha thần y, còn có, bản thân hắn bảy năm trước từng mơ thấy bộ dáng nàng sau khi trưởng thành.

Nếu nàng thật sự có bản lĩnh biết trước tương lai, vậy lý do này không hẳn là thuận miệng bịa ra.

"A La, ngươi có thể tin tưởng ta không, ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời, sẽ không để ngươi gặp bất cứ nguy hiểm gì?"

Hắn quỳ gối, ngồi xổm trước giường, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, cứ như vậy nói ra.

A La hơi ngây ngốc, trăng đã khuất, trong bóng đêm nàng không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được sự kiên định từ gương mặt kia.

Thật ra, nàng tin hắn.

Nhưng mà, nàng cũng tin vận mệnh.

Nàng e ngại, sợ hãi hồ Song Nguyệt kia, không dám lại bước vào cửa Tiêu gia.

Đời này sống lại, ngẫu nhiên có giao tiếp với người Tiêu gia, nàng cũng sẽ suy nghĩ, rốt cuộc là người nào có thể giam giữ mình dưới thủy lao, ngang nhiên thay thế mình mười bảy năm mà không bị ai phát hiện.

Nhưng mà không tài nào nghĩ ra được.

Nguyên nhân là vì mọi người trên dưới Tiêu gia thoạt nhìn đều rất tốt, cho nên nàng mới không nghĩ ra được là ai hại mình.

Ta ngoài sáng, địch trong tối.

Nàng làm sao có thể tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm chứ.

Tiêu Kính Viễn nói hắn sẽ bảo hộ nàng cả đời, nhưng đời trước, Tiêu Vĩnh Hãn cũng nói, cả đời sẽ chỉ đàn khúc Hầu La Hương cho một mình nàng.

Nhớ lại đời trước, thời khắc trước khi chết nghe được khúc Hầu La Hương kia, nàng không khỏi nghĩ, có phải đối với Tiêu Vĩnh Hãn mà nói, hắn vẫn luôn cho rằng hắn chưa từng vi phạm lời hứa của mình.

Hắn quả thật cả đời chỉ đàn khúc Hầu La Hương cho Diệp Thanh La kia.

Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, tâm tư A La càng thêm kiên định: "Thất thúc, hôm nay ngươi nói lời này, ta đương nhiên tin tưởng. Nhưng tương lai sẽ thế nào, không ai nói trước được. Thế sự vô thường, ta và ngươi đều là người phàm, làm sao địch nổi vận mệnh."

Tiêu Kính Viễn nhíu chặt mày, nàng nói cũng không sai, mặc dù hiện tại hắn hứa hẹn, dù cả đời này hắn không thay đổi ước nguyện ban đầu, nhưng hắn lại không thể biết trước tương lai, cũng không hẳn có thể thay đổi tương lai.

"A La..." hắn nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Tình cảnh trong giấc mộng của ngươi rốt cuộc như thế nào, ngươi nói cho ta biết. Nếu như trong mộng đã sớm đoán biết được tương lai, vậy ta sẽ dựa vào giấc mộng của ngươi để diệt trừ tất cả tai họa ngầm."

A La cắn môi, chuyện trong mộng, nàng làm sao nói rõ với hắn đây, chẳng lẽ nói nàng kỳ thật gả cho cháu hắn, gọi hắn là Thất thúc?

Trầm ngâm một lát, nàng nói: "Ta nhất thời không nhớ nổi, chỉ biết là, ta chết tại một nơi âm u ẩm ướt ở Tiêu gia, ta cũng không biết rốt cuộc là chỗ nào."

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ biết, đó nhất định là Tiêu gia."

"Một nơi âm u ẩm ướt?" Tiêu Kính Viễn nhíu mày.

"Ân." A La cũng không dám nói tỉ mỉ.

Nàng không biết cái chết của mình có liên quan đến ai, cho nên không đề cập chuyện thủy lao, chỉ nói ra chút manh mối như vậy.

Nếu Tiêu Kính Viễn không hề biết chuyện này, nếu hắn thật lòng với nàng, có lẽ hắn sẽ đi thăm dò.

Nếu hắn căn bản biết chỗ thủy lao kia, nàng nói như vậy, có lẽ hắn sẽ lờ mờ nhận ra được?