Xuyên Thành Em Gái Nhân Vật Phản Diện

Chương 2: Ác mộng

Ánh đèn pha phía sau chiếu rọi hai người, chỉ rơi ra một chiếc bóng dài, đầu ngón tay của người đàn ông vén lên những lọn tóc bết dính trên mặt cô gái, dùng ngón tay cải dụi dụi vào đuôi mắt cô cho đến khi cảm thấy trên đầu ngón tay ướt dính những giọt nước mắt ấm nóng.

Anh bóp chặt cắm cô và xoa mạnh cánh môi, cảm nhận được sự nóng bỏng bất thường.

"Thật đáng thương, lại rơi vào tay tôi rồi. "

Đồng Nhất Nhu không hiểu anh đang muốn nói gì, chỉ là rất nhanh cô liền hiểu.

Đèn trong phòng tổng thống sáng trưng, cứ như là ban ngày, cô gái kiệt sức nằm trên giường, bộ đồng phục học sinh ướt nhẹp, bung ra một vài cúc áo dán trên làn da trắng trong.

Chiếc áσ ɭóŧ trong bộ đồng phục học sinh bị rơi ra, buông thông xuống thắt lưng, hai núʍ ѵú đỏ xuyên qua lớp vải trong suốt ướt đẫm, giống như những quả mận đỏ được phủ tuyết trắng. Chọc người há mồm ngậm mυ'ŧ làm tan đi lớp tuyết, để ngắm nhìn hoa mận đỏ tươi.

Bàn tay của người đàn ông lần sâu vào trong đồng phục học sinh, nhào nặn đôi vυ' sữa mềm mại, dường như cảm thấy chưa đủ, người đàn ông cúi xuống xuyên qua bộ đồng phục lạnh giả, cắn lấy núʍ ѵú mọng đỏ.

"A...Đừng ~ " Cô gái híp mắt run rẩy, trần nhà màu trắng tựa hồ biến thành thảm men.

Cô không thể nhìn thấy gì, buộc phải thừa nhận cùng lúc hai luồng kɧoáı ©ảʍ trên cơ thể.

Lớp vải cọ xát vào bộ ngực non mịn, bàn tay của người đàn ông đè lên giữa đùi cô, không thương tiếc mà đâm vào âʍ ɦộ phấn nộn.

"Đừng mà.."

"Buông tôi ra ~~ xin anh ~~ xin anh ~~"

"Aha ưm ưm ~~" Thanh âm mềm mại, kiều mị, khiến đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy du͙© vọиɠ nặng nề, người đàn ông bắt lấy mắt cá chân của cô, bẻ mạnh ra, chiêm ngưỡng âʍ ɦộ mềm mại đang nuốt chửng lấy anh.

Mị thịt sưng đỏ đang gặm cắn sưng tấy của anh, vệt nước trong suốt trên những sợi lôиɠ ʍυ thưa thớt biển thành bọt mịn trắng xoá nhớp nháp, không khí nồng nặc mùi dâʍ ɖị©ɧ.

Thực sự, dù có thao thế nào đi chăng nữa cũng không thấy đủ.

Váy đồng phục học sinh kẻ sọc được đẩy lên, chất chồng ở eo thon, lộ ra chiếc bụng bằng phẳng xinh xắn.

Chiếc qυầи ɭóŧ ren anh đào đã bị rách làm đôi, rơi xuống nơi giao hợp của hai người.

Gậy thịt đỏ tía thô to, ra vào mạnh mẽ kéo ra từng từng mị thịt quyến rũ.

Anh rút côn ŧᏂịŧ to tướng của mình ra, dùng đầu ngón tay kéo một chút ren lên trước miệng huyệt, rồi đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ cùng vải dệt đi vào.

"A ~~~ không thể đút cái đó vào được ~~ " Cô gái kịch liệt co rút bụng nhỏ, cố gắng thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ tràn ngập.

Bàn tay rắn chắc nóng hổi gì chặt lấy eo cô, dồn sức đẩy mạnh.

"Nó ở trong, ở trong ~ sắp hỏng rồi."

"Ưm ~ anh trai tôi sẽ không để yên cho ngươi ! Buông ra..”

Người đàn ông dừng lại khẽ cười, dươиɠ ѵậŧ vẫn đang cắm trong tiểu huyệt của cô, ngón tay chà xát lớp ren.

"Ưm ~ "

Ren là chất liệu mềm mại nhất, nhưng đối với những nộn huyệt của những cô gái lần đầu quả thật xót xa.

"Thật khó chịu, thật khó chịu.." Tiểu huyệt bị nhét đầy không chịu nổi, động tác cắm trụ của người đàn ông lại vô tình tăng cường kɧoáı ©ảʍ. Côn ŧᏂịŧ kéo theo lớp ren ma xát mị thịt chua xót.

"A a a. . . Không muốn " Cô gái cắn ngón tay, bị đâm vào điểm G, tao huyệt dâʍ đãиɠ phun nước tung toé.

“Chậc, thật dâʍ đãиɠ.” Anh xé toạc ra lớp ren, nhìn dâʍ ɖị©ɧ sáng loá dính trên đó, liếʍ môi.

“Cô có biết anh trai cô đã muốn thao cô như tôi thế này từ lâu rồi không."

“Không đúng.” Ai có sáng suốt đều biết Tiêu Túc hận cô đến chết, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy Ôn Dương, làm sao có thể đối xử như vậy với cô !

Cô chưa kịp phản bác, người trên người cô lại bắt đầu mạnh mẽ ra sức đâm vào, mặc kệ cô vẫn còn đang sốt, mặc kệ cô la hét cho đền khi đến khản cổ, ngất đi.

Điên cuồng thao, đυ. đến ngất đi tỉnh lại, như một con dã thú tàn nhẫn vô tận, như anh đã nói, anh ta muốn thao chết cô !

“Bắn vào trong để em mang thai, được không? ” Người đàn ông ác liệt cắn lấy ngực cô, chạy nước rút.

" Mm hừm ~ um " - Cô gái bị thao đến mất trí, chỉ biết ngây ngốc gật đầu: "Không ! Không ~~ Không được bắn vào trong, tôi còn trẻ ~~ ~ Tôi không thể có thai ~ ~ Đừng - " " A-- " ~~ aa ~~ Tôi vẫn..."

“Muộn rồi ~ ” Người đàn ông đè cô xuống, côn ŧᏂịŧ đâm mạnh vào bên trong cô, phun ra một luồng dương tinh nóng hổi.

" A a a ~~~ không ~~ không cần ~~ ô ô năng quá sắp vỡ rồi… " Cô gái ngửa đầu, vô lực chống cự, híp mắt run run, cơ thể dường như không thể chịu nổi kɧoáı ©ảʍ cao trào dồn dập.

"Sao vậy? Tao hoá, đây chỉ mới là lần đầu tiên thôi."

"Nhất Nhu ! Đồng Nhất Nhu ! " Dậy đi !

Cô gái trên giường mở mắt ra, trước mặt một mảng đen như mực, hai tay ghì lấy ngực thở hồng hộc.

May mắn thay, chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ.

“Lại gặp ác mộng?”

Người phụ nữ ngồi bên giường, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, đau lòng nói: “Là mộng gì vậy, hành hạ con lâu như vậy? Tại sao không muốn kể cho mẹ nghe? “

Nói với mẹ?

Cô gái mím môi ảm đạm cười, lắc đầu.

Cô không thể nói.

Làm sao có thể nói ra loại giấc mơ này?

Cô đã có giấc mơ này kể từ khi cô xuyên qua.

Kɧoáı ©ảʍ chân thật và nỗi sợ như thực sự xâm nhập vào từng lỗ chân lông, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi tế bào thần kinh.

Lần nào cũng vậy, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, và cũng không thể nhớ được giọng nói của anh ta.

Tỉnh mộng, cỗ nóng rực, độc đoán như thiêu đốt ở giữa bắp đùi cô mãi vẫn không thể tiêu tan, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh anh ta đẩy hai chân cô ra mà làm thật mạnh.

Hôm nay, giấc mơ này đã bị mẹ làm gián đoạn.

Người trong mộng chỉ làm một lần, nhưng đêm dài, cùng vô số lần ân ái không chịu nổi.

Đồng Nhất Nhu biết cái kết của giấc mơ đó.

...Cô đã thực sự bị anh ta làm đến chết, chết ở trên chiếc giường lớn kia.

Khắp người toàn chất dịch màu trắng đυ.c, giống như một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, bị chơi đến hỏng.

Kẻ điên đó, rốt cuộc là ai?

"Nhất Nhu, không nghĩ nữa, mau tắm rửa sạch sẽ, hôm nay anh trai con sẽ đến."