Hệ Thống Ma Cà Rồng Của Tôi

Chương 70: Quái Thú Trung Cấp

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi Vorden đặt chân đến hành tinh này lần đầu tiên và có vẻ như bên ngoài trời vẫn còn là đêm. Điều đó gây rắc rối cho anh ta và khiến anh ta khó phát hiện ra những con thú hơn. Đặc biệt là trong nơi trú ẩn tồi tàn, nơi họ có thể dễ dàng trốn giữa các tòa nhà.

Không có nguồn sáng nào ở bất cứ đâu vì mọi thứ dường như đã bị phá hủy từ nhiều năm trước và thứ duy nhất phát ra ánh sáng là hai mặt trăng trên bầu trời.

Có nghĩa là khi họ ở bên trong, anh ta thậm chí còn khó nhìn thấy hơn.

“Ông có biết khi nào mặt trời mọc không?” Vorden hỏi, “Có lẽ tốt nhất là chúng ta nên đi thám hiểm sau khi có ánh sáng mặt trời, khi đó có thể phát hiện ra quái vật dễ dàng hơn.”

“Cậu thực sự không biết chúng ta đang ở đâu, phải không?” Ian trả lời: “Chu kỳ quay của Hành tinh này kéo dài cả năm và hiện tại, chúng ta mới chỉ trải qua sáu tháng. Tôi e rằng chúng ta sẽ không nhìn thấy ánh sáng trong một thời gian rất dài. nhưng nếu cậu muốn đợi sáu tháng nữa, cậu cứ tiếp tục.

Không có ánh sáng mặt trời, thật khó để Vorden biết anh đã thực sự ở trên hành tinh này bao lâu và chỉ có thể đoán. Đây là một vấn đề đối với anh. Hiện tại, Vorden có siêu năng đất cũng như Ian, siêu năng của lữ khách nhưng không biết 24 giờ đã trôi qua khi nào. Anh ta sẽ không biết khi nào một siêu năng sẽ biến mất.

Sau khi đợi thêm một lúc, Ian đã có thể đứng dậy trở lại, anh ấy hơi nhăn mặt khi đứng dậy và đặt tay lên người. Vorden đã nhận thấy điều đó trước đây nhưng giờ anh đã chắc chắn về điều đó, người đàn ông đó đã bị thương nặng.

“Cậu đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra phải không.” Ian nói, “Tôi đang đi săn một con thú tiến hóa theo yêu cầu của một công ty. Tôi không biết tại sao họ lại muốn nó đến vậy, nhưng nó là của một con thú chỉ có thể lấy được từ hành tinh này.”

"Cậu hiểu chứ?" Vorden hỏi.

Ngay sau đó Ian lấy ra một viên tinh thể, cùng kích thước với viên tinh thể mà Vorden đã lấy ra từ Chuột, chỉ có điều viên tinh thể này sáng hơn rất nhiều và có một lớp trong hơn ở bên ngoài. Bản thân lõi của tinh thể có thể được nhìn thấy rõ hơn. Viên tinh thể càng trong có nghĩa là nó đến từ quái thú cấp cao hơn.

Khi cả hai đã sẵn sàng, họ quyết định quay ra ngoài, trong khi Ian dẫn đầu. Họ đảm bảo đi gần các tòa nhà hơn là đi giữa đường. Nếu bất cứ thứ gì phát hiện ra họ, họ có thể nhanh chóng lao vào bên trong để chiến đấu.

“Này Vorden, ta có một ý này.” Raten nói, “Tại sao chúng ta không gϊếŧ tên lữ khách khi anh ta yếu và cướp lấy viên tinh thể của anh ta? Chúng ta có thể bán nó để kiếm bộn tiền hoặc thậm chí chế tạo một số thiết bị thực sự tốt từ thứ đó.”

“Ngươi có phải là đồ ngốc không, gϊếŧ hắn thì làm sao bây giờ? Siêu năng của ông ta chỉ tồn tại trong hai mươi bốn giờ, nếu chúng ta không tìm cách thoát khỏi đây kịp thời thì chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu đời.”

Rồi đột nhiên Ian dừng lại khi phát hiện ra thứ gì đó.

“Nhìn qua đó.” Ian chỉ tay.

Ở giữa đường có xác một Chuộc Khổng Lồ đã chết, hai người họ nhìn xung quanh trước khi tiếp tục tiến lại gần nó. Khi đến nơi, họ có thể thấy Chuộc Khổng Lồ đã bị đập đầu hoàn toàn vào trong.

“Có vẻ như nó mới bị gϊếŧ cách đây không lâu và đầu của nó đã bị đập nát.” Ian nói khi cúi xuống để nhìn kỹ hơn. Sau đó, anh ta đột nhiên rút ra một viên tinh thể quái thú. “Dù là ai thì họ cũng không có thời gian để lấy tinh thể quái thú ra, có lẽ họ đang bị thứ gì đó truy đuổi. Lạ thật, tôi không ngờ lại gặp một người ở đây nhưng có vẻ như bây giờ lại có một người khác.”

“Này, ngươi có nghĩ đó là bạn của ngươi không,” Raten nói.

“Có lẽ, thật khó để nói, sau cùng thì chúng ta thậm chí còn không biết Quinn có siêu năng gì.” Vorden trả lời.

“Thật ra,..” Vorden nói to. “Tôi không phải là người duy nhất tình cờ đến đây, bạn tôi đã đến đây với tôi và tôi thực sự hy vọng sẽ tìm thấy cậu ấy.”

“Tôi sẽ không hỏi chi tiết.” Ian nói, “Nhưng cậu đừng quá hy vọng, tôi rất ngạc nhiên khi thấy cậu còn sống, đừng bận tâm đến bạn của cậu.”

Sau khi nghe từ Vorden rằng có một học viên khác ở đây. Ian cảm thấy mình nên cố gắng giúp đỡ. Ít nhất cũng phải xác nhận người bạn này còn sống hay không. Ông ta biết rằng Chuộc Khổng Lồ hiếm khi đi một mình, điều đó có nghĩa là rất có thể cậu ta sẽ bị truy đuổi bởi một vài con nữa sau khi đánh bại con đầu tiên.

Ông bắt đầu kiểm tra Chuộc Khổng Lồ trên sàn và tìm thấy một vệt máu đen. Những giọt máu dẫn đến đâu đó.

“Nào, chúng ta hãy đi xem liệu chúng ta có thể tìm thấy người bạn đó của cậu không.”

Hai người họ tiếp tục đi theo con đường mòn cho đến khi nó dẫn họ đến một tòa nhà ba tầng, khi họ bước vào tầng một, nó gần như trống rỗng và không có dấu hiệu của bất cứ thứ gì, nhưng Ian quyết định tiếp tục đi theo dấu vết của vết máu đen đó dẫn lên cầu thang bộ.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?” Ian nghĩ. Khi họ bước lên dãy đầu tiên, họ có thể thấy ngày càng nhiều máu đen bắn tung tóe khắp nơi trên tường. Sau đó, khi họ bước lên xa hơn nữa, cả hai đều sững sờ trước cảnh tượng đó.

Nằm trên mặt đất nơi mười con Chuột Khổng Lồ đã chết, mỗi con hoàn toàn bất động cùng với tinh thể quái thú của chúng bị lấy mất.

"Ai đã làm điều này? Có nhiều người hơn ở đây không, có thể là một đội khác đang thực hiện nhiệm vụ?” Ian nói. “Tôi xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ Chuộc Khổng Lồ bên ngoài đã bị gϊếŧ bởi người bạn học của cậu nhưng có vẻ như tôi đã nhầm. Cậu sẽ cần ít nhất một đội nhỏ để hạ gục mười con cùng một lúc như thế này.”

Ngay cả Ian, một Lữ khách có uy tín cũng cảm thấy như anh ấy sẽ phải vật lộn để hạ gục mười con cùng một lúc. Mặc dù là con thú thuộc cấp yếu nhất, thật khó để tưởng tượng việc chiến đấu với mười con trong số chúng mà không hề hấn gì.

“Ngươi vẫn nghĩ đó là bạn của ngươi à?” Raten hỏi.

“Có lẽ là không.” Vorden trả lời, “Nhưng nếu có những người khác ngoài đó. Tôi hơi lo lắng, Quinn đâu rồi?

Sau đó hai người quyết định trèo lên mái nhà. Bằng cách này, Ian biết được mình đang ở đâu và có thể quyết định sẽ đi đâu tiếp theo. Họ đứng trên mái nhà và nhìn xuống, đó là lúc cả hai phát hiện ra thứ gì đó.

“Núp xuống mau!” Ian nói.

Khi cả hai nằm ngửa, họ từ từ vươn người qua gờ mái nhà để xác nhận lại những gì họ đã thấy.

Đó là một con thú đi bằng sáu chân, mỗi bên có ba chân, cơ thể của nó đứng thẳng như người trong khi nửa dưới giống như của một con bọ cạp nhưng sau đó, ở nơi lẽ ra phải là đầu của nó, có một cái miệng lớn duy nhất để làm vũ khí. nó có bốn móng vuốt lớn. Đó là một con quái vật gớm ghiếc rõ ràng không phải từ trái đất.

“Một con thú trung cấp.” Ian nói.

Khi tiếp tục quan sát, họ thấy con thú từ từ đi vào một tòa nhà.

“Này tòa nhà đó là gì vậy?” Vorden hỏi khi nhận thấy tòa nhà ở trong tình trạng tốt. “Liệu cánh cổng có thể ở bên trong đó không?”

“Đó là phòng chứa đồ.” Ian trả lời, “Tôi nghi ngờ cổng sẽ ở bên trong đó, thường thì những nơi đó là mục tiêu của những tên trộm và vì vậy chúng có xu hướng không làm cho khu vực cổng trở nên rõ ràng và ngay cả khi nó ở trong đó, tốt nhất chúng ta nên để con thú rời đi trước. Với tình trạng của tôi bây giờ, tôi sẽ không có cơ hội chống lại thứ đó.