Lại thêm nửa tháng trôi qua, Lâm Dương Thần ăn ngon ngủ yên, mười phần thoải mái ung dung hưởng thụ khoảng thời gian ở bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm.
Khoảng thời gian trước nàng thỉnh thoảng cũng phát sinh cơn đau đầu chóng mặt khi vô tình nhớ lại ký ức lúc còn hôn mê, nhưng dần dần cơn đau đã không còn xuất hiện nữa, thân thể cũng được điều dưỡng đến không sai biệt lắm.
Quan trọng là Trịnh Tân Thành cũng không còn đi làm phiền nàng, đây là chuyện khiến Lâm Dương Thần vui vẻ nhất. Chỉ là nàng biết rõ hắn dụng tâm tìm mọi biện pháp làm cho nàng mau chóng tỉnh lại cũng không phải vì muốn cho nàng cuộc sống yên vui, mà có khả năng là đang ấp ủ một âm mưu nào đó.
Rất nhanh, Lâm Dương Thần liền biết ngày tháng yên vui của nàng sắp phải kết thúc.
.....
Cộp! Cộp! Cộp!
Giày cao gót bén nhọn va chạm với nền đá phát ra một loại âm thanh thanh thuý, trong không gian kín nơi mật thất càng khiến cho âm thanh ấy vang vọng đi xa.
Tần Tuyết Nhiễm mang theo Lý Bân cùng hai đàn em khác đi trong một thông đạo dài và hẹp, xung quanh là ánh sáng lay lắt toả ra từ những chiếc bóng đèn cũ kĩ được treo hai bên vách tường đá. Rất nhanh đoàn người đã dừng chân trước một gian phòng, một tên đàn em nhanh tay lẹ chân chủ động tiến lên phía trước mở cửa.
Két——
Cánh cửa sắt được đẩy ra, tên đàn em vội tránh sang một bên để Tần Tuyết Nhiễm cùng đám người tiến vào phòng. Bên trong phòng còn có vài người khác, Tần Tuyết Nhiễm đặt tầm mắt lên người đàn ông đang bị trùm kín đầu, bị hai đàn em của cô đè ép bả vai quỳ trên mặt đất, hai tay trói ra sau trông vô cùng chật vật.
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu ra hiệu cho đàn em, bọn họ nhận được chỉ thị của cô liền lột túi đen trùm đầu người đàn ông ra. Lúc này, người đàn ông mới nheo nheo mắt nhằm thích ứng ánh đèn trong gian phòng, bắt đầu xác nhận tình cảnh của mình.
"La tiên sinh, xin chào!" Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười nhìn hắn nói. Lúc này cô cũng đã ổn định ngồi trên chiếc ghế mà Lý Bân chuẩn bị, lưng tuỳ ý tựa ra sau, chân vắt chéo, cánh tay lười biếng gác lên tay vịn, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở trên bụng, tư thái ung dung lại cao ngạo tựa như nữ vương trên vạn người.
Theo thanh âm của cô, người đàn ông được gọi là La tiên sinh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy người đang cao cao tại thượng trước mặt hắn liền trợn to hai mắt, vừa dãy dụa vừa không ngừng la hét. Đáng tiếc không thể thoát khỏi kiềm kẹp của hai người phía sau, mà miệng lại bị băng dính dán chặt chỉ có thể phát ra tiếng 'ưm' 'ưm' từ trong cổ họng.
Đàn em của Tần Tuyết Nhiễm lại thô lỗ lột miếng băng dính ra, lúc này người đàn ông mới có thể gào lên một câu hoàn chỉnh: "Tần Tuyết Nhiễm! Cô bắt cóc tôi đến đây là muốn làm cái gì?"
Tần Tuyết Nhiễm bật cười, ung dung đáp: "La Huy, anh vẫn còn nhớ ba năm trước anh đã làm cái gì chứ? Làm ăn với tôi lại dám nửa đường trở mặt giăng bẫy tôi, hại hơn mười anh em của tôi phải bỏ mạng. Hiện giờ anh cũng đã lọt vào tay tôi, anh nghĩ... tôi nên làm cái gì?"
Người đàn ông này chính là La Huy, ba năm trước hại chết đàn em của Tần Tuyết Nhiễm lại truy sát cô, cô vẫn luôn ghim trong lòng mối thù này, muốn báo thù. Chỉ là thời gian qua hắn hợp tác với Trịnh Tân Thành, được Trịnh gia gắt gao bảo hộ, Tần Tuyết Nhiễm đến tận bây giờ mới đợi được một thời cơ tốt đem người về Tần gia xử lý.
Nơi này chính là mật thất của Tần gia cũng là lao tù được xây dựng bên dưới lòng đất, là nơi mà Tần gia chuyên dùng để cầm tù và xử lý những kẻ đắc tội với bọn họ.
Tần Tuyết Nhiễm cười lên trông thật xinh đẹp nhưng nụ cười ấy lọt vào mắt La Huy lại trở nên cực kì đáng sợ. Hắn đương nhiên biết tình cảnh hiện tại của bản thân, lọt vào tay người phụ nữ này khẳng định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Tần tiểu thư..." Thanh âm của La Huy trở nên có chút run rẩy, nào còn khí thế như lúc ban đầu. "Tôi cũng là bị ép buộc cho nên mới làm như vậy... Đúng vậy... Là Trịnh Tân Thành ép tôi phải đứng về phía hắn, giăng bẫy hại cô. Xin cô... tha cho tôi một mạng."
Tần Tuyết Nhiễm lặp lại lời của hắn: "Tha cho anh một mạng? Chuyện này..." Cô cố ý kéo dài âm cuối, nâng tay miết miết lấy cái cằm, vẻ mặt tựa như đang nghiêm túc cân nhắc điều đó.
La Huy được cho chút hy vọng liền không ngừng gật đầu.
Không lâu sau Tần Tuyết Nhiễm lại một lần nữa dời mắt về phía hắn, miệng nở nụ cười mười phần xinh đẹp nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng đến cực điểm, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Không có khả năng."
La Huy gần như suy sụp tinh thần ngồi thụp xuống đất, mặt già nhăn nhó như sắp bật khóc đến nơi, sợ đến đầy đầu mồ hôi lạnh.
"Thật ra tôi có thể cho anh một cái chết thật nhẹ nhàng. Điều kiện chính là anh phải nói cho tôi biết toàn bộ chuỗi cung ứng hàng của Trịnh gia."
La Huy giãy dụa gào lên: "Tôi cái gì cũng không biết! Các người có gϊếŧ tôi cũng không lấy được thông tin gì. Người nhà không thấy tôi trở về khẳng định sẽ đi báo cảnh sát, các người bắt cóc tôi đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Nghe đến đây thì đám đàn em của Tần Tuyết Nhiễm không nhịn được cười rộ lên. Xem ra tên ngốc này đã sợ chết đến nỗi cuống quýt lên ăn nói hồ đồ. Đại tỷ của bọn họ là ai? Đại tỷ mà phải cố kị cảnh sát sao?
Lý Bân "e hèm" một tiếng, nói: "La Huy anh không biết sao? Việc anh buôn bán ma tuý số lượng lớn đã bị phía cảnh sắt bắt được đầy đủ chứng cứ, cảnh sát hiện đang truy nã anh. Dù có được cứu ra ngoài thì anh cũng khó thoát khỏi án tử hình. Còn nếu anh chết ở chỗ này... thì cũng chẳng có ai thèm quan tâm đâu."
"Các người... các người..." La Huy vừa sợ hãi vừa tức giận đến run rẩy. "Là các người làm?"
Tần Tuyết Nhiễm có chút mất kiên nhẫn cất tiếng: "Nghe nói mấy năm qua anh trở thành người liên lạc của Trịnh gia? Vậy anh khẳng định biết rõ chuỗi cung ứng hàng của bọn hắn."
"Thức thời giao phó tôi sẽ cho anh một cái chết thoải mái hoặc cứng đầu ngậm miệng rồi nhận tra tấn thống khổ đến chết. Anh, chọn một đi."
Thanh âm Tần Tuyết Nhiễm không nặng không nhẹ, không mang theo đao to búa lớn nhưng ngữ khí bình tĩnh lại lộ ra một cỗ uy lực vô hình khiến người khác không khỏi sợ hãi thần phục.
Nói dứt câu cô cũng đứng dậy, hướng Lý Bân cười nói: "Chuyện tiếp theo anh tự xử lý."
Lý Bân gật đầu. "Vâng."
Tần Tuyết Nhiễm xoay người rời đi, bước chân đến cửa cũng không quên xoay đầu lại nói một câu cuối cùng với La Huy: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ chọn thành thật khai báo."
Một mình rời khỏi địa lao trở về nhà, Tần Tuyết Nhiễm vừa về tới cửa đã nhìn thấy Lâm Dương Thần đang lười biếng nửa ngồi nửa nằm ở trên sofa ngậm kẹo mυ'ŧ xem tivi, cô mỉm cười tiến lại ngồi ở vị trí bên cạnh nàng.
"A Nhiễm sáng giờ chị đi đâu vậy? Em thức dậy không nhìn thấy chị, cứ nghĩ là chị ra ngoài."
"Ừ chị không đi đâu xa, có chút chuyện cần xử lý."
"Ò."
"Em đã ăn sáng chưa mà lại ăn kẹo vậy?"
Hai người nói chuyện phím thêm vài câu, Lâm Dương Thần tiếp tục lực chú ý lên màn hình tivi, Tần Tuyết Nhiễm ngồi ở bên cạnh không có hứng thú với chương trình nàng đang xem bèn chống tay đứng dậy dự định lên lầu tắm rửa. Mới sáng sớm đã phải ngâm mình nơi địa lao tăm tối ẩm mốc khiến cô có chút không thoải mái.
Thì đúng lúc này, chuông điện thoại của Lâm Dương Thần reo lên.
Lâm Dương Thần cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi từ một dãy số lạ cũng không nghĩ nhiều liền bắt máy. "Alo."
"Alo. Tôi là S."
Một câu nói từ người ở đầu dây bên kia khiến sắc mặt Lâm Dương Thần biến đổi trong nháy mắt, nàng theo phản xạ tự nhiên đảo mắt lướt nhìn Tần Tuyết Nhiễm thì phát giác cô cũng đang tò mò nhìn mình, rõ ràng là đang muốn đứng dậy lại một lần nữa ngồi xuống khiến nàng có chút hoảng sợ vội dời đi ánh mắt.
"Ông chủ có nhiệm vụ cho chúng ta..."
"Không mua nhà!" Lâm Dương Thần dựng thẳng người dậy vội vàng cắt lời của Khương Thịnh. "Không có nhu cầu, cúp đây!" Nàng bồi thêm một câu rồi lập tức cúp máy.
Sau khi cúp máy Lâm Dương Thần lại chột dạ đảo mắt nhìn Tần Tuyết Nhiễm, chỉ thấy đáy mắt cô lưu chuyển, ánh mắt nhìn nàng từ tò mò biến thành tìm tòi nghiên cứu cuối cùng mới hé miệng hỏi: "Ai gọi cho em vậy?"
Lâm Dương Thần cười cười cho qua. "Người bên công ty bất động sản. Tự nhiên gọi giới thiệu nhà, em cũng đâu có tiền mà mua."
"Vậy sao?" Tần Tuyết Nhiễm sâu kín nhìn Lâm Dương Thần sau đó rũ mi, ánh mắt rơi xuống điện thoại nàng đang cầm trong tay.
"Em gọi lại cho người ta đi."
"Sao?" Trái tim Lâm Dương Thần lập tức thình thịch nhảy dựng, da đầu thoáng chốc tê rần.
"Chị muốn mua nhà." Tần Tuyết Nhiễm cười nói.
"Haha!" Lâm Dương Thần giả ngu cười ha hả nhưng nàng lại không phát hiện kiểu cười này có bao nhiêu gượng gạo. "Sao tự nhiên chị lại muốn mua nhà?"
"Tự nhiên hứng thú thôi."
Chuyện này cũng không có gì là lạ bởi vì ở bên ngoài Tần Tuyết Nhiễm sở hữu rất nhiều bất động sản trên danh nghĩa cá nhân. Thỉnh thoảng có hứng thú với căn nhà hoặc mảnh đất nào cô lại vung tiền mua, mua xong cũng chỉ để yên không có dùng tới.
Phát hiện Lâm Dương Thần rõ ràng là đang do dự, ý cười trên môi Tần Tuyết Nhiễm cũng trở nên ngưng trọng. "Em sao vậy?"
"Không sao." Lâm Dương Thần thần kinh căng chặt nhấn gọi lại cho số điện thoại ban nãy, nhấn nút mở loa ngoài sau đó đưa điện thoại cho cô.
Tần Tuyết Nhiễm nhận lấy điện thoại từ tay nàng. Từng tiếng 'tút' 'tút' âm thanh chờ máy đều đặn vang lên đánh vào lòng Lâm Dương Thần khiến tim đập thình thịch. Tâm tình của nàng vào thời khắc này cũng không khác gì mấy so với tâm tình của một phạm nhân sắp bị mang lên đài xử tử.
Nàng chỉ hy vọng S không ngu ngốc đến nỗi không hiểu được ám chỉ kia của mình. Hoặc tốt nhất là hắn đừng bắt máy.
"Alo." Cuối cùng hắn vẫn là bắt máy.
Đầu dây bên kia là thanh âm của một người đàn ông, Tần Tuyết Nhiễm quyết định giữ im lặng. Qua vài giây bên kia mới lên tiếng trước: "Xin chào! Tôi là Tiểu Lý, là nhân viên của bất động sản Phong Quang. Xin hỏi ngài cần mua nhà hay mua đất? Ngài có yêu cầu cụ thể như thế nào ạ?"
Ngữ điệu hết sức lịch sự lại chuyên nghiệp không khác gì một nhân viên telesale thực thụ.
"Không cần. Tôi gọi nhầm. Cảm ơn." Tần Tuyết Nhiễm lạnh lùng nói sau đó cúp máy.
Lâm Dương Thần trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt lại không lộ sơ hở tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là không còn hứng thú nữa." Tần Tuyết Nhiễm trả điện thoại cho Lâm Dương Thần sau đó đứng dậy xoa xoa đầu nàng. "Chị đi tắm đây."
"Dạ." Đợi thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm khuất bóng trên lầu toàn thân Lâm Dương Thần mới xem như thả lỏng, trái tim treo trên cổ họng cũng dần dần hạ xuống. Lúc bấy giờ nàng mới phát hiện bản thân đã căng thẳng đến mức tấm lưng rịn đầy mồ hôi lạnh.
Tần Tuyết Nhiễm gấp gáp tiến vào phòng tắm xả một bồn nước muốn tẩy đi mùi ẩm mốc nhiễm phải trên thân, đặc biệt là muốn gột rửa đi hết thứ cảm xúc hỗn loạn trong đầu.
Cô cũng không biết vừa rồi bản thân bị làm sao, đột nhiên lại muốn truy đuổi đến cùng nội dung cuộc gọi kia, muốn biết ai đã liên lạc với Lâm Dương Thần.
Có đôi khi hoà mình vào dòng nước ấm có thể giúp con người ta thả lỏng tinh thần. Thời điểm Tần Tuyết Nhiễm nằm trong bồn tắm, tâm tình dần dần trầm tĩnh lại cô mới có thể bình tĩnh suy nghĩ về tình huống phát sinh vừa rồi.
Vừa rồi khi Lâm Dương Thần nhận điện thoại cô rõ ràng phát hiện nàng lộ ra một chút hoảng hốt thoáng nhìn mình, dường như là lo sợ mình nghe được nội dung cuộc gọi. Sau đó thái độ của nàng rất không bình thường, càng giống như đang chột dạ.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến nàng có biểu hiện như vậy?
Tần Tuyết Nhiễm từng nghĩ có lẽ bản thân có thể không quan tâm những chuyện xảy ra trong quá khứ, bỏ qua hoài nghi đối với Lâm Dương Thần tiếp tục ở bên cạnh yêu nàng, đối tốt với nàng giống như lúc trước. Thực tế thì suốt hơn một tháng qua cô cũng đã làm được điều đó. Cô không điều tra hai năm trước Lâm Dương Thần xảy ra chuyện gì, thậm chí tài liệu chứa chứng cứ chứng minh người kia lừa dối vẫn bị cô giấu sâu trong ngăn kéo, thời gian qua đều không hề mở ra xem.
Bởi vì cô luyến tiếc mất đi nàng, luyến tiếc tình cảm hạnh phúc giữa cả hai suốt bấy lâu nay.
Bởi vì cô yêu nàng.
Cho nên cô sẵn sàng đi ngược lại nguyên tắc của bản thân.
Có thể vẫn luôn như vậy...
Nhưng là với điều kiện Lâm Dương Thần phải ngoan ngoãn ở bên cạnh cô, không làm ra bất kì hành động kì lạ nào.
Tuy nhiên hôm nay lại phát sinh chuyện như vậy khiến tâm của cô rất loạn. Mặc dù bên ngoài không có biểu hiện rõ ràng nhưng Tần Tuyết Nhiễm biết sâu trong lòng cô đối với phần tình cảm này đã sinh ra một vết nứt.
Tình cảm của hiện tại liệu có thể kéo dài đến khi nào?
Tần Tuyết Nhiễm thở dài nhắm lại hai mắt, ở trong bồn tắm ngâm mình rất lâu.
Mà lúc này Lâm Dương Thần đã di chuyển ra vườn, nàng nhìn trước ngó sau xác định xung quanh không có người mới đem điện thoại ra gọi lại cho Khương Thịnh.
"Alo. Là tôi đây."
"Lúc nãy Tần Tuyết Nhiễm ở cạnh sao?" Đầu dây bên kia, Khương Thịnh hỏi.
Lâm Dương Thần cố nén tức giận thả nhỏ thanh âm: "Lần sau trước khi gọi cho tôi anh có thể nhắn tin thông báo một tiếng không? Hơn nữa không phải đã nói hạn chế liên lạc trực tiếp sao? Vừa rồi thiếu chút nữa thì bại lộ."
Kể từ vụ tai nạn hai năm trước hai người cũng không còn liên lạc, Lâm Dương Thần thật không ngờ tình huống này lại phát sinh, nàng thiếu chút nữa thì bị Khương Thịnh hại thảm.
"Nhắn tin không phải càng dễ bị phát hiện sao?" Khương Thịnh không cho là đúng nói.
"Được rồi được rồi! Về sau thống nhất một cái tín hiệu đi. Nói đi, gọi cho tôi có chuyện gì?"
"Ông chủ giao nhiệm vụ."
Lâm Dương Thần nghe đến đây liền dựng thẳng người, trong lòng phát sinh dự cảm chẳng lành.
"Nhiệm vụ gì?"
Khương Thịnh đáp: "Ngài ấy muốn hai ta liên thủ giải cứu một người, hắn hiện tại đang bị Tần Tuyết Nhiễm bắt cóc giam giữ ở Tần gia. Cô có biết chuyện đó không?"
"Tôi không biết." Lâm Dương Thần có chút sửng sốt.
Khương Thịnh lại nói: "Nghe nói Tần gia có xây dựng mật thất ở bên dưới lòng đất, người kia hẳn là bị nhốt ở đó."
Lâm Dương Thần biết Tần gia có một địa lao cũng biết rõ lối vào, chỉ là nàng chưa từng đặt chân đến nơi đó, cũng không muốn đi.
"Tôi sẽ đột nhập vào Tần gia một chuyến."
"Cái đó tuỳ anh thôi." Lâm Dương Thần nhún vai nói.
"Cô phải đi cùng tôi, chúng ta phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này, càng sớm càng tốt!"
"Tôi..." Lâm Dương Thần phát giác thanh âm của mình có chút lớn liền che miệng cẩn thận nhìn nhìn xung quanh sau đó mới hỏi: "Tôi đi cùng anh làm cái gì?"
Chỉ nghe người ở đầu dây bên kia hỏi ngược lại: "Chỉ có cô mới thông thuộc địa hình Tần gia, cô không đi cùng tôi thì ai đi?"
"Không phải... Cùng lắm tôi vẽ cho anh một tấm bản đồ anh tự mình đi là được, cần gì phải kéo theo tôi?" Lâm Dương Thần gấp đến dậm chân. Nàng thật không hiểu đầu óc Khương Thịnh rốt cuộc chứa thứ gì. Thân thủ của nàng tệ như vậy, Tần gia lại nhiều người canh gác, mang nàng theo không phải càng vướng tay vướng chân hắn sao?
"Đây là lệnh của ông chủ. Cô có thắc mắc gì thì hỏi ngài ấy đi."
Cuối cùng Lâm Dương Thần dù không muốn cũng phải nhận nhiệm vụ này. Hai người thảo luận một lúc cuối cùng quyết định dùng cách cổ điển là leo tường để đột nhập vào Tần gia.
Hiện tại Lâm Dương Thần đã hết mực quen thuộc với tất cả địa hình cùng bài trí khu vực nơi đây, thậm chí nàng còn nắm rõ từng ngõ ngách trong lòng bàn tay.
Ba mặt tây, nam, bắc của Tần gia đều được bao bọc bởi bức tường kiên cố cao hơn tám mét cùng hàng trăm camera giám sát, mặt đông giáp biển với độ cao hơn 50 mét. Trong khuôn viên rộng lớn kia lại có một đội ngũ bảo an thường xuyên qua lại tuần tra. Tất nhiên Lâm Dương Thần nắm rõ vị trí góc chết camera, có thể leo tường đột nhập vào trong mà không bị phát hiện.
Bởi vì nhiệm vụ lần này vô cùng gấp gáp cho nên Khương Thịnh ra quyết định thời gian hành động chính là ngày mai.
Lâm Dương Thần thở dài. Nàng không hiểu Trịnh Tân Thành rốt cuộc đang suy tính cái gì, ngại nàng sống quá yên ổn tốt đẹp sao? Nhất định phải kêu nàng đi làm nhiệm vụ này.
Phải nói chuyến đi này tồn tại rủi ro cực kì cao, nếu không may bị bắt tại trận thì nàng biết phải đối mặt với A Nhiễm thế nào?
Nàng cũng không có biện pháp liên lạc với Trịnh Tân Thành, không thể cùng hắn nói lý.
Hơn nữa nếu nhiệm vụ này thành công khẳng định sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến lợi ích của Tần gia. Người đang bị A Nhiễm giam giữ ở địa lao kia hẳn là rất quan trọng?
Nàng không thể ngăn cản hành động lần này của Khương Thịnh cũng không dám nghĩ cách gài bẫy nhằm khiến hắn bị người của Tần gia tóm được. Hai người sớm thì đã bất đắc dĩ phải ngồi chung một thuyền, nếu hắn bị tóm sớm muộn cũng sẽ khai ra nàng.
Lẽ nào bản thân cứ luôn phải ở trong tình thế bị động, mặc cho Trịnh Tân Thành bài bố như một quân cờ sao?
Lâm Dương Thần vừa đi vừa rầu rĩ suy nghĩ, bất tri bất giác đã về đến trước cửa thư phòng riêng.
Nàng mở cửa tiến vào phòng, mở laptop của mình lên đăng nhập vào email kiểm tra một chút.
Không có thư đến.
Trong hộp thư đi chỉ tồn tại hai mail được gửi đi. Trong đó có một mail hiển thị thời gian hơn hai năm trước, cái còn lại cách đây hơn nửa tháng.
Nhưng tất cả đều không được phản hồi.
Lâm Dương Thần đóng lại laptop, ngửa đầu lên nhìn lên trần nhà thở dài.