Lưu Hương

Chương 71: Trên cây ngoài cửa sổ có chú chim nho nhỏ (️18+)

Xe lao đi trong thành phố với tốc độ tối đa, vượt dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, trở lại nhà để xe trong biệt thự.

"Kít..." một tiếng, bánh xe ma sát với mặt đường, xe thể thao màu vàng dừng lại ở vị trí để xe đầu tiên, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái vặn chìa khóa khóa máy lại, lại thô bạo ấn lại người đang ngồi ở bên cạnh xuống, trực tiếp nhào từ vị trí của mình sang bên chỗ một người khác đang ngồi.

Bên trong buồng xe đang được đóng kín, điện bên trong vẫn được bật, một chiếc đèn đang sáng rực trên đỉnh đầu của hai người.

Chiếc đèn này giúp cho Thương Hoài Nghiên có thể nhìn rõ ràng người đang ở dưới thân mình.

Đêm nay y đặc biệt hưng phấn, giống như có một đám lửa đang không ngừng thiêu đốt trong cơ thể.

Y cúi người, dùng đầu ngón tay hết ấn lại ma sát với hai bên má của Dịch Bạch Đường, nhìn da dẻ trên gương mặt đối phương chuyển từ màu hồng nhạt sang màu đỏ.

Thương Hoài Nghiên ghé sát vào hôn một cái lên vùng da bị mình xoa đỏ.

Làn da man mát dưới ngón tay của y đã ấm lên.

Y lại lè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ một cái.

Hành động này đổi lấy một cái nghiêng đầu nhẹ của đối phương.

Thương Hoài Nghiên lại nhìn đối phương, nhìn thấy Dịch Bạch Đường trước sau không có gì thay đổi, cho dù là khi tìиɧ ɖu͙© nảy sinh thì đối phương vẫn cứ như trước, đặc biệt sạch sẽ và xinh đẹp.

"Hiện giờ cậu biết tôi muốn làm gì không?" Y ngừng thở, nghe thấy giọng nói của mình pha lẫn với tiếng cười tràn ngập.

Dịch Bạch Đường hờ hững trả lời: "Làm chuyện ân ái."

Thương Hoài Nghiên lại ghé sát vào bên tai Dịch Bạch Đường hỏi: "Cái gì gọi là làm việc ân ái?"

Dịch Bạch Đường trả lời: "XXX anh."

Thương Hoài Nghiên không còn gì để nói: "..."

Trước khi giọng nói kia thâm nhập từng bước vào đầu Dịch Bạch Đường, đầu lưỡi của đối phương đã thăm dò vào lỗ tai của hắn.

Tiếng nước ướŧ áŧ lan truyền trong không khí, trực tiếp vang lên rõ ràng trong đầu Dịch Bạch Đường.

Hơn nữa, Dịch Bạch Đường còn cảm nhận được cánh tay vốn dĩ vẫn chống đỡ trên ghế tựa của Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên di chuyển, một đường trượt xuống phía dưới, rơi vào vị trí giữa hai chân hắn, sau đó ý tứ hàm xúc nhẹ nhàng nhéo một cái.

Dịch Bạch Đường khẽ rên một tiếng.

Cuối cùng hắn cũng coi như nghe được Thương Hoài Nghiên nói gì.

"Cậu yêu thích, XXX tôi à?"

"Coi như yêu thích."

Dịch Bạch Đường cho Thương Hoài Nghiên một đáp án khẳng định.

Hắn không khách khí nữa, giơ tay dùng sức cởi bỏ cúc áo sơ mi trên người đối phương, cúc áo màu trắng được cởi ra hoàn toàn.

Nhiệt độ vào lúc này đã tăng lên cao.

Dịch Bạch Đường cắn một cái lên cổ Thương Hoài Nghiên, để lại một kí hiệu của mình.

Toàn bộ nửa người trên trần trụi của đối phương in trong đáy mắt hắn, bàn tay của hắn bất giác lưu luyến trên người y, tới nơi nào cũng có thể cảm giác được cơ thể tinh tế của một người khác đang run rẩy.

Người bị cắn rên lên một tiếng mơ hồ, lại giống như hơi khó chịu nhưng không nói gì cả, chỉ cọ xát lên người Dịch Bạch Đường một lần nữa.

Dịch Bạch Đường: "Anh mà còn như vậy, chúng ta sẽ không vào nhà được."

Thương Hoài Nghiên thoáng nhướn mi: "Cậu còn muốn vào nhà à?"

Y dĩ nhiên không tin bản thân mình không đủ hấp dẫn, đang muốn lên tiếng một lần nữa, đôi môi đã bị ngón tay của Dịch Bạch Đường đè lại.

Dịch Bạch Đường lấy ngón tay ấn ấn lên cánh môi của đối phương, bởi vì một người khác không hề chống cự, cho nên hắn rất dễ dàng đã đẩy đôi môi của đối phương ra, thăm dò vào bên trong, vừa tiến vào đã không ngừng khuấy động đầu lưỡi của đối phương.

Có lẽ là vì đầu lưỡi vẫn luôn quyến luyến nỗ lực quấn lấy, cho nên khi đầu ngón tay xẹt qua đầu lưỡi, Dịch Bạch Đường có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại cùng ấm áp bao phủ, khiến cho hắn cũng thấy cả người rục rà rục rịch.

Hắn nhìn thật kĩ Thương Hoài Nghiên.

Bởi vì ngón tay mình tùy ý xâm nhập cho nên môi của đối phương từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái nửa đóng nửa mở, hàm răng màu trắng, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện trong đó.

Ngón tay của hắn xẹt qua hàm răng của đối phương, đầu lưỡi tinh mịn cuốn qua kẽ ngón tay của hắn, làm cho mỗi ngón tay đều được thấm ướt, sau đó hắn lại khẽ ép cằm đối phương xuống, nước bọt còn chưa kịp nuốt cứ như thế thuận theo khóe môi chậm rãi chảy xuống, lưu lại một đường vết tích uốn lượn trong suốt.

Dịch Bạch Đường thở ra một hơi.

Một bàn tay khác của hắn đã nhẹ nhàng vuốt ve đến dây lưng của Thương Hoài Nghiên, sau đó kéo mở một cái, dương v*t bị quần áo trói buộc nhảy ra đánh lên tay Dịch Bạch Đường.

Dây lưng lạnh như băng xẹt qua dương v*t, mang theo đau đớn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho Thương Hoài Nghiên run rẩy, nói: "Cậu nhẹ chút..."

Ngay giây phút sau đó, hắn nhẹ nhàng hôn lên l*иg ngực của Thương Hoài Nghiên.

Dịch Bạch Đường hôn nhẹ một đường, một bên chậm rãi vuốt ve xoa nắn đầu v* đã chậm rãi đứng lên, một bên lại phối hợp mυ'ŧ vào, liếʍ láp.

Hắn có thể cảm thấy hô hấp của chủ nhân ngày càng nặng nề hơn, cơ thể cũng càng ngày càng có biến hóa rõ rệt, hắn lưu luyến ở nơi đang run rẩy quyến rũ kia... Khi hắn ngậm đầu v* của Thương Hoài Nghiên vào trong miệng lại bỗng nhiên tàn nhẫn dùng sức mυ'ŧ vào, cắn xé!

Trong nháy máy, Thương Hoài Nghiên đang ngồi trên người hắn gần như nhảy dựng lên, vị rỉ sắt lan tràn trong khoang miệng của hắn.

Hắn để cho bàn tay mình tùy ý rơi trên du͙© vọиɠ không hề che giấu của đối phương, du͙© vọиɠ thẳng đứng không những không mềm xuống mà còn khẽ run, trên mắt có chất lỏng sền sệt chảy ra.

Hắn dùng chất lỏng này bôi lên ngón tay đã được nước bọt làm trơn trước đó, sau đó vòng qua lưng Thương Hoài Nghiên, lục lọi ở lối vào vẫn đang đóng chặt, đưa ngón tay thăm dò vào bên trong.

Bàn tay đang đặt trên bả vai của Dịch Bạch Đường bất giác nắm chặt.

Thương Hoài Nghiên khẽ cau mày.

Rõ ràng du͙© vọиɠ của một người khác còn chưa thật sự nhét vào bên trong trong người, thế nhưng từng đợt xâm nhập cũng khiến cho cảm giác bủn rủn từ nơi mới bị khai phá lan lên tận những tế bào thần kinh của cơ thể.

Hậu huyệt bị xâm lấn bất giác co chặt, muốn bài xích toàn bộ dị vật ra khỏi cơ thể, thế nhưng lý trí lại nói cho Thương Hoài Nghiên biết y cần phải thả lỏng, phối hợp với sự xâm nhập của một người khác.

Lý trí giằng co với bản năng của dường như làm cho cảm xúc được phóng đại lên mấy lần, y có thể cảm nhận được ngón tay của đối phương dùng sức ra vào trong cơ thể mình, móng tay được cắt tỉa gọn gàng cùng với ngón tay xẹt qua vách ruột...

Giọng nói của Dịch Bạch Đường chợt vang lên bên tai Thương Hoài Nghiên, mang theo cảm giác tiếc hận: "Trên xe không có thuốc bôi trơn."

"Lúc này ——" Mãi đến tận khi lên tiếng, Thương Hoài Nghiên mới phát hiện giọng nói của mình cũng căng thẳng run rẩy hệt như cơ thể, "Ai còn quan tâm... đến những cái đó..."

"Không đúng, " Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên nhận ra, lại thở dốc một hơi, sau đó hỏi lại, "Vì sao cậu biết... thuốc bôi trơn?"

Bởi vì tôi thông minh.

Dịch Bạch Đường nghĩ đây là chuyện đương nhiên, sau đó cũng thật sự trả lời.

Hắn hỏi lại, coi như vào lúc này hắn cũng đã dùng toàn bộ sự kiên trì của mình: "Sau đó anh sẽ bị đau?"

Những câu hỏi vừa rồi tạm thời đã dùng toàn bộ khí lực của Thương Hoài Nghiên.

Y không nhịn được thở hổn hển, phối hợp với hành động của Dịch Bạch Đường, trong lúc hắn mở rộng thân thể của mình thì di chuyển cơ thể, đưa miệng dưới đặt ngay du͙© vọиɠ đang bộc phát.

Dịch Bạch Đường rút ngón tay từ trong cơ thể của đối phương ra.

Sau một giây, du͙© vọиɠ đã ở ngay trước cửa lối vào của Thương Hoài Nghiên, hậu huyệt vẫn chưa khép lại hoàn toàn ngậm lấy đầu đỉnh, Thương Hoài Nghiên chỉ cảm thấy cơ thể mình thật nóng, y nuốt một ngụm nước bọt, dùng tay đỡ lấy dương v*t của người khác, cố gắng hết sức để mở thân thể ra, nhét từng nấc một vào trong.

Du͙© vọиɠ thuộc về một người khác như một con dao, dễ dàng cắt được máu thịt, tiến vào thật sâu trong cơ thể.

Cảm giác mềm mại từ nơi bắp đùi vẫn luôn lan tràn không hề dừng lại, theo dương v*t của Dịch Bạch Đường tiến vào càng ngày càng sâu, cảm giác bị một người khác đưa vật cứng rắn vào trong cơ thể cũng ngày một rõ ràng, đến khi dương v*t trong cọ phải một nơi nào đó, một dòng điện tê dại như ma túy nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ các giác quan của Thương Hoài Nghiên.

Chân của Thương Hoài Nghiên cũng mềm nhũn, cả người đè lên trên người Dịch Bạch Đường, dương v*t vốn dĩ đang từ từ tiến vào cũng lập tức chạm vào nơi sâu nhất, gần như khiến cho mắt của Thương Hoài Nghiên tối sầm lại.

Sau một giây, người đang bị bóng tối bao phủ trước mắt cảm thấy được mình được nhẹ nhàng ôm lấy, dương v*t đang ra vào chậm rãi sau hậu huyệt của y, đôi môi y cũng bị người khẽ hôn, gặm nuốt, mỗi một tấc da thịt cũng như đang cùng thân mật, gắn bó với một người khác.

Sau đó y bị người đè xuống, sống lưng dựa vào mặt da dẻo dai quen thuộc, hai chân vốn dĩ vẫn đang mở ra lại được người vừa mở rộng hơn rồi đưa lên cao.

Bóng đen trước mắt cuối cùng cũng biến mất.

Thương Hoài Nghiên nhìn rõ tư thế lúc này của mình và đối phương.

Hóa ra vừa rồi, y đã bị người ta đổi một tư thế mới, từ khóa ngồi trên người đối phương biến thành bị đối phương đặt ngồi lên ghế, hai chân vốn dĩ đang vòng quanh eo của đối phương cũng bị nâng lên, vị trí tư mật bị mở ra đến mức tối đa, nơi du͙© vọиɠ đang ra vào cũng bị người ta nhìn không sót một thứ gì.

Cảm giác xấu hổ mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ đầu óc cùng với thân thể của Thương Hoài nghiên.

Cơ thể bị Dịch Bạch Đường đặt ở dưới thân trong giây lát thay đổi không biết bao nhiêu màu sắc, dùng phản ứng chân thật nhất nói cho Dịch Bạch Đường biết tiếp theo mình nên làm gì.

Dịch Bạch Đường lại một lần nữa đưa du͙© vọиɠ của mình vào trong thân thể của đối phương.

Cơ thể gần như đã đạt đến cực hạn lại một lần nữa bị ép mở, Thương Hoài Nghiên dường như nghe được cảm giác cơ thịt đông cứng của mình bị xé tan.

Y thở gấp từng hơi, tiếng rêи ɾỉ trong miệng cùng với nhiệt độ cơ thể hỗn loạn thành một đoàn, bị chèn ép, xung kích, hợp thành một bản giao hưởng du͙© vọиɠ khiến cho thần kinh tê dại, trực tiếp cuốn chặt người vào trong đó.

Mỗi động tác của Dịch Bạch Đường đều rất tỉ mỉ.

Mỗi một lần va chạm hắn đều điều chỉnh lại vị trí của mình, để cho cự vật rong ruổi trong cơ thể đối phương có thể chạm đến điểm mẫn cảm kia của y.

Mỗi một khi nơi đó bị ma sát, Thương Hoài Nghiên lại run rẩy khắp người; chờ đến khi hắn rời khỏi rồi, thân thể vẫn run rẩy kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống như cũ, nơi bao vây lấy du͙© vọиɠ của Dịch Bạch Đường lại thỉnh thoảng co rút, ngậm chặt.

"Ha... Ha... Bạch Đường, nhẹ một chút, chậm một chút..."

Tay Dịch Bạch Đường ôm chặt lấy eo của Thương Hoài Nghiên.

Âm cuối của đối phương vừa mới tràn ra trong giây lát, hắn đã không do dự dùng sức thật mạnh ép thân thể của đối phương xuống, mạnh mẽ va chạm liên tục về phía trước!

gậy th*t giống như lưỡi dao sắc cắt vào Thương Hoài Nghiên còn chưa kịp nói hết lời, trong phút chốc, ánh mắt của đối phương tan rã, mất khống chế tự cắn lên môi mình, Dịch Bạch Đường ghé sát lại gần, tách hàm răng ra, dụ dỗ đầu lưỡi trong khoang miệng đối phương, khiến cho toàn bộ âm thanh biến thành tiếng nghẹn ngào mập mờ.

Bên dưới chặt đến mức khiến người hít thở không thông kia bao vây lấy hắn.

Dịch Bạch Đường chậm rãi thở ra một hơi, chậm rãi lui du͙© vọиɠ ra ngoài.

Vách thịt lúc đầu dị vật tiến vào ra sức từ chối, đến khi muốn lui ra lại giống như lưu luyến không rời, mỗi tấc đều muốn nuốt vào níu kéo dương v*t, không nỡ lòng để cho nó cứ rời đi đơn giản như thế.

Dịch Bạch Đường buông đầu lưỡi của Thương Hoài Nghiên ra.

Nước bọt không kịp nuốt vào khi hai người tách ra nhỏ xuống cằm và l*иg ngực của Thương Hoài Nghiên, từ trên nhìn xuống sáng lấp lánh.

Dịch Bạch Đường lùi ra thêm một chút nữa, nhìn Thương Hoài Nghiên lúc này.

Nửa người dưới gần như bị cắt ra, lối vào căng lên đến cực hạn, các nếp uốn mở ra hoàn toàn, nơi non hồng kia khẽ run rẩy; du͙© vọиɠ dường như đã quen với kɧoáı ©ảʍ đang hiên ngang đứng thẳng, cũng không mềm xuống vì cơ thể bị xâm lấn, đỉnh đầu đang đặt ở bụng dưới, khi tầm mắt của Dịch Bạch Đường dừng lại, nó lại càng hưng phấn tuôn ra nhiều chất lỏng hơn.

Dịch Bạch Đường lơ đãng hỏi: "Anh cũng cùng người khác làm như vậy à?

"..." Thương Hoài Nghiên bị đủ các loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho đầu óc dính lại giống như hồ dán, thật vất vả mới tìm được một tia lý trí, "Cậu..." giọng nói của y gần như nghẹn lại, "đang ghen phải không?"

Dịch Bạch Đường: "Hừ."

Hắn đè lại tay Thương Hoài Nghiên, mạnh mẽ ra vào liên tục trong cơ thể đối phương như đang trừng phạt.

Sống lưng bị đặt ở chỗ ngồi ma sát với da thuộc phát ra âm thanh rin rít bị tiếng sợ hãi của Thương Hoài Nghiên át đi.

"Không... Chậm một chút! Tôi không có —— "

Dịch Bạch Đường liếʍ môi dưới của đối phương rồi hỏi: "Không có gì?"

Thương Hoài Nghiên nói: "Không có... Không cùng làm như vậy với người khác bao giờ...". Mỗi một chữ được nói ra, nhiệt độ trong cơ thể lại giống như làn sóng va chạm với lý trí của y, âm thanh của y ngày càng lớn, khi hậu huyệt đang ngậm lấy gậy th*t lại một lần nữa bị đẩy lên cao trào, âm cuối của Thương Hoài Nghiên lập tức trở nên cao vυ't, suýt chút nữa y đã hét lên.

Dịch Bạch Đường chậm rãi ra vào, nói nốt giúp Thương Hoài Nghiên: "Không bị người áp ngồi trên ghế để làm như vậy đúng không?"

Ngón tay của hắn lưu luyến trên sống lưng của đối phương, một lát sau lại rơi xuống khe mông, lối vào ở nơi đó đã bị dương v*t lấp đầy, không thừa một khe hở, ngón tay vòng quanh chỗ này, tiếc nuối buông tha lối vào đang căng thẳng co rút, bất chợt tiến đến nâng du͙© vọиɠ của Thương Hoài Nghiên lên.

Bàn tay của hắn cầm lấy gậy th*t.

Khi đầu ngón tay thành thạo xoa nắn phần đỉnh, ngón tay mang theo lớp chai mỏng cùng với móng tay khích thích trên mắt, bức tường bảo hộ cuối cùng cũng thất thủ, trong chớp mắt, toàn thân Thương Hoài Nghiên căng thẳng, bạch trọc lao ra, làm ướt ngón tay của Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường liếʍ một cái lên ngón tay dính bạch trọc, trước khi Thương Hoài Nghiên kịp lên tiếng đã ấn hai tay của đối phương lêи đỉиɦ đầu, tiếp theo đưa toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay mình vào miệng đối phương.

Sau đó, một lần nữa lại vùi toàn bộ phân thân của mình vào trong cơ thể đối phương, mạnh mẽ, dồn dập, đưa người vừa rơi từ trên mây xuống lần thứ hai đạt đến đỉnh cao!

"Aaaa —— "

Bên trong buồng xe nhỏ hẹp vang lên tiếng kêu rên gần như nức nở.

Sau đó, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng truyền qua khe hở của cửa sổ xe ra ngoài, trong nhà để xe mờ tối kéo dài liên miên.

Một lúc thật lâu sau cửa xe cuối cùng cũng được mở ra.

Đầu tiên, Dịch Bạch Đường bước từ trên xe xuống, sau đó dễ dàng ôm lấy Thương Hoài Nghiên đã mệt đến mức thϊếp đi.

Mở cửa, lên lầu, xả nước.

Đến khi Dịch Bạch Đường thả Thương Hoài Nghiên vào trong bồn đã được xả đầy nước nóng, người đang thϊếp đi mới mơ màng tỉnh lại.

Y mở mắt ra nhìn Dịch Bạch Đường trong chốc lát rồi lại nhắm mắt lại một lần nữa; sau khi nhắm mắt lại rồi lại hé mi mắt trái ra, bình tĩnh nhìn Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường: "Tỉnh rồi?"

Thương Hoài Nghiên không nói lời nào, cứ như vậy mơ mơ màng màng nhìn Dịch Bạch Đường.

Hóa ra là vẫn chưa tỉnh.

Dịch Bạch Đường lấy dầu gội đầu và sữa tắm ra, bắt đầu tắm gội toàn thân cho Thương Hoài Nghiên, mỗi một lần hắn ra hiệu, người đang nằm trong bồn tắm lại ngoan ngoãn cử động cơ thể.

Chờ đến khi hoàn thành việc mát xa cho Thương Hoài Nghiên rồi, Dịch Bạch Đường lại lấy vòi tắm hoa sen đang được để trên vách tường xuống, mở khóa vòi, nước vừa chảy ra, người bên dưới đã tự động chuyển cơ thể đến bên dưới dòng nước.

Dịch Bạch Đường để dòng nước chảy qua ngón tay, xoa xoa mái tóc của Thương Hoài Nghiên.

Người đang dựa vào bồn tắm không có bất kì phản đối nào, thuận theo động tác của Dịch Bạch Đường nghiêng đầu sang hai bên phải trái, mắt trái vừa mở ra đã đóng lại, lười biếng dựa người vào trong bồn tắm, hô hấp đều đặn.

Đầu đã được gội xong.

Dịch Bạch Đường bỏ vòi tắm hoa sen ra.

Thương Hoài Nghiên cọ nhẹ vào người Dịch Bạch Đường.

Nước trong bồn tắm cần được đổi.

Thương Hoài Nghiên lại tiếp tục cọ nhẹ vào Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường đành phải tiếp tục dùng vòi tắm hoa sen trực tiếp xả lên người Thương Hoài Nghiên.

Lúc này Thương Hoài Nghiên mới cảm thấy hài lòng.

Sau 15' mới hoàn thành việc tắm xong cho một chú chó lớn, Dịch Bạch Đường lau khô người cho Thương Hoài Nghiên, ôm người về phòng ngủ, vừa đặt người xuống giường, cánh tay của hắn lại bỗng nhiên bị người kéo một cái, cùng ngã xuống giường, sau đó lại bị một người đặt ở dưới thân.

Đệm giường mềm mại khiến cho lực tác động trở lại người nằm lên nó, cơ thể Dịch Bạch Đường ở trên giường cũng hơi nảy lên, sau đó bất chợt bị người đè xuống.

Dịch Bạch Đường ngẩng đầu nhìn về phía Thương Hoài Nghiên: "Anh tỉnh từ lúc nào?"

Thương Hoài Nghiên hôn Dịch Bạch Đường một cái: "Vừa mới tỉnh."

Dịch Bạch Đường: "Anh không thấy mệt à?"

Thương Hoài Nghiên: "Tôi cảm thấy cậu không quá mệt..."

Y nói rồi lại tiến đến gần lỗ tai của Dịch Bạch Đường thổi nhẹ một cái, sau đó lại cắn một cái ở trên cổ đối phương, sao chép y nguyên dấu hiệu trên cổ mình lên đó. Sau đó y ngẩng mặt lên, liếʍ liếʍ đôi môi, đề nghị: "Chúng ta lại tiếp tục? Lần này... để tôi động, thế nào?"

Ánh đèn trong phòng bỗng nhiên chuyển tối, rèm cửa sổ nhẹ nhàng rơi xuống ngăn cách không gian với bên ngoài, ngăn đi sự nhòm ngó của mặt trăng.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, đến tận khi chim đậu trên ngọn cây cũng bay đi bay lại một vài lần, âm thanh vải vóc bị xé rách bỗng nhiên vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.

Chim đêm vừa vùi đầu vào vai sợ hãi vỗ cánh bay lên ngọn cây cao hơn, lại quay đầu nhìn lại, nhìn đến rèm cửa sổ bị kéo xuống, phía sau rèm là hai bóng hình trùng điệp mơ hồ.

Lại một khoảng thời gian ngắn nữa trôi qua, chút động tĩnh nhỏ bé kia cũng hoàn toàn biến mất, sau đó lại có âm thanh vang lên trong bóng đêm.

Thương Hoài Nghiên ẩn ẩn đưa tình, cơ thể của y đã vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần lại vui vẻ: "Mệt không? Ngày mai muốn ăn gì? Để tôi nấu được không?"

Dịch Bạch Đường không hề do dự: "Không muốn." Nếu anh nấu ăn, tôi còn mệt mỏi hơn!

Thương Hoài Nghiên hơi thất vọng: "Ồ..."

"Được rồi."

Bóng người bên trái nhẹ nhàng đυ.ng vào bóng người bên phải.

Dịch Bạch Đường nói: "Ngủ đi."

Thương Hoài Nghiên vui vẻ: "Ừm!"

Hai người cùng nhắm mắt lại.

Dịch Bạch Đường nghiêng người, ôm người không mở nổi mắt ra kia vào lòng.

Bóng đêm cũng vừa lúc thích hợp cho giấc ngủ sâu.

🌸 BTV: Đã 18+ lại còn rõ dài. BTV biên tập trong hoảng loạn.