Ninh Tuy lảo đảo một cái, xém chút nữa đã ôm theo Quý Úc Trình cùng ngã nhào xuống đất.
Khoảnh khắc Quý Úc Trình ngã vào lòng cậu đã mất ý thức, cơ thể suy yếu trượt xuống, Ninh Tuy bất đắc dĩ phải lùi về sau, bị cơ thể của người đàn ông ép phải dán lưng vào mặt tường lạnh băng.
Từ góc nhìn ở phía cửa sổ cuối hành lang, trông cậu như đang bị một người đàn ông vừa mới thức dậy áp vào tường trong tư thế bá đạo áp đảo, cậu vươn cổ ra nhưng vẫn không thể thoát được, phần gáy dán chặt vào mặt tường, không thể nhúc nhích.
Hai tay Quý Úc Trình buông thõng xuống, đầu đập vào hõm cổ cậu, khuôn mặt nóng bừng nhưng vẫn tái nhợt áp vào cổ cậu, hai người dính chặt vào nhau, ngực Quý Úc Trình phập phồng trong ngực cậu, hơi thở nóng bỏng mà nặng nề phả vào cổ cậu từng hơi, từng hơi, cực nóng, run rẩy như đang hôn môi.
Không khí rét lạnh trên hành lang hoàn toàn trái ngược với tình cảnh nóng bỏng của hai người.
Phía trước nóng phía sau lạnh, cả người Ninh Tuy lập tức nổi da gà, cậu vô thức cụp mắt, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông trong lòng.
Lông mi người đàn ông cao lớn trong lòng cậu đang run rẩy, quét ngang qua cổ cậu, vừa mạnh mẽ vừa yếu ớt.
Trái tim Ninh Tuy nảy lên, lần đầu tiên cậu ý thức được anh chồng người thực vật trong lòng mình là người sống.
Không khí xung quanh im lặng mất hai giây.
Sau đó bị tiếng máy móc “bíp bíp bíp” trong phòng bệnh truyền tới phá vỡ.
Ninh Tuy là người đầu tiên phản ứng lại, cậu hô to: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Đồng tử ông cụ Quý co rụt lại, ông cũng phản ứng lại ngay lập tức: “Bác sĩ! Mau tới cứu cháu tôi!”
Sau một trận hỗn loạn và tiếng bước chân vội vàng, Quý Úc Trình được đưa vào phòng phẫu thuật lần nữa, đèn trong phòng phẫu thuật “tách” một cái, lại sáng lên.
Trước khi viện trưởng đi vào đã bị ông cụ kéo lại, ông ấy an ủi vỗ vỗ vai ông cụ: “Nếu đã có thể tỉnh lại, chứng minh cậu ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi. Ông cứ yên tâm, tình hình sau đó sẽ không còn như trước đây nữa.”
Ông cụ kích động trào nước mắt.
Chỉ cần có thể sống được là tốt rồi, Úc Trình vẫn còn trẻ như vậy… Chỉ cần có thể tỉnh lại, ông sẽ không ép Úc Trình làm việc như máy móc nữa!
Quý Vân và Quý Dật nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều vô cùng trống rỗng.
Sao lại không chết?
Mạng thằng cháu này cũng lớn thật!
Bây giờ, bây giờ bọn họ phải làm sao đây?
Quý Úc Trình là một người có tâm lý trả thù rất mãnh liệt, tàn nhẫn và ghét sự phản bội. Khi anh vừa mới tiếp quản Quý Thị, Quý Vân và Quý Dật cũng chỉ vừa mới có lòng muốn tranh giành với anh, ngoài mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng sau lưng đã không tiếc khiến Quý Thị phải tổn thất thảm trọng, biến Quý Vân và Quý Dật trở thành những kẻ bất tài trong mắt những cổ đông khác.
Chiêu này quá tàn nhẫn, vậy nên dù anh nằm trên giường bệnh hai năm, đám cổ đông Quý Thị cũng hoàn toàn đứng về phía ông cụ, không chịu cho một trong hai người Quý Vân quà Quý Dật lên nắm quyền.
Bây giờ, bọn họ nghĩ anh đã sắp chết tới nơi nên tới đây ép Ninh Tuy giao cổ phần ra, đợi đến khi anh tỉnh táo hoàn toàn sẽ xử bọn họ thế nào đây?
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy lạnh sống lưng.
Quý Vân càng nghĩ càng thấy ám ảnh, đúng là hậu hoạn vô cùng.
Năm đó Quý Úc Trình nể tình bà ta và Quý Dật là cô chú của mình nên không nhổ cỏ tận gốc, nhưng lần này hai người lại tới tận cửa phòng bệnh làm ầm làm ĩ, anh sẽ không nổi trận lôi đình rồi ra tay tàn độc với họ nữa chứ…
Bà ta sợ run cả người, không nhịn được kéo chặt chiếc áo khoác lông chồn trên người, bà ta đi tới trước mặt Ninh Tuy, cười mỉa nói: “Thật ra cô và chú của Úc Trình hôm nay đến đây chỉ đùa chút thôi, để Tiểu Tuy chê cười rồi. Đợi Úc Trình tỉnh lại, hai đứa tới nhà cô cùng ăn bữa cơm nhé.”
“…” Đúng là co được dãn được.
Tầm mắt Ninh Tuy vẫn dính chặt lên cửa phòng phẫu thuật, cậu cũng phối hợp cười hai tiếng: “Ha ha, trò đùa này cũng mắc cười ghê.”
Sắc mặt Quý Dật không tốt lắm, nhưng cũng không chịu trơ mắt nhìn Quý Vân bỏ vũ khí đầu hàng một mình để cuối cùng mối thù này đổ hết lên đầu mình.
Ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Đúng vậy, thật ra trước khi đến chú với cô của Úc Trình đã thương lượng xong rồi, Úc Trình rất coi trọng đồ và người của mình, người khác đυ.ng một cái cũng không thể, bọn chú đã sớm đoán trước sẽ như thế này nên mới cố ý làm thế đó, bọn chú cũng hy vọng Úc Trình nhanh khỏe lại thôi. Nhìn xem đi, chẳng phải phép kích tướng này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó tỉnh dậy rồi ư?”
Đây là lời mà con người nói ra được sao?
Ông cụ Quý đứng bên cạnh tức run cả người, ông vung gật đánh hai người: “Cút ngay!”
Hai người vừa sợ vừa xấu hổ, vội vàng mượn cớ chạy mất.
Lúc Quý Dật vội vàng chạy vào thang máy thì đυ.ng phải Ninh Thâm, Ninh Thâm vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Quý Dật và Quý Vân đi vào thang máy cùng liếc ba người nhà họ Ninh một cái, đáy mắt tràn ngập sự khinh thường.
Nghe nói Ninh Tuy kế thừa di sản nên bọn họ liền vội vàng chạy tới đây? Đã quên chuyện lúc đó ép gả rồi chắc?
Đám người nhà họ Ninh này đúng là trơ trẽn…
Tính ra thì thật sự cũng chỉ có mình Ninh Tuy có thể lọt vào mắt họ.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy đi xuống, nhưng Ninh Thâm hoàn toàn không để ý chuyện bị cô chú nhà họ Quý khinh thường, giờ khắc này trong đầu anh ta toàn là chấn động… và cả kích động nữa.
Anh ta không nhịn được, đi tới cạnh Ninh Tuy đang đứng dựa vào tường, thấp giọng nói: “Sao cậu không nói trước với anh? Hại anh hiểu lầm cậu.”
Bảo sao khi trước lúc anh ta gọi điện thoại tới cảnh cáo Ninh Tuy, Ninh Tuy vẫn thản nhiên như không có việc gì.
Thì ra trước khi xảy ra tai nạn Quý Úc Trình đã thích Ninh Tuy rồi, còn nói rõ ràng như vậy nữa…
Cũng không biết tại sao Ninh Tuy lại có năng lực lớn như vậy, khiến cả một người lạnh lùng từ trong ra ngoài như Quý Úc Trình chết mê chết mệt, không tiếc ra tay cướp người yêu của em trai.
Nhưng nếu như thế, những người trước đây cười nhạo nhà họ Ninh vì muốn bấu víu vào nhà họ Quý mà không tiếc đưa con trai tới xung hỉ rốt cuộc cũng phải ngậm miệng rồi.
Nào phải nhà họ Ninh bọn họ dùng trăm phương ngàn kế bò lên, là Quý Úc Trình cầu xin Ninh Tuy nhà bọn họ gả sang!
Có Quý Úc Trình chống đỡ, nhà họ Ninh rốt cuộc cũng có thể đứng thẳng lưng trong giới rồi.
Ninh Tuy thật sự không muốn nói thêm nửa chữ với người anh trai hờ này.
Cậu xoay người nhìn về phái trợ lý Chu: “Có thể tiễn khách giúp tôi không?”
Trợ lý Chu dẫn Ninh Thâm đi về phía thang máy: “Cậu cả nhà chúng tôi cần yên tĩnh, mời ba vị về cho.”
Ninh Thâm cũng không quá bận tâm chuyện cậu đóng cửa đuổi mình về thế này, anh ta kéo mẹ Ninh vẫn còn đang muốn nói vài lời với Ninh Tuy đi vào thang máy.
“Cậu cả Quý vẫn chưa hồi phục, bây giờ chúng ta đừng đi làm phiền họ thì hơn.”
“Nhưng mà thằng nhóc Ninh Tuy này, đúng là làm con mở rộng tầm mắt.” Ninh Thâm nói: “Không ngờ chuyện hôm nay sẽ thành ra như vậy.”
Trước khi xảy ra chuyện gả thay, tất cả mọi người đều cho rằng Quý Úc Trình không thể tỉnh lại được, mấy năm sau tài sản của nhà họ Quý đều sẽ rơi vào tay Quý Chi Lâm, Ninh Thâm cũng không ngoại lệ.
Vậy nên sau khi Ninh Tuy gả vào nhà họ Quý, Ninh Thâm căn bản chưa từng nghĩ đứa em trai này có thể giúp đỡ gì cho nhà họ.
Còn Ninh Viễn Minh thì khác, nếu có thể thuận theo tự nhiên trở thành người yêu của Quý Chi Lâm, vậy thì sau này họ có thể mượn sự trợ giúp của nhà họ Quý, giúp đỡ nhà họ Ninh lên như diều gặp gió rồi.
Nhưng không ngờ bây giờ Quý Úc Trình không những tỉnh lại, mà còn vô cùng nặng tình với Ninh Tuy nữa.
Hướng phát triển của mọi chuyện đột nhiên thay đổi…
Quý Úc Trình đã tỉnh lại, Quý Chi Lâm còn có thể hớt được chút gì từ nhà họ Quý nữa?
Nghĩ tới đây, Ninh Thâm thở dài trong lòng, anh ta vô thức nhìn Ninh Viễn Minh.
Đầu óc Ninh Viễn Minh đang kêu ong hết cả lên, tinh thần hoảng hốt, vào thang máy cũng phải có mẹ Ninh kéo vào, đôi chân cậu ta tê rần đứng ở góc thang máy, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của anh cả nhà mình.
Sao có thể thế được?
Sao Quý Úc Trình lại nói như thế? Trước khi xảy ra tai nạn anh ta vốn dĩ không hề quen biết Ninh Tuy mà!
Thậm chí anh ta còn không nhớ người đã ra vào nhà họ Quý mười mấy lần cùng Quý Chi Lâm như mình cơ mà…
Đến tên mình anh ta còn không nhớ, vậy mà lại xem trọng Ninh Tuy, hơn nữa còn nhớ thương suốt ba năm?
Còn quấn quýt không tha?
Ninh Viễn Minh như bị tát một bạt tai, đáy lòng như kiến bò trên chảo nóng.
…
Ở bên này, Ninh Tuy ngồi xuống chiếc ghế dài dựa vào tường, cậu suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lâm Mãn một tin nhắn: “Tiệc từ thiện ngày mốt có kín chỗ không?”
Mấy năm nay Lâm Mãn làm việc ngày đêm, đương nhiên đến giờ này vẫn chưa nghỉ ngơi, cậu ấy trả lời rất nhanh: “Những sự kiện từ thiện này chỉ dựa vào địa vị, không cần quan tâm số lượng người, sao thế?”
Ninh Tuy trả lời: “Tớ muốn tham gia, cậu chuẩn bị giúp tớ đi.”
Lâm Mãn hơi kinh ngạc: “Tuy, không phải trước giờ cậu đều không thích những dịp thế này sao?”
Không thích là một chuyện, nhưng bây giờ Quý Úc Trình và ông cụ Quý đang gặp thù trong giặc ngoài, Ninh Tuy cũng không thể cứ nhờ một người bệnh bảo vệ mãi thế được, cậu trả lời: “Tớ sẽ đi với tư cách Phương Vĩ.”
Lâm Mãn không hỏi thêm nữa, thực ra tin tức trong giới lan truyền rất nhanh, huống chi đây còn là chuyện của nhà họ Quý, chuyện Quý Úc Trình hôn mê đã truyền vào tai cậu ấy hai giờ trước rồi, cậu ấy đoán Ninh Tuy đột nhiên quyết định công bố thân phận Phương Vĩ có thể có liên quan đến chuyện này.
“Được, tớ sẽ chuẩn bị vest cho cậu.
Gửi tin nhắn xong, Ninh Tuy cất điện thoại, cậu chà chà mặt mình.
Bên ngoài bệnh viện rất lạnh, tay cậu lạnh cứng, nhưng má và cổ cậu vẫn còn nóng, như thể hơi nóng khi Quý Úc Trình vùi đầu vào cổ cậu lúc nãy vẫn còn sót lại vậy.
Những lời Quý Úc Trình nói lúc đó quá chấn động, quả thật đã dọa cậu sửng sốt, khoảnh khắc đó, xém chút nữa cậu cũng cho rằng những lời Quý Úc Trình là thật.
Nhưng đây là chuyện không thể nào, ba năm trước Quý Úc Trình chưa từng gặp cậu lần nào, lần phỏng vấn đó cũng chỉ vì cậu thấy Quý Úc Trình đẹp trai nên mới nhìn nhiều thêm vài lần thôi.
Còn về phần “nhớ thương”, “không phải cậu thì không chịu” lại càng không thể nào.
Vậy nên cậu cả Quý vừa tỉnh dậy, nằm trong phòng bệnh nghe được những gì họ nói bên ngoài nên mới tiện tay giải vây giúp cậu?
… Khác quá nhiều so với Quý Úc Trình trong tưởng tượng của Ninh Tuy.
Cậu còn tưởng cậu cả Quý trong truyền thuyết là một người máu lạnh và tàn nhẫn đến mức không có hứng thú với chuyện của người khác.
Huống chi, cậu còn là một người qua đường bị cưỡng ép gả cho Quý Úc Trình để xung hỉ trong khi anh đang là người thực vật, theo tính cách lạnh lùng và cái tính yêu sạch sẽ trong tình cảm của Quý Úc Trình, đáng lẽ anh phải vô cùng chán ghét cuộc hôn nhân này, vừa tỉnh lại đã lạnh lùng nhìn cậu, thậm chí là sỉ nhục cậu mới đúng chứ?
Ninh Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi ra khỏi nhà từ trước rồi.
“Xem ra tin đồn cũng chưa chắc đúng.” Ninh Tuy kéo kéo ống quần, cảm khái với 001 trong lòng: “Hình như tính tình của anh chồng người thực vật cũng không xấu lắm.”
Hơn nữa cậu còn cảm thấy chất giọng anh hơi quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
001 đáp: “Này Tuy, như thế thôi… thì cũng chưa tới mức tính cách tốt chứ.”
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến đám người kia sợ hãi tới mức không dám thở mạnh.
Người như thế, lỡ thật sự tỉnh táo hoàn toàn rồi, nó thấy lo thay Tuy.
Thần kinh căng thẳng của ông cụ Quý và quản gia cuối cùng cũng hơi thả lỏng, ông cụ ngồi máy bay năm tiếng đồng hồ từ nước ngoài vội về đây, tới giờ vẫn chưa ăn uống gì, bây giờ ông chống gậy đứng đó, hiển nhiên đã vô cùng mệt mỏi rồi.
Quản gia bảo trợ lý Chu đi mua cơm, còn mình thì đi tìm hộ lý mượn chăn bông.
Ninh Tuy thấy thế thì nói: “Ông nội, để cháu đi rót cho ông chút nước nóng.”
Ông cụ Quý nhìn cậu, an ủi gật đầu: “Cháu cũng tự bổ sung thể lực đi.”
Vừa rồi may mà có Ninh Tuy, ông quản lý nhà họ Quý mấy chục năm, lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự già rồi, già tới mức đánh mất khí thế và sự bình tĩnh trước kia, hoảng loạn khi đối mặt với đứa con gái hung hăng gây sự.
Đêm khuya, trên tầng VIP bệnh viện không có ai, toàn bộ tài nguyên chữa trị ở bệnh viện này đều được dùng để cứu cậu cả Quý.
Ninh Tuy tìm hộ lý mượn một cái ly giữ ấm rồi đi về phía máy lấy nước ở lối rẽ.
Cậu vừa lấy nước xong, sau lưng đã có người lạnh lùng gọi tên lậu.
Ninh Tuy quay người lại, Ninh Viễn Minh đang đứng dưới cầu thang các đó mấy bước, vẻ mặt hết sức khó coi.
“Cậu còn chưa đi à.” Ninh Tuy không mấy quan tâm đậy nắp bình.
Cậu còn tưởng Ninh Viễn Minh đã rời đi chung với Ninh Thâm và mẹ Ninh rồi.
Đáy lòng Ninh Viễn Minh không cam lòng, cậu ta không cách nào trơ mắt nhìn Ninh Tuy sống tốt, vậy nên lại chạy trở lại.
Cậu ta nhìn chằm chằm Ninh Tuy, nói: “Tôi đến đây để nói với cậu vài lời. Tôi biết Quý Úc Trình và Quý Chi Lâm lâu hơn cậu, con người Quý Úc Trình này vừa kiêu ngạo và lạnh nhạt, anh ta sẽ chẳng bao giờ đặt bất cứ ai vào mắt! Cậu đừng tưởng rằng Quý Úc Trình thực sự thích cậu! Anh ta nói những điều đó chỉ vì thể diện của nhà họ Quý thôi! Nếu anh ta không nói như vậy, chẳng lẽ anh ta thật sự để mặc cho tin đồn cậu cắm sừng anh ta lan truyền khắp nơi sao? Chỉ cần là đàn ông thì đều không thể chịu đựng chuyện này.”
“Tốt nhất là cậu hãy cầu nguyện cho anh ta đừng tỉnh lại, nếu không anh ta nhất định sẽ ly hôn với cậu! Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!” Ninh Viễn Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng, nhất định là như thế.
Cậu ta không hề thua!
“Hơn nữa tôi đã có người mình thích rồi, nếu cậu thích Quý Chi Lâm, tôi sẽ tặng cậu vậy.” Ninh Viễn Minh nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nói: “Người đó…”
Mặc dù không giàu có như Quý Úc Trình, khí chất cũng kém một bậc, nhưng…
“Tiền tài của người đó không thể khinh thường, còn dịu dàng, chu đáo hơn cậu cả Quý nhiều, hơn nữa còn một lòng một dạ với tôi.”
Nói xong, cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Tuy.
Cậu ta muốn nhìn thấy sự bất ngờ và đố kỵ trên mặt Ninh Tuy.
Ninh Tuy: “…”
Liên quan quái gì tới cậu!
Cậu cũng có phải bạn thân của cậu ta đâu, yêu đương cũng đâu cần tới kể lể với cậu!
Ninh Viễn Minh không nhìn thấy nét mặt mình muốn xem từ mặt Ninh Tuy, cậu ta cắn răng nói: “Cậu không muốn nói gì sao?”
Ninh Tuy: “Có.”
Ninh Viễn Minh cười mỉa nhìn cậu.
Cậu ta biết ngay mà…
Ninh Tuy chìa tay ra: “Trả tôi 28 tệ đi.”
Ninh Viễn Minh: “…”
Trong không khí lạnh lẽo trên hành lang, Ninh Viễn Minh bất đắc dĩ nhìn Ninh Tuy hài lòng bấm nút nhận tiền ngay trước mặt cậu ta sau khi cậu ta chuyển cho Ninh Tuy 28 tệ, sau đó Ninh Tuy còn chặn WeChat của cậu ta rồi mới vỗ mông rời đi.
Ninh Viễn Minh: “…”
Sau nửa đêm, tuyết càng rơi dày đặc, ông cụ Quý đã thức hơn mười tiếng đồng hồ không ngủ, ông không chống đỡ được nữa nên được quản gia đưa về trước.
Ninh Tuy và trợ lý Chu tiếp tục đợi ngoài phòng phẫu thuật.
Rốt cuộc Quý Úc Trình cũng được đẩy ra, được đưa về phòng theo dõi đặc biệt lần nữa.
“Sao rồi bác sĩ?” Ninh Tuy đi tới hỏi.
Viện trưởng nói: “Các chỉ số sinh hiệu vẫn được duy trì, lẽ ra không cần lo lắng về tính mạng của cậu ấy, nhưng bây giờ cậu Quý đã rơi vào trạng thái hôn mê, không khác gì trạng thái thực vật trước đây. Hiện tại, không có gì có thể đảm bảo rằng cậu ấy sẽ tỉnh lại... Tuy nhiên, đây đã là một kỳ tích rồi, vì vốn dĩ cậu Quý rất khó qua khỏi...”
Nói xong, ông ấy không nhịn được mà liếc nhìn Ninh Tuy.
Thân là một thành viên trong đội trị liệu cho Quý Úc Trình, đương nhiên ông ấy cũng biết Ninh Tuy được ông cụ Quý tìm về xung hỉ cho Quý Úc Trình.
Vì sao trước đó họ đã thử đủ loại phương pháp điều trị cho Quý Úc Trình nhưng anh vẫn không tỉnh lại, mà cậu Ninh này vừa được gả vào nhà họ Quý chưa tới ba tháng, cậu Quý đã đột nhiên đứng dậy được?
Ông ấy thật sự hơi nghi ngờ chủ nghĩa duy vật của mình rồi.
Vậy có nghĩa là anh không chết, nhưng rất có thể vẫn là một người thực vật?
Trợ lý Chu nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, chưa chết là còn hy vọng.
Nhưng tâm trạng của Ninh Tuy thì hơi phức tạp, một mặt là vì nếu Quý Úc Trình tiếp tục mất ý thức nằm đó thì cậu có thể kiếm tiền thêm được vài ngày, nhưng mặt khác, sau khi nhìn thấy tình trạng tiều tụy của ông cụ Quý, cậu hy vọng rằng Quý Úc Trình có thể tỉnh dậy ngay, dù cậu không kiếm đủ tiền cũng được.
“Có thể đi vào thăm bệnh không bác sĩ?” Ninh Tuy hỏi.
Viện trưởng nói: “Được, nhưng không được làm ồn, cậu ấy vẫn đang cần nghỉ ngơi.
Trợ lý Chu đợi ở bên ngoài, Ninh Tuy đẩy cửa đi vào.
…
Lúc này ý thức của Quý Úc Trình vô cùng tỉnh táo.
Nếu phải miêu tả tình trạng hiện tại của anh, thì giống như cơ thể yếu ớt của anh đã trải qua một trận chiến sống còn, giờ đã dần dần tiếp nhận và tiêu hóa 60% điện lượng, đồng thời cơn đau tới mức tệ liệt kia cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Nhưng trạng thái cơ thể của anh lại trở về trạng thái thực vật như trước khi lên cơn sốt hai ngày trước, anh không thể nào mở mắt được, chỉ có ngón tay và lông mi là có thể cử động được một chút.
Anh đoán là cần phải đợi tới khi đầy 100% thì anh mới có thể tỉnh táo hoàn toàn.
009 nằm trong cơ thể anh thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra cũng có tác dụng thật, ha ha.”
Quý Úc Trình: “…”
Cậu cả Quý đã không muốn phí lời với cái hệ thống vô dụng này nữa rồi.
Lúc này, nghe tin mình vừa được chuyển đến phòng bệnh, cậu vợ nhỏ của anh liền đi vào thăm anh. Trong lòng cậu cả Quý rất ngọt ngào, cơ thể vừa trải qua đau nhức và sốt cao cũng như được an ủi một chút.
Anh đột nhiên gặp nguy hiểm tính mạng, chắc chắn cậu vợ nhỏ đã rất hoảng sợ, chỉ tiếc là năng lượng trong cơ thể anh không đủ, chưa nói được thêm với cậu vợ nhỏ vài câu đã ngất xỉu trong lòng cậu rồi.
Nhưng ít nhất anh đã làm xong chuyện quan trọng nhất lúc đó.
Cậu vợ nhỏ nghe anh nói mấy câu đó, nhất định sẽ hiểu tấm lòng của anh, có lẽ sẽ không còn lo lắng anh vừa tỉnh lại là sẽ đòi ly hôn ngay nữa.
Ninh Tuy ngồi xuống cạnh giường bệnh của Quý Úc Trình, cậu nắm bàn tay tới giờ vẫn còn hơi nóng, tầm mắt dừng lại trên mặt anh.
Khuôn mặt cậu cả Quý vẫn tuấn tú hết phần thiên hạ, lúc hôn mê không lạnh lùng như lúc tỉnh táo, sắc mặt trắng hơn bình thường một chút, mái tóc đen rớt xuống trán ướt đẫm, hàng lông mày cũng hơi nhíu lại như đã trả qua một cuộc chiến sống còn.
Vừa làm phẫu thuật xong, nhất định anh đang rất đau, dưới tình huống đó mà anh vẫn cố nhịn cơn đau đi ra ngoài giải vây giúp mình…
Quý Úc Trình cảm nhận được cậu vợ nhỏ vẫn luôn nắm chặt tay mình, đáy lòng không khỏi thấy hơi tự hào và đắc ý.
Nhất định lúc này cậu vợ nhỏ đang cảm thấy anh vô cùng đẹp trai!
Cậu có khen anh không?
Sau đó anh liền nghe thấy Ninh Tuy thở dài: “Anh Quý, không ngờ hóa ra anh lại là một người tốt.”
Quý Úc Trình: ?
“Hóa ra”? “Anh Quý”? “Người tốt”?
“…”
Sao câu này nghe có vẻ chữ nào cũng là lạ.