Lúc Cố Nam Sơn tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy cả đầu của người ấy vùi trong lòng anh, sợi tóc đen dài quấn lấy khớp cổ tay anh. Bởi vì cánh tay anh làm gối cho cô nằm cả đêm nên giờ đã hơi tê mỏi, ngược lại, trái tim anh như bị thứ gì đó đâm trúng đã vỡ tan rồi.
Cô ngủ rất say, cả người co lại rúc trong vòng tay anh, người đàn ông cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của cô, cô có tật xấu là lúc ngủ thích hé môi ra. Đầu lưỡi anh giống như muốn công phá thành trì, cuốn lấy lưỡi mềm của cô rồi mυ'ŧ lấy, răng môi quấn quýt bên nhau, anh không nỡ buông người trong lòng ra.
Chỉ có lúc ngủ cô gái này mới có thể yên tĩnh, ngoan ngoãn như vậy.
“Ưm… ư…” Thanh Ca lí nhí phản kháng, cô vừa mới mở mắt dậy thôi mà đã được ‘chào buổi sáng’ như vậy rồi, cô dùng sức đẩy đẩy người anh.
“Tỉnh rồi sao?” Bàn tay lạnh của người đàn ông vuốt ve làn da cô, hơi lạnh thấm vào da thịt cô, cô cảm thấy bị anh chạm qua nơi nào thì nơi ấy đều lạnh buốt.
Người con gái né tránh, dựa người vào tấm chăn bông bên cạnh, thời tiết vào cuối tháng ba ở thành phố này vẫn còn se se lạnh, cô không kiềm chế được mở miệng phàn nàn, “Cố Nam Sơn, tay chú lạnh quá.”
Cánh tay còn lại anh giữ eo cô rồi kéo cô vào sát người mình, l*иg ngực của anh rất ấm, cơ ngực rắn chắc mang theo luồng nhiệt áp vào đôi bồng đào mềm như thạch của cô.
Người nào đó mặt dần đỏ lên.
Không phải là thế này! Là cô muốn chọc ghẹo anh chứ không phải đảo ngược là anh trêu ghẹo cô.
Cố Nam Sơn nào biết được sự trăn trở của cô gái nhỏ, anh thấy cô nhìn chằm chằm vào nơi đẫy đà đang dính chặt vào nhau, mắt anh hơi híp lại, vẻ mặt không hài lòng, “Em gọi tôi là gì?”
“Cố Nam Sơn.”
Đôi mắt anh tối đi vài phần, biểu cảm của cô quá mức sinh động và quyến rũ, không mất đi vẻ thanh tú yêu kiều, cô nhìn anh với vẻ đắc ý của một chú ngựa non háu chiến.
Nhưng chính bản thân cô không biết rằng ánh nhìn thản nhiên ấy lại có thể khơi gợi du͙© vọиɠ mãnh liệt của anh, sống lưng anh tê dại, mạch máu khắp cơ thể như muốn kêu gào: Chiếm lấy cô cho riêng mình.
Anh phải tự thừa nhận rằng mình là một người cố chấp bướng bỉnh. Du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với cô vô cùng lớn, chẳng qua chỉ là anh che giấu và ngụy trang rất tốt. Người khác nhìn vào sẽ đánh giá anh là một người nghiêm túc và biết tiết chế. Vậy mà, từ trước đến nay, cô gái nhỏ của anh dễ như trở bàn tay đã có thể chọc ghẹo anh rồi.
Cố Nam Sơn cong môi cười, khi anh cười rộ lên đôi mắt mang đầy vẻ tự do phóng khoáng như nam minh tinh màn bạc Hồng Kông thập niên 1980 – 1990.
Thanh Ca ngây ra, ánh mắt ngắm anh đầy si mê.
Cô nhìn người đó nhấc chăn lên phủ lên cơ thể hai người. Nhờ có lớp chăn che lại, bàn tay xấu xa của anh lấp ở dưới càng thêm cơ hội muốn làm gì thì làm. Lòng bàn tay ấm áp lưu luyến trên đùi trong của cô, động tác của anh như ve vãn tán tỉnh, mơn trớn nặng nhẹ vào làn da mịn màng của cô.
Mặc dù chỉ là hành động đơn giản nhưng cũng khiến bên dưới cô nhộn nhạo khó chịu, âʍ ɦộ đã gấp không chờ nổi, mật ái chảy ra làm ướt qυầи ɭóŧ của cô.
Tay anh men theo viền qυầи ɭóŧ rồi kéo nó xuống, Thanh Ca bỏ bàn tay đang nắm chăn ra chuyển sang lùa vào mái tóc đen ngắn của anh.
Hai má vốn đã đỏ hây hây vì hành động kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh mà càng thêm xuân sắc. Đôi mắt cô dần mất đi tiêu cự và thậm chí cô còn nhắm mắt lại vì niềm sung sướиɠ.
“A a… Đừng… Cố… Nam Sơn…” Cô vẫn cố chấp không muốn gọi anh là chú nhỏ, vì nào có cặp chú cháu nào lại làm những chuyện thân mật như vậy, bởi ngay từ đầu danh không chính ngôn không thuận rồi, huống chi bây giờ còn là buổi sáng.
Hai mắt cô nhắm nghiền, không biết đang tận hưởng hay chịu đau đớn.
Thanh Ca có thể cảm nhận rõ ràng chiếc lưỡi linh hoạt của anh đùa nghịch khe nhỏ của cô rồi len vào, cô vô thức siết chặt hai chân mình. Bàn tay cô vẫn còn đặt trên mái tóc anh, hoa huyệt bị anh mυ'ŧ vào, một cảm giác tê dại như sóng ập đến khiến cô không kiềm chế được co ngón chân lại.
“A a… Chú nhỏ… Em chịu thua…” Thanh âm của cô vương tiếng khóc nức nở, cả người cô đang run rẩy.
Động tác liếʍ lỗ hoa của người đàn ông vô cùng điêu luyện đã đưa cô đến đỉnh cao tình ái, niềm vui sướиɠ từng nhịp vỗ vào người cô, tại thời điểm nhất định đã đạt đến đỉnh cao nhất.
Trong đầu cô trống rỗng, phút chốc, thế giới của cô một màu trắng xóa và dường như không thể nhìn thấy được gì.
*** 22 ***