Một tiếng chuông vang lên, là điện thoại di động của Tiêu Túc.
Tay người đàn ông dừng lại, nới lỏng trói buộc, lấy điện thoại ra liếc nhìn.
Đồng Nhất Nhu tựa như được ân xá . "Anh trai, anh nghe điện thoại trước đi."
“Anh không nên... để người ta đợi.”
Tiêu Túc vẫn chưa từ bỏ ý định, lại kéo dải voan trắng trên tay.
Chuông điện thoại vừa dứt rồi lại vang lên, người trước mặt thật cố chấp, giống như người trong mộng, dù có van xin thế nào cũng chỉ muốn thoả lòng mình.
“Anh à, có lẽ là có việc gấp, anh nên nghe điện thoại trước.” Kéo áo anh, cô gái lộ ra vẻ yếu ớt.
Tiêu Túc cúi đầu chằm chằm vào lớp ren mỏng trên mặt cô. Rất gần, hai người thật gần, hơi thở ấm áp của cô gái phả vào mặt anh, ngứa ngáy, giống như có sợi lông chim trắng noãn lướt qua khoé mắt.
Chóp mũi gần như có thể ngửi thấy mùi thơm trái cây tươi mát, chua chua ngọt ngọt trên cơ thể cô. Đôi mắt anh lướt qua viền ren trắng, chiếc mũi xinh xắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi khẽ mỉm cười.
Một cảm giác ngọt ngào, ngập tràn sắc hồng.
Cô gái mười bảy tuổi vẫn còn lưu lại nét phúng phính non nớt của trẻ thơ, những sợi lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt, dưới ánh sáng càng trở nên tươi ngon mọng nước, rung động lòng người.
Tiêu Túc có một bí mật ẩn dụ.
Anh ấy thích sự tinh khiết.
Người đàn ông trầm giọng đáp lại, nhất thời buông tha cô gái trước mắt.
"Chuyện gì?" Tiêu Túc bắt máy, nhưng tay anh vẫn đang đè nặng trên eo cô gái.
Đôi mắt như bề trên đang nhìn một miếng thịt xay cao cấp đặt trên bàn thượng phẩm, dù thèm muốn nhưng vẫn tạo nhã cầm lên dao nĩa thưởng thức từng chút một.
"Trình Viễn, thả rắm nhanh đi, đừng quấy rầy tôi."
"Chậc chậc, sao hôm nay lại nóng nảy như vậy? Đúng rồi, quyết định “Cục” ngày 15 tháng sau nha, nhớ tới đó! Lần này đừng đùn đẩy nữa, các huynh đệ chờ cậu lâu lắm rồi.” -Giọng của Trình Viễn phát ra từ điện thoại.
Đồng Nhất Nhu nghe đến đây sững sờ một lúc. Cục?
Cuộc gặp gỡ giữa Tiêu Túc và nữ chính.
Giới trẻ ở để đô thích chơi đùa và thường tụ tập thành nhóm, tạo thành một đoàn xe cho các chuyến du lịch tự lái. Gọi chung là " Cục ".
Mặc dù gọi là cục nhưng không chỉ đơn giản là tìm hoan mua vui mà là cơ hội để lung lạc, cạnh tranh lẫn nhau. Nhỏ như đầu tư cổ phiếu, lớn như đấu thầu đất đai, và các chính sách phát triển, loại Cục này không phải là thứ mà người bình thường có thể tham gia.
Nếu cô nhớ không lầm, lần này trò chơi diễn ra ở Tây Tạng.
Là hướng dẫn viên du lịch bán thời gian, nữ chính và nam chính ở cùng đoàn xe, cả hai đã thầm yêu nhau trong cuộc hành trình.
Sau khi chia tay, Tiêu Túc không thể quên được nàng, liền âm thầm giúp đỡ nữ chính, đưa cô từng chút từng chút bước về phía anh.
Cảnh đẹp, mĩ nhân, lâu ngày sinh tình, tình cảm mờ ám tự tại giữa hai người khiến Đồng Nhất Nhu cảm thấy không thoải mái.
Đi chung đường sinh ra yêu, thật lãng mạn.
Tuy nhiên cô không tham gia chuyến du lịch tự do này, Tiêu Túc không thích cô, dĩ nhiên sẽ không đưa cô đi chơi.
Thực ra, cô cũng rất muốn ra ngoài chơi.
Cô thật sự sắp nghẹn đến điên rồi, suốt hai năm làm một người mù, thật quá uỷ khuất.
"Đã hiểu." Tiêu Túc cúp điện thoại, cúi đầu nói với cô gái, "Em còn muốn khiêu vũ?"
"Không múa nữa." Cô muốn quay về, lỡ như Tiểu Tô bắt đầu đổi ý định, muốn xem mắt cô lần nữa thì phải làm sao.
"Nếu em không múa nữa thì đi với anh."
"Ở đâu?"
"Bệnh viện."
...
"Tình trạng mắt của cô ấy như thế nào? Có thể chữa khỏi được không?" Tiêu Túc ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngực.
“Có thể phẫu thuật, nhưng rủi ro rất cao.”
Trưởng khoa lấy một chồng báo cáo kiểm tra, liên tục xác nhận.
"Quá mạo hiểm?"
Ông gật đầu.
"Tỉ lệ thành công chỉ là 40 %, thời gian hồi phục sau phẫu thuật rất lâu, rất có thể sẽ bị mù trở lại. Cô ấy cần phải nghỉ ngơi trong giai đoạn đầu, cho dù là đi ra ngoài đơn giản, hậu phẫu thuật cũng có thể gây tổn thương cho mắt."
“Nếu mắt rỉ máu và cần phải mổ lại thì đương nhiên tỷ lệ thành công của lần mổ thứ hai là rất thấp, nếu thất bại sẽ có nguy cơ mù lòa suốt đời.”
"Mù cả đời? Hả." Tiêu Túc ác độc nghĩ.
Biểu cảm của Lưu Y Liễu sẽ như thế nào nếu bà ta biết rằng con gái mình bị mù suốt đời?
Phải, tuyệt vời.
“Anh Tiêu, điều tôi muốn nói là phẫu thuật tuy có nhiều rủi ro nhưng vẫn đáng để mạo hiểm, sau khi kiểm tra, tôi phát hiện tình trạng mắt của em gái anh không được khả quan, kết quả cuối cùng vẫn sẽ là bị mù hoàn toàn."
"Ông định thực hiện nó như thế nào?"
Tiêu Túc im lặng một hồi rồi nói: "Còn con mắt trống rỗng kia thì sao, có thể lắp mắt giả được không?"
"Mắt giả? Tôi không biết ý ngài là gì." Trưởng khoa lúng túng.
"Không phải cô ấy trống rỗng một bên mắt sao?"
"Trống không? Anh Tiêu, anh nói đùa với tôi à? Cô bé có đôi mắt rất đẹp, sao lại đeo mắt giả?" Trưởng khoa cười như thể vừa nghe được một câu chuyện cười bất thành văn.
"Đôi mắt của cô Đồng rất đẹp, trong trẻo và sáng ngời. Tôi làm bác sĩ nhãn khoa nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô bé có đôi mắt đẹp như vậy."
"...Thật đáng tiếc một đôi mắt xinh đẹp như thế lại không thể nhìn thấy."
Tiêu Túc nghiêng đầu, ngoài cửa kính, cô gái đang ngồi ở ghế chờ đợi anh, hai tay bó gối, giống như một cô bé ngồi trong nhà trẻ chờ bố mẹ đến đón.
Kẻ lừa đảo nhỏ.
Tiêu Túc cúi đầu cười, "Đáng tiếc? Tôi không nghĩ là đáng tiếc."
“Cái gì?” Trưởng khoa không nghe rõ.
Người đàn ông đứng lên và nói: "Không có gì đâu, hãy sắp xếp ca mổ càng sớm càng tốt, và cố gắng để Nhất Nhu xuất bệnh viện trước ngày 15 tháng sau."
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Anh trai muốn Nhất Nhu vừa trải qua cuộc phẫu thuật, rồi tham gia hành trình đi lại mệt mỏi, hắn muốn làm cho Nhất Nhu bị mù hẳn.