Bạch Liên Hoa Nàng Lại Bị Cầm Tù

Chương 42: Phiên Ngoại 3: Dư Thời Sinh 💌

[Phiên Ngoại 3] Dư Thời Sinh : "Mình Yêu Cậu."

_______________________________

Tôi là Dư Thời Sinh.

Là con trai độc nhất nhà họ Dư.

Là đứa con trai hiếu thảo của mẹ.

Là đứa con trai tài giỏi của cha.

Và...

Là một kẻ hai mặt.

-----------------------------------------------------

Im ắng nắm lấy chiếc bút chì trong tay mình, Thời Sinh cúi đầu xuống chăm chỉ mà làm bài tập, thực chất lại là đang viết hàng ngàn hàng vạn từ than phiền trong cuốn nhật kí của mình.

Nghe thấy tiếng cửa phòng bị mạnh bạo mà mở sầm ra, Thời Sinh chẳng có chút phản ứng gì, cậu vẫn cứ thờ ơ mà tiếp tục làm việc riêng của mình.

Cho đến khi cây bút chì trên tay cậu bị mẹ của mình giật đi, bà vứt nó xuống đất rồi điên cuồng mà dẫm lên chiếc bút chì ấy, sau đó là như điên dại mà cào rối tung đi bộ tóc gọn gàng của mình, bà ngồi bệt lên giường của Thời Sinh, ôm lấy mặt mình rồi lung tung rối loạn lầm bầm mà cất lời.

"Chết tiệt sao lũ đó dám gọi mình là đồ nhà quê chứ..."

"Bọn chết tiệt."

"Bọn chết tiệt."

"Bọn chết tiệt."

"Tại sao lại dám gọi mình như thế chứ."

"Bọn chết tiệt..."

...

Thời Sinh mặc kệ bà ấy, cậu chỉ cúi người xuống nhặt chiếc bút chì lên, nhưng chưa kịp nhặt lên, bàn tay của cậu đã bị mẹ của mình giữ lại.

Đôi mắt đen kịt của bà nhìn chằm chằm vào Thời Sinh, sắc mặt vừa lo lắng lại vừa sợ sệt, bà liên tục mà cất lời.

"Thời Sinh à, mẹ phải làm gì để trừng trị đám người đó đây."

"Con chắc chắn là biết mà nhỉ Thời Sinh."

"Con luôn là giỏi nhất mà, cho nên, cho nên là..."

"Cho nên chắc hẳn là con sẽ biết cách-"

Thời Sinh im lặng mà nhìn chằm chằm bà, đôi mắt đỏ rực chứa đựng đầy thờ ơ cùng ở dưới đáy mắt được che dấu rất kĩ phiền chán cảm xúc, cậu nhàn nhạt mà ngắt lời bà ấy.

"Mẹ nghĩ con sẽ nghe lời mẹ nói sao?"

Mẹ Dư ngừng lại, bà ngơ ngẩn mà nhìn Thời Sinh. Rồi đột nhiên bà lại như phát cuồng lên, đẩy Thời Sinh ngã xuống đất, ngồi đè lên cậu bé nhỏ bé, bàn tay run run rẩy rẩy mà thít chặt lấy cổ Thời Sinh.

Thời Sinh cắn chặt môi, móng tay cậu bấu chặt vào dưới sàn nhà, cảm giác nóng rát khó thở từ cổ họng truyền đến làm đầu óc cậu có chút choáng váng, môi đã bị cậu cắn đến bật cả máu ra, nhưng mẹ Dư vẫn như chẳng phát giác ra điều gì, bà vẫn cứ thít chặt lấy cổ đứa con trai của mình.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thời Sinh lại được mẹ Dư run rẩy mà ôm vào lòng rồi cất hàng trăm ngàn lời xin lỗi.

Thời Sinh chẳng đáp lại bà một lời, trong mắt tràn đầy là mệt mỏi.

Hết lần này rồi đến lần khác.

Cho một rổ trái đắng rồi lại chữa khỏi chỉ bằng một trái ngọt.

Thời Sinh đã quá quen với cảnh này rồi.

Mẹ của cậu có bệnh về tâm lí.

Thời Sinh rất thông cảm cho bà.

Nhưng lại chẳng thể tha thứ cho những hành động mà bà đã gây ra cho cậu.

Tại sao bà lại không chịu chữa trị?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao lại phải giấu diếm điều đó chỉ vì sợ bị ông ta ghét bỏ?

Tự làm khổ chính mình rồi làm khổ cả tôi.

Mẹ của tôi...

Đúng là một người mẹ tốt quá nhỉ.

Thời Sinh cười mỉa một cái, đôi mắt đỏ rực ánh lên đầy hài hước, cậu ôm lấy mẹ Dư, rồi ở bên tai bà nhẹ nhàng mà cất lời.

"Mẹ à..."

"Mẹ không có lỗi đâu."

Mà là có rất nhiều.

Rất nhiều.

Rất nhiều.

Rất rất rất nhiều lỗi đấy.

Mẹ à.

--------------------------------------------------------------

Sau khi mẹ Dư đã rời đi, Thời Sinh đi vào phòng tắm.

Cậu im lặng nhìn vệt siết đỏ chói trên cổ mình rồi nhẹ nhàng mà chạm vào nó, cảm giác đau xót đến bây giờ vẫn chẳng đỡ chút nào.

Thời Sinh rũ mắt, cậu chẳng chút để tâm mà quay người đi tiếp tục mà tắm rửa.

Để lộ ra một tấm lưng.

Chi chít chỉ toàn là vết sẹo.

-----------------------------------------------------------------

Từ nhỏ đến lớn.

Phải mang lên mình biết bao trọng trách.

Phải mang lên mình bộ mặt con ngoan trò giỏi.

Thời Sinh lại chẳng phải người máy.

Cậu cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhưng những lúc mệt mỏi như vậy.

Chỉ có một thứ có thể xoa dịu cho cậu.

Đó là một người, người mà Thời Sinh chưa từng nghĩ rằng mình cùng cô ấy sẽ chẳng có bất kì một liên quan nào cả.

Bây giờ lại trở thành ánh trăng nhỏ trong lòng cậu.

Là ánh trăng nhỏ duy nhất làm dịu lại những vết thương trong lòng cậu.

Người đó là Tô Trà Trà.

Cô ấy có một đôi mắt màu xanh biển nhạt nhẽo xinh đẹp.

Một mái tóc đen láy bồng bềnh mềm mại.

Một nốt ruồi bên khóe mắt trái và một nốt chu sa ở giữa trán.

Một đôi môi nhỏ lúc nào cũng cất ra những lời giả dối.

Một nụ cười có thể khiến cậu ngày đêm nhớ về.

Một câu câu nói khiến cả đời cậu đều khắc ghi.

Một cái nắm tay khiến trái tim cậu thình thịch mà nhảy lên chẳng ngừng.

Cô ấy chính là người cậu thích.

Thích đến điên cuồng.

Thích đến mức, đến mức...

Mà chính cậu còn chẳng nhận ra nó to lớn như thế nào.

Thời Sinh chỉ biết rằng.

Cậu muốn ở gần bên Trà Trà hơn nữa, cậu muốn được nói chuyện với Trà Trà nhiều hơn nữa...

Và hơn nữa.

Cậu muốn được chạm vào cô ấy.

Muốn được ôm lấy Trà Trà vào lòng.

Và...

Đặt trên môi cô ấy một nụ hôn nhẹ nhàng mà cất dấu sâu vô tận lưu luyến.

Cậu thích Trà Trà.

Thích tất cả thói hư tật xấu của cô ấy.

Thích.

Rất thích.

Nhưng mà cậu chẳng bao giờ được Trà Trà chú ý tới cả.

Một lần duy nhất mà Thời Sinh được tiếp xúc với Trà Trà.

Đó là vào một buổi chiều tối.

Như mọi khi, cậu lại ngồi một mình ở công viên vắng người, tay cầm một điếu thuốc nhỏ chẳng biết nên hút hay không. Thời Sinh nhíu nhíu mày, cậu lúng ta lúng túng mà bật lửa lên, làm theo kí ức mà thử hút một hơi nhưng là vì mới lần đầu, Thời Sinh ngay lập tức bị sặc đến ứa cả nước mắt ra, sau khi đã đỡ hơn, Thời Sinh vẫn định cố hút một hơi khác nữa thì điếu thuốc chưa kịp đưa đến bên môi đã bị một đôi tay nhỏ dành mất.

Chủ nhân của đôi tay nhỏ ấy cầm lấy điếu thuốc rồi vứt nó xuống đất, không chút do dự mà dẫm nát điếu thuốc ấy, xong việc liền phủi phủi tay, cô ấy ngẩng đầu lên, cười khẩy vẻ mặt ngẩn ngơ của Thời Sinh rồi tiến lại gần về phía cậu, bàn tay với lên lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cậu rồi đầy hài hước mà cất lời.

"Không biết hút thì đừng có cố."

"Con ngoan trò giỏi sao tự nhiên lại đi học thói hư tật xấu thế này."

"Hút thuốc là không tốt, dù nó có thể dịu lại tâm trạng của cậu trong chốc lát."

"Nhưng lại chẳng phải là cả đời."

"Nên là thay vì tìm đến thứ độc hại như vậy, hãy tìm một cách khác thông minh hơn mà giải quyết vấn đề của mình đi người bạn nhỏ~"

Người bạn nhỏ?

Thời Sinh có chút ngốc mà nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ trước mắt mình, miệng cậu khô khốc, chẳng biết nên nói gì nên chỉ có nhạt nhẽo mà bật ra một câu cảm ơn.

Cô gái đó ngay lập túc bật cười, tự nhiên mà thu tay lại, sau đó liền lấy từ trong túi áo của cô ấy ra một chiếc kẹo sữa nhỏ rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay Thời Sinh, vui vẻ mà cất lời.

"Thay vì hút thứ độc hại đó, ăn kẹo sữa thì vẫn hơn đấy."

"Ngọt ngọt ngào ngào lại chẳng gây hại đến sức khỏe, tốt hơn nhiều đúng không nào~!"

Nói rồi chưa kịp để Thời Sinh kịp đáp lại bất cứ lời gì, cô ấy quay người, tự nhiên mà rời đi như chẳng hề có việc gì.

Chỉ để lại Thời Sinh một mình với chiếc kẹo sữa nhỏ trong tay.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo sữa ấy rồi nắm chặt tay mình lại.

Thời Sinh ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đỏ rực im lặng mà dõi theo thân ảnh nhỏ bé kia ấy.

-------------------------------------------------------------

Sau ngày hôm ấy khi đến trường, Thời Sinh mới biết rằng người con gái ấy đó chính là Tô Trà Trà, bạn cùng trường cùng lớp với cậu.

Nhưng cậu cũng chả dám bắt chuyện với Trà Trà, chỉ có thể im lặng trong góc tối, lặng lẽ mà ngắm nhìn thân ảnh cô ấy cười đùa.

Thời Sinh luôn quan sát Trà Trà, nó thường xuyên đến nỗi mà cậu còn cảm thấy là lạ cùng lo lắng bồn chồn trong đáy lòng khi mà hôm nào Trà Trà nghỉ.

Mỗi đêm về cậu đều sẽ mơ thấy cô ấy.

Sẽ mơ ước được ở bên cạnh Trà Trà.

Nhưng chẳng biết tại sao, giấc mơ hôm nay lại có chút khác.

Thời Sinh lại phải chứng kiến một điều mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Cậu thấy Trà Trà rơi vào lưới tình của một người khác.

Mà người ấy.

Chính là người cậu ghét cay ghét đắng, kẻ luôn mang trên mình một nụ cười giả dối, tên mèo ranh ma Tiêu Giang.

Cậu thấy Trà Trà như thay đổi vì cậu ta, vì cậu ta mà điên cuồng, chẳng màng đến bất kì hậu quả gì.

Cô cứ từng chút từng chút một mà mang lên mình hàng ngàn hàng vạn nỗi đau, lại vẫn chẳng chịu bỏ cuộc, cho đến cuối cùng, thứ cô ấy nhận được.

Thứ Thời Sinh nhìn thấy được.

Chỉ còn lại là một mặt biển tĩnh lặng.

Dấu sâu một thân ảnh nhỏ bé, dấu sâu không biết bao giọt nước mắt đã hòa tan cùng màu nước biển, dấu sâu một trái tim chỉ tràn đầy là vết thương.

Rồi dần dần, cậu chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.

Ngoài một mặt biển rộng lớn tĩnh lặng.

-------------------------------------------------------

Thời Sinh bật dậy trên giường mình, bàn tay cậu run lên chẳng ngừng, đôi mắt đỏ rực trong đêm phát ra chỉ tràn đầy là hỗn loạn cảm xúc, Thời Sinh ôm lấy đầu mình, rồi cậu điên cuồng mà lầm bầm.

"Không..."

"Không, không..."

"Điều đó..."

"Mình nhất định..."

"Nhất định sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra đâu..."

Đáy mắt chất chứa đầy cố chấp, Thời Sinh nắm chặt lấy bàn tay mình.

--------------------------------------------------

Kể từ đó, Thời Sinh luôn cố gắng mà thuyết phục Trà Trà, cố gắng mà thay đổi mọi chuyện.

Nhưng dù Thời Sinh có cố gắng ra sao.

Những việc làm của cậu lại như chẳng có ích gì.

Trà Trà vẫn cứ bị tổn thương.

Vẫn cứ rơi vào lưới tình với Tiêu Giang.

Mọi thứ.

Mọi thứ.

Mọi thứ vẫn cứ luôn diễn ra như vậy.

Thời Sinh rối loạn mà nắm lấy tóc mình, đôi môi cậu mím chặt lại, ánh mắt điên cuồng đến lạ, đôi bàn tay Thời Sinh cố gắng mà viết ra hàng trăm hàng chục kế hoạch để cứu lấy Trà Trà, những tờ giấy ghi chép kế hoạch ấy lấp đầy hẳn cả căn phòng của cậu, nơi nào cũng có, nhưng mà tất cả, đều thất bại.

Đôi mắt tràn đầy là tơ máu, khóe mắt thâm quầng, hàng chục chiếc bút đã hết mực lăn lóc dưới sàn nhà, vụn giấy rải rác khắp căn phòng, không khí căng thẳng lại áp lực cực điểm. Cho đến khi cậu đã dừng bút lại, Thời Sinh đầy hưng phấn mà nắm chặt lấy tờ giấy ấy rồi liên tục mà lầm bầm.

"Lần này, lần này, lần này chắc chắn là sẽ thành công!"

"Mình chắc chắn sẽ ngăn chặn được điều đó..."

"Haha giờ thì bắt đầu từ bước một thôi-"

"Nhỉ...?"

Khi Thời Sinh đứng dậy, cậu bất ngờ cảm thấy thật choáng váng, mọi thứ như trộn lẫn lại với nhau, mờ mờ ảo ảo trong mắt cậu, Thời Sinh đỡ lấy đầu mình, cố gắng mà khiến chính mình tỉnh táo lại.

Cậu còn phải thực hiện kế hoạch này nữa.

Cậu không được phép bỏ cuộc.

Không được phép bỏ cuộc.

Không...

Được phép...

Bỏ cuộc...

Thời Sinh cố gắng mà bước ra khỏi cửa phòng, nhưng trước khi chạm được đến tay nắm cửa, cậu đã bất ngờ mà ngã phịch xuống đất, ý thức của Thời Sinh cứ dần dần mà tan rã đi, cổ họng cậu khô khốc, bàn tay cố hết sức mà với đến cánh cửa, nhưng cuối cùng...

Lại chẳng thể với đến.

Vì Thời Sinh đã ngất đi mất rồi.

---------------------------------------------------------

Tỉnh dậy trong phòng bệnh, bên cạnh là thân ảnh của mẹ Dư, Thời Sinh khẽ chống người dậy, cậu nhíu nhíu mày rồi dường như nhớ ra việc trước kia, Thời Sinh vôi vã mà bắt lấy tay mẹ mình, run rẩy đứt gãy mà cất lời.

"Trà Trà."

"Trà Trà đâu."

"Trà Trà đâu rồi?."

Mẹ Dư bất ngờ, bà né tránh ánh mắt của Thời Sinh, ngập ngừng mà đáp lại.

"Trà Trà...con bé..."

Thời Sinh lay lay người mẹ mình, ánh mắt điên cuồng đến lạ, cậu run rẩy lớn tiếng mà gặng hỏi.

"Trà Trà làm sao!"

"Cô ấy làm sao hả-!?"

Mẹ Dư nắm chặt lấy tay mình, bà nhắm mắt lại rồi dứt khoát run rẩy mà cất lời.

"Trà Trà con bé-"

"Con bé mất rồi."

...

Gì cơ?

Mẹ vừa nói gì cơ?

Mẹ nói...

Bà ấy nói rằng...

Trà Trà mất rồi sao?

Làm sao có thể chứ...

Làm sao...

Làm sao...

Làm sao...

Làm sao Trà Trà có thể bỏ mình mà đi chứ...?

Làm sao có thể chứ...

Làm sao mà...

Mẹ Dư nhìn sắc mặt của Thời Sinh, bà cắn răng tiếp tục mà cất lời.

"Từ ngày con ngất đi, ngay sau hôm ấy."

"Trà Trà đã mất..."

"Giờ kể từ khi ấy, đã là 3 ngày rồi."

"Thời Sinh à, mẹ biết rằng con thích Trà Trà nhiều lắm nhưng mà-"

Thời Sinh bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực điên cuồng mà nhìn chằm chằm vào mẹ Dư làm những lời tiếp theo của bà ngay lập tức như nghẹn trong cổ họng, mẹ Dư nắm chặt lấy túi xách của mình, mím môi rồi vội vã mà bỏ đi.

Chỉ để lại Thời Sinh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay cậu.

Rồi Thời Sinh bật cười.

Nước mắt theo sau đó cũng là trào ra.

Trái tim của cậu như bóp nghẹt lại.

Chẳng thể thở nổi, mọi cảm xúc cứ như là một mớ hỗn độn.

Mọi cố gắng giờ đây...

Chỉ còn là hư vô.

Thời Sinh che lấy mặt mình, cổ họng cậu nghẹn ngào chẳng ra lời.

Nước mắt chẳng ngừng chảy.

Vết thương trong lòng như đổ máu.

Ánh trăng nay đã biến mất.

Chỉ còn vô tận màn đêm.

Thật lâu thật lâu sau...

Thời Sinh mới nhẹ nhàng khàn khàn mà cất lời.

"Trà Trà không thích mình hút thuốc mà nhỉ."

"Vậy thì từ giờ mình sẽ hút thật nhiều, thật nhiều, để đợi."

"Đợi cậu đến ngăn mình lại nhé?"

"Trà Trà."

"Trà Trà..."

"Trà Trà..."

"Xin đừng đi mà...xin đừng...xin đừng bỏ mình mà đi mà..."

"Trà Trà..."

"Mình vẫn chưa kịp."

"Chưa kịp nói lời này với cậu mà."

"Mình vẫn chưa kịp nói rằng..."

"Mình yêu cậu."

"Yêu cậu...yêu cậu rất nhiều..."

"Yêu đến mức...chẳng màng bất cứ gì nữa..."

"Yêu đến mức...nếu cậu chẳng còn nữa..."

"Thì mình sẽ chẳng thể sống nổi mất..."