Lưu Hương

Chương 26

Sự việc hiện tại lại đột ngột chuyển hướng, chủ trọ sửng sốt nhìn Dịch Bạch Đường hai giây, ngay sau đó vỗ đùi, âm thanh chợt trở nên sắc nhọn: "Ai nha, tôi nói cậu bé này, đến tột cùng là có chuyện gì đã xảy ra, không phải chỉ là việc của 1-2 ngàn thôi sao, quán cơm nho nhỏ này của cậu, tùy tiện nấu một món ăn cũng có thể định giá 500, tiền thuê nhà 1 tháng còn thiếu 1-2 ngàn hay sao?"

Sẽ không có ai lên tiếng lý luận cùng với chủ nhà trọ.

Dịch Bạch Đường mắt cũng không thèm nhìn, trực tiếp kéo Thương Hoài Nghiên bên cạnh đi vào trong nhà bếp, thuận tiện đóng luôn cửa phòng bếp vào.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng bếp được đóng lại, tấm màn màu xanh nhạt trước cửa hơi rung động.

Chủ nhà trọ không đuổi kịp, tức giận sôi cả người, dùng sức đập cửa phòng bếp rồi gào lên: "Cậu đừng tưởng chỉ cần như vậy là xong, hợp đồng của cậu cũng chỉ đến cuối tháng này, nếu như cậu không kí gia hạn thêm, tôi sẽ trực tiếp kí với người khác, trong hợp đồng đã ghi rõ, chỉ cần tôi trả lại khoản tiền còn lại, cậu sẽ phải lập tức dời đi không điều kiện."

Buôn bán gần đây của quán cơm đúng là không tệ.

Quan trọng nhất là, những người biết đến quán cơm nằm ở nơi này không chỉ biết đến tên quán, mà còn biết đến tính khí của ông chủ kiêm bếp trưởng.

Bọn họ thảo luận với nhau, truyền tai nhau, cảm thấy đây đúng là hàng đẹp giá rẻ - đều là buôn bán lỗ vốn cả, cho nên các phương diện khác kia cũng vẫn có thể tha thứ được.

Cho nên mặc dù không phải vào giờ cơm nhưng vẫn sẽ có người có tiền rảnh rỗi hoặc theo đuổi cái gọi là phong trào cũng sẽ thỉnh thoảng đến nơi này thử vận may, nhìn xem đồ ăn bếp trưởng hôm nay làm ra có thể ăn được hay không. Kết quả là, một lần đi tìm vận may này lại có thể gặp được cảnh tượng chủ nhà trọ cùng người thuê đại chiến.

Cửa kính cách âm cũng không ngăn được toàn bộ âm thanh.

Những thực khách đến đây cùng với vài vị ông chủ và nhân viên của các cửa hàng xung quanh đều vây xem hóng chuyện, sau đó, đám người bắt đầu phun tào: "Ai, chủ nhà trọ này nhất định là sẽ không buông tha, các người nói xem sinh ý của ông chủ vốn dĩ không quan tâm đến khách hàng đến đi hôm nay thế nào rồi, không phải là sẽ chuyển cửa hàng đến một nơi khác đấy chứ?"

"Đúng vậy đúng vậy."

"Thời đại này tình cờ gặp được một ông chủ có cá tính như vậy, ngoại trừ trời cao yêu cầu hắn ra cũng chỉ có một con đường."

"Con đường gì?" Ông chủ khác vội vã tận dụng mọi cơ hội để thăm dò tin tức.

"Còn con đường nào nữa, chính là phải đi theo nhịp điệu của hắn chứ sao!"

Âm thanh thảo luận của nhóm người cũng không có cách nào truyền được vào tai Dịch Bạch Đường.

Hai người vẫn đang ngồi trên một chiếc ghế salon không lớn không nhỏ kia.

Thương Hoài Nghiên bất động thanh sắc hơi hơi di chuyển, quần áo theo bả vai của mình động vào quần áo trên bả vai đối phương.

Hoàn mỹ.

Y làm như không phát sinh chuyện gì, đầu tiên là lấy một quả quýt từ đĩa đựng hoa quả, bắt đầu bóc vỏ, tiếp theo lại làm như không có chuyện gì xảy ra chuyển về phía Dịch Bạch Đường, như vậy, khoảng cách giữa gò má của đối phương và mình sẽ không quá chiều rộng một bàn tay, ngay cả lông tơ nhàn nhạt trên mặt đối phương y cũng có thể nhìn rõ.

Hoàn mỹ MAX.

Tâm tình Thương Hoài Nghiên vui vẻ thăng hoa, không quên nói: "Chờ thêm một thời gian nữa, bà ta sẽ lại đến đây giảm giá."

Dịch Bạch Đường xem ti vi, hai bên nhân mã trong đó đang bắt đầu tiến vào nhau, miễn cưỡng đáp lời: "Cho dù vậy thì cũng có liên quan gì đến tôi?"

Thương Hoài Nghiên: "Sao?"

Dịch Bạch Đường lại tiếp tục miễn cưỡng nói: "Không phải tôi vừa nói rồi sao? Có cửa hàng nào ở phụ cận đó, tôi sẽ chuyển đến đấy."

Thương Hoài Nghiên: "Ồ?"

Hai bên đã bắt đầu quyết đấu! Dịch Bạch Đường vô cùng hờ hững: "Phải, có điều gần đây nhất thật sự cũng không có cửa hàng nào phù hợp, vừa vặn tài khoản tiết kiệm cũng không thay đổi nhiều, đầu tiên tôi sẽ tìm một nhà hàng nào đó để làm 2 tháng, sau khi tiền tiết kiệm được hơn 50 vạn rồi lại tính."

Thương Hoài Nghiên: "Chuyện này..."

Dịch Bạch Đường nói tới đây, ngược lại lại giống như đột nhiên nhớ đến điều gì, tạm thời bỏ qua nội dung ti vi đang xem, xoay đầu nhìn về phía Thương Hoài Nghiên.

Không có gì đáng ngạc nhiên cả, với khoảng cách gần như thế, trán của hai người va thẳng vào nhau một cái!

Quýt trong tay Thương Hoài Nghiên không được nắm chắc, từ trong lòng bàn tay lăn xuống.

Dịch Bạch Đường nhanh tay nhanh mắt, trước khi quả quýt kia kịp rơi xuống đã đưa tay nắm chắc cả quýt lẫn tay của Thương Hoài Nghiên: "Cẩn thận!"

Thương Hoài Nghiên: "À, không có chuyện gì —— "

Còn có một câu nữa y không nói.

Dịch Bạch Đường đưa tay lên trán Thương Hoài Nghiên, ánh mắt vừa chăm chú vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thương Hoài Nghiên một lúc, sau đó đặc biệt ôn nhu, nhẹ nhàng xoa xoa.

Thương Hoài Nghiên: "..."

Kinh hãi.

Dịch Bạch Đường xoa nhẹ một lúc, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sau đó thu lại bàn tay đặt trên trán đối phương, lại tiện tay bóc lấy một múi quýt đưa đến bên môi Thương Hoài Nghiên.

Thương Hoài Nghiên: "..."

Không biết vì sao cảm giác cứng ngắc lại chạy từ hông đến vai, hô hấp Thương Hoài Nghiên dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn từ múi quýt đến ngón tay trước mặt, không biết phải phản ứng thế nào.

Dịch Bạch Đường: "?"

Hắn lại duỗi tay một lần nữa, ấn múi quýt lên bờ môi Thương Hoài Nghiên.

Rõ ràng chỉ có một lực đạo nhỏ bé chẳng đáng kể gì, vậy mà vào giây phút này, khi dùng phương thức này xuất hiện lại giống như có ác ma đang nỉ non cười khẽ.

Là một phàm nhân, Thương Hoài Nghiên tất nhiên không thể chống lại được độc dược đột nhiên xuất hiện này.

Trong nháy mắt, đầu óc của y trống rỗng, cũng trong chớp mắt, hành động bản năng điều khiển cơ thể của y.

Y hé miệng, ngậm chặt múi quýt được đưa đến bên miệng mình, lại còn đưa lưỡi ra liếʍ liếʍ môi cùng với ngón tay trước mặt.

Trên ngón tay truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, Dịch Bạch Đường bỗng nhiên ngẩn ra, tập trung hơn lên Thương Hoài Nghiên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thương Hoài Nghiên lúc này mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì.

...

Y cảm thấy lúng túng cực kỳ.

Bên trong sự xấu hổ còn có một tia hưng phấn bí ẩn, giống như ngọn lửa đang nhảy múa, giấu trong máu thịt, trong từng tế bào thần kinh, theo dòng máu chảy xuôi giật giật, khiến cho cả người trở nên cứng ngắc.

Tiếng TV vẫn đang vang lên trong gian phòng yên tĩnh: "Lần này, đối thủ của hai bên tham gia tranh tài tại Nhà bếp địa ngục đang chuẩn bị cho thực đơn của mình, thực đơn của J tiên sinh đến từ Quách Khắc là..."

Trên mặt Dịch Bạch Đường chậm rãi xuất hiện nghi hoặc, hắn nhìn Thương Hoài Nghiên, nói: "Anh..."

Đây tuyệt đối là cửa ải khó khăn nhất trong cuộc đời từ lúc sinh ra đến giờ của Thương Hoài Nghiên!

Liên tưởng đến những biểu hiện có ý trước đó của Dịch Bạch Đường đối với mình, còn chưa chờ đối phương nói nốt những lời còn lại ra khỏi miệng, Thương Hoài Nghiên đã có thể đoán trước những lời tiếp theo mình sẽ nghe thấy, tất nhiên là từ chối.

Nhất định là sẽ lại nói thẳng ra lời từ chối.

Nhất định là sau khi từ chối rồi cũng sẽ không muốn tiếp tục có quan hệ gì với y nữa!

Thương Hoài Nghiên quả thực không thể nào hối hận hơn được nữa, nếu như có thể quay lại quá khứ, y nhất định sẽ quay lại thời gian 1 phút trước đó của mình để đánh chết mình luôn cho rồi.

Bị đầu độc thì cũng thôi đi, kết quả còn cắn ngón tay của người ta, cắn ngón tay có mang lại được lợi ích gì đâu? Nếu như muốn cắn, vậy cần phải trực tiếp cắn đối phương trên giường kia kìa, khi đó gạo cũng đã nấu thành cơm...!

Bất chấp sự rối loạn trong lòng, Thương Hoài Nghiên nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái bên ngoài cho thật tốt, lại nở nụ cười phong lưu không hề để ý: "Dọa đến cậu phải không? Thật xin lỗi."

Đầu tiên cần phải chân thành xin lỗi, thừa nhận sai lầm của bản thân.

"Có điều, dù sao cũng là mỹ nhân ở ngay trước mặt cho nên có hơi không kìm lòng được."

Tiếp theo lại khen tặng đối phương, ám chỉ tính hướng của mình có vấn đề, chuẩn bị cho việc tiến thêm một bước sau này.

"Nếu như cậu không thích, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau."

Cuối cùng là chân thành xin lỗi lần thứ hai, giảm bớt lo lắng của đối phương đối với đồng tính luyến ái.

"Tôi biết, chúng ta là bạn tốt, tình cảm này sẽ không biến chất..." chỉ có thể tiến hóa. 🤣

Cũng không hề quên đưa ra điểm mấu chốt nhất của vấn đề, ổn định đối phương!!

Bốn câu trên chính là tiến có thể công, lùi có thể thủ, Thương Hoài Nghiên cũng phải tự reo hò khen ngợi cho chính mình, y đặc biệt mong đợi nhìn Dịch Bạch Đường, hi vọng nhìn thấy phản ứng mình mong muốn từ đối phương.

Dịch Bạch Đường im lặng lại nối tiếp im lặng.

Hắn thu ngón tay về, trong lòng âm thầm cân nhắc.

Hắn đã sớm biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Hoài Nghiên có vấn đề.

Tuy rằng hắn thật sự rất muốn cố gắng giúp cho đối phương có thể quay lại con đường bạn bè bình thường nhưng thật giống như không có hiệu quả gì.

Kỳ thật cái này cũng không có gì đáng kể, ngược lại, cảm giác hôn môi với Hoài Nghiên cũng không phải rất tệ, cho nên, dù bọn họ có nếm thử con đường tình yêu thì chắc cũng không có gì ghê gớm cả phải không?

Thế nhưng hai ngày nay Dịch Bạch Đường vẫn luôn có hơi không nghĩ ra.

Tại sao cây non nhất định phải nghiêng lên người mình, rồi lại cố tình không chịu thừa nhận?

Hiện tại nghe Thương Hoài Nghiên nói vậy, linh quang lóe lên, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề nằm ở đâu!

Hóa ra, Thương Hoài Nghiên đối với tất cả mọi người đều như vậy, y yêu thích tất cả những người có vẻ ngoài xinh đẹp!

Tuy rằng Dịch Bạch Đường tự nhận trên thế giới không có bao nhiêu người đẹp hơn mình, nhưng vào lúc này, hắn cũng đã không biết nên làm thế nào...

Dù sao, đối với hương vị của cây non, hắn cũng cảm thấy rất tò mò...

Cho nên, cuối cùng hắn cũng không biết mình muốn hay không muốn bị đùa bỡn đây...

"Được rồi." Dịch Bạch Đường không nghĩ ra phương án giải quyết, mặt không cảm xúc trả lời một câu, không nhìn Thương Hoài Nghiên nữa, cũng không cho Thương Hoài Nghiên ăn quýt nữa, tự mình xem TV.

"..." Đây là tiếp nhận lời giải thích của y phải không? Thương Hoài Nghiên nhìn Dịch Bạch Đường âm thầm phỏng đoán, y thử tiếp tục đề tài trước đó, "Vừa rồi cậu nói đến việc tìm một quán cơm mới... Cậu có muốn chuyển sang một nhà hàng lớn hơn không?"

"Hả?"

"Đổi sang một nhà hàng lớn hơn một chút, chỉ cần quy hoạch kinh doanh lại, sau đó cậu vẫn sẽ có thể tiếp tục sáng tạo ra những món ăn của riêng mình, còn có thể đưa điều đó vào để cho nó trở thành một chương trình đặc sắc." Thương Hoài Nghiên nói, y tùy tiện nghĩ rồi lại nghĩ đến một cách kiếm tiền vẹn cả đôi đường.

"Thôi, phiền phức." Dịch Bạch Đường miễn cưỡng nói.

Thương Hoài Nghiên còn muốn nói thêm nữa.

Âm thanh trong TV đột nhiên thay đổi: "Bây giờ là thời gian quảng cáo, chúng tôi sẽ giới thiệu qua tình huống cho mọi người: "Cứ mỗi 5 năm một lần, "Trù Vương Tranh Bá" sẽ lại được tổ chức lại, lần 2 này sẽ được tổ chức vào tháng 6 năm nay, "Trù Vương Tranh Bá" năm nay, ngoài việc thi đấu bình thường giống như trước đó ra, đặc biệt còn có thêm một giải đấu phụ nữa. Đặc biệt, quy trình thi đấu hiện tại cũng sẽ tạm thời được giữ bí mật, người thắng cuối cùng sẽ được thi đấu cùng một vị khách thần bí, vô luận là thắng bại thế nào, người tham dự đều sẽ có 5 triệu tiền thưởng, cùng với một phần bí quyết nấu ăn tâm đắc... Đặc biệt là điều kiện dự thi như sau: ① Thuộc ba người đứng đầu cuộc thi phụ trước đó; ② Bản thân được người trong nghề công nhận tư cách đầu bếp. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Sau quảng cáo, Đầu Bếp Địa Ngục sẽ lập tức bắt đầu.

Dịch Bạch Đường ngồi ngay ngắn lại trên ghế salon.

Hắn yên lặng nhìn lên màn hình TV, lâu đến mức khiến Thương Hoài Nghiên nghi ngờ, y vừa mới xoay mặt qua đã nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của Dịch Bạch Đường, giống như bỗng nhiên có một đóa hoa nở rộ trên nền tuyết trắng, cùng với trằn trọc sắc bén lộ ra bên trong sự bình thản: "Những điều đó không phải là điều tôi quan tâm."

"Cái này mới đúng."

【poisson* 】

【*cá】