Editor: Tường An
Năm đó Hiền Đức thái hậu thích thưởng cúc, tiên hoàng lấy hiếu trị quốc, tháng tám hàng năm đều tổ chức thưởng cúc yến tại Yến Kinh, mời hầu môn phu nhân và các các cô nương tham dự, cùng Hiền Đức thái hậu thưởng cúc, làm thơ chơi đùa.
Về sau, tuy Hiền Đức thái hậu đã mất nhưng thưởng cúc yến hàng năm tại Yến Kinh vẫn được lưu truyền đến nay như một phong tục đặc hữu.
A La bảy tuổi, tính tình trẻ con thích náo nhiệt, vốn nên thích thưởng cúc yến. Chỉ có điều, thưởng cúc yến không chỉ thưởng cúc mà còn phải làm thi từ ca phú, các cô cương khuê tú đều muốn nhân cơ hội thể hiện tài năng của bản thân.
A La không có gì để thể hiện, hàng năm đều rơi xuống hạ phong, cảm thấy có chút mất mặt, bởi vậy thưởng cúc yến hàng năm trở thành chuyện khiến nàng đau đầu.
An phận nhàn nhã làm một cô nương hầu môn không tốt à, tại sao nhất định phải so đấu thi từ ca phú?
A La nghĩ tới đây liền phiền não nhíu mày. Mặc dù không sợ mấy tiểu oa nhi so đấu, nhưng trong lòng nàng vẫn không thích.
Huống hồ, kiến thức của nàng trước kia không thể so được với hiện tại, thi từ ca phú không tệ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, có nói ra cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, mấy tỷ muội đều có một tay chữ tốt, nét chữ xinh đẹp thanh nhã.
Nàng có thể so được sao?
Mấy cô nương dĩ nhiên nhìn ra A La buồn rầu, cũng nhìn nhau cười, Diệp Thanh Liên còn che miệng nói: "A La, mấy ngày nay phải chăm chỉ luyện đàn, đọc sách, không thể để người khác xem thường tỷ muội chúng ta."
Lời này hiển nhiên là bỏ đá xuống giếng, A La mím môi không lên tiếng.
Đúng lúc này Trần ngự y đã đến ngoài cửa, tiểu nha hoàn Như Ý đi vào bẩm báo, mấy tỷ muội cũng cáo từ đi ra ngoài.
Nhân lúc mọi người ra ngoài hết mà Trần thái y chưa vào, lão tổ tông cười ha hả lôi kéo tay A La, nói: "A La không cần khổ sở, chờ vài ngày nữa ngươi khỏe hẳn, tổ mẫu nói Nhị ca ngươi dạy ngươi luyện chữ, dù thế nào đi nữa, thưởng cúc yến cũng không thể để người khác xem thường A La."
Nhị ca mà lão tổ tông nói chính là nhi tử Đại phòng Diệp Thanh Thụy, năm nay mười bốn tuổi, tài năng xuất chúng, bái danh sư thư pháp Đổng Tứ làm thầy.
A La không đành lòng phụ ý tốt của lão tổ tông, nhu thuận gật đầu: "Lão tổ tông nói vậy, ta an tâm."
Vừa nói xong liền thấy Trần thái y tiến vào, nhắm mắt bắt mạch cho A La một lúc, nói thân thể tốt, chỉ hơi suy yếu, hảo hảo nghỉ ngơi là được.
A La lại bị đút một chén canh tổ yến, ăn xong liền cảm thấy mệt mỏi ngáp một cái. Lão tổ tông thấy vậy liền bảo nàng ngủ tiếp, dặn dò Hồ ma ma chăm sóc nàng cho tốt, sau đó mới rời đi.
Màn rèm vàng nhạt buông xuống, A La được hầu hạ nằm trên giường đệm mềm mại, đắp chăn thêu màu hồng phấn. Trong phòng lại đốt hương thơm làm nàng cảm thấy ấm áp ngọt ngào, tâm tình căng thẳng cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Cảnh tượng sau khi tỉnh lại cơ hồ làm nàng không dám tin, nàng sợ một khi nhắm mắt lại, xung quanh sẽ lại là thủy lao âm u ẩm ướt.
Nàng khẽ cắn môi, nâng tay lên, nhìn bàn tay trẻ con nhỏ nhắn mập mạp, lại sờ sờ thân thể mình.
Nàng hiện tại chính là tiểu nữ hài bảy tuổi được lão tổ tông yêu thương ôm vào lòng.
Thở phào một hơi, ngửi hương khí thoang thoảng trong phòng, nàng lại bắt đầu suy nghĩ chuyện thưởng cúc yến.
Phàm là thế gia có hầu môn có tiếng ở Yến Kinh đều được mời đến dự thưởng cúc yến, Tiêu gia đương nhiên cũng sẽ tham dự.
Như vậy, lần này nàng sẽ gặp Vĩnh Hãn đi? Có lẽ hiện tại Vĩnh Hãn vẫn là một tiểu nam hài chín tuổi nhỉ...
Nàng nắm chặt chăn gấm, bỗng nhiên nhớ tới "Diệp Thanh La" giả mạo mình tươi cười đắc ý, nói Tiêu Vĩnh Hãn sủng nàng ta mười bảy năm, nói Tiêu Vĩnh Hãn đàn "Hầu La Hương" cho nàng ta.
Nhất thời trong lòng không biết là tư vị gì, nhớ đến quang cảnh năm mình bảy tuổi, nghĩ tới cha mẹ và huynh trưởng, không biết hiện tại bọn họ có giống trong trí nhớ của mình hay không? Ngây ngốc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mí mắt nặng trĩu, cứ như vậy ngủ thϊếp đi.
--------------
Một giấc này nàng ngủ rất sâu, khi tỉnh lại đã là ngày thứ hai. Hồ ma ma thấy nàng tỉnh, vội vàng phân phó mấy nha hoàn đi vào hầu hạ A La rửa mặt chải đầu, mặc quần áo.
Lão tổ tông biết động tĩnh bên này, cũng đích thân đi qua, vuốt ve vầng trán nhỏ của A La: "Nhìn tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi."
Đúng lúc này, Đại thái thái, Tam thái thái và đích tôn đại thiếu nãi nãi đến thỉnh an lão tổ tông, biết A La đã tỉnh, tất nhiên cũng qua thăm, vây quanh A La đau lòng trìu mến một phen.
Sau đó, vẫn là lão tổ tông thấy người nhiều sợ ầm ĩ nàng nghỉ ngơi nên mới nói mọi người giải tán.
Lão tổ tông nhìn nàng trang điểm xong, chải đầu thành hai búi tóc nhỏ, mặc y phục hồng phấn thêu hoa, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mịn, một tiểu nữ hài nhỏ xinh lại quy củ ngồi ngay ngắn trên ghế con, không khỏi vừa đau lòng vừa buồn cười, nói: "Bị bệnh một hồi, nhìn lại không giống ngày xưa, có vẻ hiểu chuyện hơn."
A La nghe vậy, cũng cười: "Bây giờ nhớ tới trước khi bị bệnh, cứ cảm thấy như ngăn cách một tầng sương mù, ngoại trừ nhớ rõ lão tổ tông, những người khác đều rất mới lạ!"
Lão tổ tông đánh giá nàng một lượt, cuối cùng nói: "Ngươi a, người thì nhỏ mà suy nghĩ thì nhiều, sợ là vẫn buồn phiền chuyện thưởng cúc yến đi, kỳ thật, chẳng qua là một bữa tiệc mỗi năm một lần, không biết đã tổ chức bao nhiêu lần rồi, có cái gì phải căng thẳng, ngược lại khiến một tiểu hài tử sợ hãi."
A La không thể trực tiếp nói với lão tổ tông chuyện mình đã trải qua, chỉ nhu thuận cười cười, làm nũng nói: "Lão tổ tông, nhà người ta đều hận không thể tranh thủ mặt mũi cho cô nương nhà mình, lão nhân gia ngài lại không ngóng trông cháu gái mình tranh đoạt nổi bật."
Lão tổ tông vốn lo lắng cho nàng, thấy nàng còn có tâm tư trêu ghẹo mình, trong lòng cũng hơi yên tâm: "Thì tính sao, cháu gái ngoan bảo bối của ta đời này đều có người yêu thương, muốn tranh đoạt làm cái gì? Ta cũng không phải tú bà tuyển mỹ nữ!"
A La nghe vậy liền bật cười.
Nói cũng phải, đều là thiên kim tiểu thư như nhau có cái gì phải ganh tị tranh đoạt, chẳng qua, tiểu cô nương khó tránh khỏi tính háo thắng mà thôi.
Hai bà cháu cười nói vui vẻ, Hồ ma ma mang chén thuốc và dược thiện vào, bày trên bàn. Lão tổ tông sợ nàng một mình không có hứng, liền ở lại ăn cùng nàng.
Đang ăn thì nghe tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: "Nhị thái thái và Tam thiếu gia đã trở về từ sáng sớm, thay xiêm y xong sẽ qua bên này."
A La đang ăn một ngụm canh nấm, nghe lời này, tay cầm muỗng hơi buông xuống.
Lão tổ tông vừa gắp một miếng thịt chiên bơ thơm mềm bỏ vào bát A La vừa nói: "Chắc là hôm qua nhận được tin ngươi tỉnh lại nên vội vã chạy về."
A La khẽ gật gật đầu: "Vâng."
Nhị thái thái và Tam thiếu gia là mẫu thân và ca ca của nàng.
Trong trí nhớ của A La, mẫu thân mất sớm hơn lão tổ tông.
Mẫu thân vốn là nữ nhi thế gia thư hương Giang Nam, tài mạo song toàn, nghe nói khi đó đã sớm đính hôn, có điều sau này gia đình sa sút, nhà trai từ hôn, sau đó không biết nhân duyên thế nào gả cho phụ thân, xem như hung hăng đánh vào mặt gia đình kia.
Đáng tiếc, từ lúc mẫu thân gả vào Diệp gia, phụ thân đều ở biên cường phòng thủ, phu thê chung đυ.ng thì ít xa cách thì nhiều.
A La nhớ, quan hệ giữa hai người bọn họ rất xa lạ, mỗi lần phụ thân ngẫu nhiên về nhà, hai bọn họ nhất định sẽ đối xử trịnh trọng hữu lễ với nhau.
Đến năm A La mười tuổi, mẫu thân bệnh nặng một trận rồi mất.
Sau khi mẫu thân mất, phụ thân giống như một đêm già đi mười tuổi, rời nhà đi biên quan, từ đó về sau không trở về nữa.
Cha mẹ đều không ở bên, ca ca lại bị mù bẩm sinh, việc hôn nhân cũng không được như ý. Cưới tẩu tử cũng coi là môn đăng hộ đối nhưng tính tình lại không hợp với ca ca, A La mơ hồ nhớ sau khi thành thân, có mấy lần ca ca ngủ ở thư phòng.
Nàng là nữ tử chưa lấy chồng làm sao hiểu được mấy chuyện đó, chỉ thuận miệng hỏi một câu, ca ca liền lấy cớ đọc sách mệt mỏi nên ngủ lại thư phòng luôn.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng ca ca khổ sở bao nhiêu, chỉ không nói với nàng mà thôi.
Đang suy nghĩ, Nhị thái thái Ninh thị và Diệp Thanh Xuyên đã tiến vào phòng. Làm con dâu không thể so với những tiểu cô nương được nuông chiều từ bé kia, sau khi vào phòng, cùng nhi tử đoan trang hành lễ bái kiến lão tổ tông rồi mới đứng sang một bên.
A La tiến lên chào hỏi mẫu thân, Ninh thị thản nhiên nhìn nàng một cái, trong mắt cũng không có bao nhiêu độ ấm, khẽ gật đầu nói: "Nhìn tinh thần đã tốt lên rồi."
A La nhìn mẫu thân, mẫu thân đã hai mươi mấy tuổi nhưng trên mặt không hề có dấu vết tuổi tác, ngược lại vẫn giống như lúc mười bảy mười tám tuổi. Đôi mắt như thu thủy, lông mày như trăng rằm, môi đỏ tựa yên chi, da dẻ trắng như tuyết, mái tóc đen dài mềm mại đáng yêu, lại mang khí chất thanh nhã của người đọc sách.
Nàng vốn cho rằng nữ nhân ở địa lao trong mộng cực kỳ giống mình, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng mẫu thân mới nhận ra, nữ nhân kia nhiều hơn vài phần lệ khí, thiếu đi vài phần văn nhã xinh đẹp.
Mà Ninh thị thấy nữ nhi ngước mắt, cẩn thận đánh giá mình, lúc mình nhìn qua thì lông mi hơi run run, cuống quýt rũ mắt xuống, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Có điều, tính tình nàng vốn đạm mạc, hơn nữa nữ nhi từ nhỏ đã nuôi bên cạnh lão tổ tông, cho nên cũng không mở miệng hỏi gì nhiều.
A La cúi đầu, nghĩ sau này lớn lên bộ dáng mình cơ hồ giống hệt mẫu thân, lại nhớ tới khi mình mười tuổi thì mẫu thân buông tay nhân gian. Mặc dù ngày thường không thân cận mẫu thân nhưng dù sao máu mủ tình thâm, cái mũi không khỏi chua xót.
Ninh thị là con dâu phải hầu hạ bên cạnh lão tổ tông, nhưng Diệp Thanh Xuyên là cháu trai nên không cần, vì thế A La liền kéo ca ca cùng ngồi trên giường nói chuyện.
Diệp Thanh Xuyên vừa sinh ra đã bị mù, mấy năm nay cầu y vô số, thuốc uống không biết bao nhiêu nhưng cũng không thấy tốt lên, thời gian dài, Diệp gia cũng nhận mệnh.
Chẳng qua, Diệp Thanh Xuyên trời sinh thông minh, trí nhớ tốt, phàm là văn chương phu tử đọc qua, chỉ nghe một lần đã nhớ kỹ không sót một chữ, bản thân lại siêng năng chăm chỉ nên dù mắt mù vẫn luyện được một tay chữ tốt.
Ngoài ra, tướng mạo hắn cũng như A La, cực kỳ giống mẫu thân, ngũ quan tinh xảo như họa, từ nhỏ đã uống thuốc triền miên nên trên người luôn thoang thoảng mùi thuốc, nhưng không khiến người ta chán ghét mà ngược lại mơ hồ có khí độ thế ngoại tiên nhân.
Hiện tại tuổi còn nhỏ, ca ca chưa cưới vợ, A La cũng không cần kiêng dè, kéo ca ca ngồi trên giường, trong lòng cảm thấy hết sức thân mật, hỏi lung tung liên tục không ngừng.
Diệp Thanh Xuyên theo mẫu thân đi Vạn Thọ tự cầu phúc cho muội muội, ai biết hôm qua mới bái phật xong, chưa kịp nghỉ ngơi liền nghe nói muội muội tỉnh lại, tất nhiên vội vã chạy về nhà, thay quần áo, rửa mặt súc miệng xong, đi đến phòng lão tổ tông gặp muội muội.
Hắn mắt mù không nhìn thấy, bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của muội muội kéo qua giường ngồi, trong lòng tràn đầy cảm giác quen thuộc, nhưng lại mơ hồ nhận thấy có chút không giống ngày xưa.
Người mù tâm linh nhạy cảm, cứ cảm thấy trải qua lần bệnh này, khí tức A La có gì đó không giống lúc trước?
----------------
Dùng xong bữa sáng, lão tổ tông cùng Ninh thị rời đi, trước khi đi còn dặn dò Diệp Thanh Xuyên: "Mấy ngày nay A La bị bệnh, không đi học được, A Xuyên hảo hảo giảng lại cho nàng."
Kỳ thật, lão tổ tông không nói thì Diệp Thanh Xuyên cũng muốn trò chuyện với muội muội.
A La chỉ nghĩ, nàng tuổi nhỏ phụ thân lại ở biên cương phòng thủ, một năm gặp chẳng được mấy lần, tính tình mẫu thân đạm mạc ít nói, tuy có lão tổ tông yêu thương nhưng dù cũng là lão tổ tông, cho nên đối với A La mà nói, người thân cận nhất chính là người ca ca ruột này.
Sau này lão tổ tông mất, ca ca là chỗ dựa duy nhất của nàng ở nhà mẹ đẻ.
"A La sao lại nhìn chằm chằm ta vậy?" Diệp Thanh Xuyên không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được A La đang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đánh giá mình.
"Ca ca, A La bị bệnh xong, chỉ cảm thấy giống như một đời không gặp ca ca." A La mím môi ngượng ngùng cười, kéo tay ca ca làm nũng.
Thanh âm tiểu hài đồng bảy tuổi nhỏ nhẹ mang theo chút trẻ con lại nói ra từ "một đời" làm lòng Diệp Thanh Xuyên hơi cứng lại.
Hắn bất giác nâng tay, muốn vuốt đầu A La.
Trang sức trên đầu A La hơi mát lạnh, ngón tay thon dài tỉ mỉ vuốt ve búi tóc A La, lại theo sợi tóc đi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa gò má trơn mềm của nàng.
"Đây là bệnh đến choáng váng sao?" hắn mặc dù mới mười tuổi, ở trước mặt muội muội lại có giọng điệu tiểu đại nhân, ngữ khí tràn ngập sủng nịnh.
Trong lòng A La ê ẩm, ỷ mình còn nhỏ liền thuận thế chui vào ngực ca ca.
Diệp Thanh Xuyên hôm nay mặc quần áo nguyệt sắc, vạt áo có mùi thuốc nhàn nhạt, chóp mũi A La ngửi mùi hương quen thuộc, suýt nữa rơi nước mắt.
"Ca ca, A La rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi." Nàng dùng thanh âm hài đồng, thay nữ tử bị giam nhiều năm trong địa lao nói ra tưởng niệm trong lòng.
Diệp Thanh Xuyên nghe lời này, lại phát hiện tia bi thương và bất đắc dĩ trong giọng nói của A La, hắn không khỏi kinh ngạc, ngực đau xót, theo bản năng ôm chặt muội muội thơm mềm trong ngực: "A La, chẳng lẽ đang trách ca ca không ở bên cạnh ngươi sao? Nhưng mẫu thân thật sự muốn đi Vạn Thọ tự thắp hương, ca ca cũng muốn đi cùng."
Dứt lời, hắn lại nghĩ đến một chuyện, liền suy đoán: "Hay là, A La còn giận mẫu thân?"
"Giận mẫu thân?" A La nghi hoặc ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi: "Vì sao lại giận mẫu thân?"