“Cháu… là ai vậy?”
Vài người đồng loạt quay sang nhìn cô, trong ánh mắt chăm chú của bọn họ, Khương Điềm Điềm lập tức… kinh hãi!
Trong nháy mắt đó, dũng khí vừa sinh ra lập tức biến mất. Tuy cô đã trở thành Khương Điềm Điềm, là một Khương Điềm Điềm hoàn hảo, nhưng dẫu gì tuổi tác vẫn còn nhỏ, lại còn lạ cảnh lạ người. Khương Điềm Điềm mím môi, hóa thân thành “Điềm nhát gan”.
“Cháu…”
Ánh mắt vừa quét qua Dương Quế Hoa, cô lập tức bước nhanh đi đến bên cạnh bà, ôm lấy cánh tay bà ta như thể rất thân.
Dương Quế Hoa: “???”
“Chị Quế Hoa, nó là họ hàng nhà chị hả?”
Dương Quế Hoa bị Khương Điềm Điềm bám chặt, rút cũng không ra, khóe miệng giật giật gượng gạo trả lời: “Không phải, đây không phải là con gái nhà lão hai Khương à? Đúng rồi, sao cháu lại đến đây?”
Khương Điềm Điềm nhanh nhảu đáp: “Cháu muốn xin nghỉ thêm một ngày nữa.”
Dương Quế Hoa: “…”
Khương Điềm Điềm: “Ngày mai cháu có thể đến công xã với mọi người được không?”
Dương Quế Hoa: “…”
Bà hít sâu một hơi, nén giận ồm ồm hỏi: “Cháu đi công xã làm gì!”
Khương Điềm Điềm lập tức khoe: “Tóc cháu có thể bán, cháu muốn đến công xã bán lấy tiền.”
Dương Quế Hoa mở miệng muốn nói gì đấy, có điều còn chưa mở miệng thì lại nghĩ đến gì đấy, bèn thở dài một hơi, nhìn về phía người trung niên vừa nãy đang ngăn cản: “Đội trưởng, một mình con bé cũng không dễ dàng gì, anh xem…”
Đại đội trưởng cũng không làm khó Khương Điềm Điềm: “Sáng mai tới sớm chút là được.”
Khương Điềm Điềm gật đầu, đáp ngọt lịm: “Vâng ạ.”
Đại đội trưởng nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của cô, không nhịn được nói: “Cháu ra ngoài mà không sửa soạn bản thân hả.”
Khương Điềm Điềm: “…”
Cô, một người thế hệ 00 lại bị một ông bác già thập niên 60 chê bai, à quên, ông bác này trông ít nhất cũng đã bốn mươi, không chừng là thuộc thế hệ 20.
Khương Điềm Điềm im lặng nhìn trời, cảm thấy mình đúng là thê thảm.
“Được rồi, về nhà đi.” Đại đội trưởng thấy cô ngẩn người thì xua xua tay.
Lúc này Khương Điềm Điềm mới lấy lại tinh thần, cô bĩu môi rồi lại cúi đầu nhìn bản thân, đúng là, hình như, có hơi, lôi thôi thật.
“Ồ.”
Cô xoay người định rời đi, nhưng bất chợt lại nghĩ đến điều gì đấy, lập tức quay đầu nhìn một ông chú khác đang cầm gậy gỗ, rồi lại nghiêng đầu nhìn anh chàng đang bị đánh, anh chàng cao gầy, mặt mũi sáng láng. Tuy không phải là kiểu thư sinh trắng nõn nhưng góc cạnh rõ ràng, là gương mặt của trai đẹp vườn trường điển hình.
Cậu chàng bắt được cái nhìn của cô, chợt nhướng mày.
Khương Điềm Điềm đối mắt với anh, sau đó lại quay sang nhìn ông chú bên cạnh, tức khắc bừng tỉnh. Cứ như thể người đẹp vừa rồi nhảy ra cứu người không phải là cô, nhún nhảy rời đi.
Còn về việc cô sáng tỏ cái gì thì không ai hiểu hết!
Mọi người trong đại đội: “???”
Kế toán Trần nhìn con trai, bản mặt lạnh như quan tài: “Tiểu Lục, mày biết con bé hả?”
Trai đẹp lập tức lắc đầu: “Không quen biết gì cả! Cha à, giác ngộ của cha sao có thể thấp như vậy được! Vì sao cứ phải là con biết cô ấy nên cô ấy mới bênh vực lẽ phải? Chả nhẽ cha không cho người ta làm việc nghĩa sao?”
Lửa giận của kế toán Trần lại bùng lên: “Mày còn dám trả treo à, tao đánh chết thằng nhãi nhà mày.”
“A! Gϊếŧ người!!!”
Trong sân ở đại đội lại vang lên tiếng hét gϊếŧ heo liên tục.
Có điều lần này Khương Điềm Điềm đã đi xa, cô không về thẳng nhà mà đến rừng cây mà bà Vương nói để nhặt củi. Có lẽ vì tối qua mới mưa nên cành cây nào cũng ẩm ướt, không ai đến nhặt cả, vì vậy Khương Điềm Điềm thuận lợi thu hoạch không tồi.
Đã bao giờ Khương Điềm Điềm làm việc này đâu! Tuy hoàn cảnh hiện tại có phần gian khổ, nhưng Khương Điềm Điềm chẳng hề thấy khó khăn chút nào. Tuy có hơi nghèo, có hơi nát, thậm chí việc gì cũng phải tự làm, nhưng, nghèo có niềm vui của nghèo mà!
Tâm trạng tốt thì so với cái gì cũng đều tốt hơn.
Cô vòng đi vòng về nhặt củi mấy lần. Sau đó lại ra bờ sông đi đi lại lại xách nước. Tuy nước ở đây không uống được nhưng Khương Điềm Điềm cũng chỉ định tắm thôi, nên chắc cũng không sao. Trong thôn có hai cái giếng, một Đông một Tây, mỗi tội cách nhà Khương Điềm Điềm không gần.
Nhưng con sông nhỏ này lại không quá xa nhà Khương Điềm Điềm, vô cùng thuận lợi.
Tuy nhặt củi xách nước đều rất mệt, như mất nửa cái mạng. Nhưng Khương Điềm Điềm thật sự không hề tiếc của tiếc sức gì cả, mà vẫn tắm bằng nước nóng cho đã. Dù gì cô cũng rất bẩn.
Không biết nguyên chủ này đã bao lâu chưa tắm, Khương Điềm Điềm kỳ cọ mãi mà đất bẩn cứ ra từ đợt này qua đợt khác, tóc cô lại còn quá đáng hơn, vừa dài vừa xơ, không dễ gội. Điều này càng khiến quyết tâm phải bán nó đi của Khương Điềm Điềm thêm phần kiên định.
Sau khi tắm xong, Khương Điềm Điềm nghĩ, ít nhất cô cũng đã giảm được hai cân đất bẩn, không khoa trương chút nào.
Tuy không có kinh nghiệm trong cuộc sống nông thôn, nhưng Khương Điềm Điềm cũng khá thông minh, trong lúc nấu nước tắm, cô nhanh trí nhét mấy củ khoai lang vào trong lò bếp, thành ra cũng bớt phiền phức của việc nấu cơm.
Cô đổ số nước giếng có thể uống ở trong lu vào nồi đun sôi, bỏ thêm ít đường đỏ, một tay nấu trà một tay nướng khoai, không nói gì khác, cuộc sống bây giờ như vậy cũng rất ổn mà.
Ở quê không có đồng hồ, thức giấc toàn dựa vào đồng hồ sinh học, Khương Điềm Điềm vừa xuyên tới, lại làm việc cả một ngày trời, dù đi ngủ từ sớm thì vẫn dậy trễ. Cũng may vì biết cô là đứa bé đáng thương, cần bán tóc để sống qua ngày, nên trong đội không bỏ cô lại trực tiếp đi luôn. Mới sáng sớm Dương Quế Hoa đã lại đến gõ cửa.
“Khương Điềm Điềm, mở cửa ra, thím biết cháu có ở nhà!”
Ma âm xuyên vào tai, Khương Điềm Điềm bực dọc ngồi dậy, kéo lê đôi dép chạy ra cửa mở then cài.
Nếu không phải đây là thập niên 60 thì cô đã nghi ngờ Dương Quế Hoa là người hâm mộ dì Tuyết lâu năm.
Dương Quế Hoa hùng hổ xông vào: “Sao cháu vẫn chưa dậy hả? Mau lên đi! Mọi người sắp lên đường rồi đấy!”
Thời gian gấp gáp, Khương Điềm Điềm không kịp sửa soạn gì, vội mặc quần áo vào, khóa cửa lại rồi đi theo Dương Quế Hoa đến đại đội. Khương Điềm Điềm là người cuối cùng, lần này đi nhờ xe tới công xã không chỉ có một mình cô mà còn có mấy chị mấy thím mà cô không biết.
Mọi người nhường một chỗ cho Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm đi vội quá nên chưa buộc tóc, nhớ lại hôm qua mình bị ông chú thập niên 60 trêu chọc, cô tiện tay thắt thành bím tóc xiêu xiêu vẹo xẹo.
Mấy bà thím thấy tay nghề này của cô mà đau cả răng.
“Khương Điềm Điềm à, nghe nói cháu muốn đi bán tóc hả? Mẹ kế đi không để lại tiền cho cháu sao?” Một bà bác mắt nhỏ gầy gò hỏi dò.
Khương Điềm Điềm quay đầu nhìn bà ta, chậc, mắt còn nhỏ hơn cả LRH* nữa!
*LRH là viết tắt tên của Lý Vinh Hạo. Ở Trung Quốc, ca sĩ Lý Vinh Hạo được biết đến với đôi mắt rất nhỏ và thậm chí nó còn trở thành đề tài chế giễu của cư dân mạng.
Khương Điềm Điềm: “Bác đã bao giờ nghe mẹ ghẻ và con chồng tương thân tương ái chưa?”
Khương Điềm Điềm lén đổi một khái niệm nhỏ, vì cô không biết, khoản tiền kia, “cô” có biết tới không, hay do người cha đã mất của cô giấu tiền để dành. Cho nên, không bằng không trả lời.
Có lẽ lời nói của Khương Điềm Điềm đã động đến dây thần kinh bát quái của mọi người, bà bác mắt nhỏ lập tức thần bí hỏi: “Thế quan hệ hai người không tốt à? Có phải cô ta không đối xử tốt với cháu không?”
Trong mắt bà ta lóe lên tia sáng bát quái.
Khương Điềm Điềm: “Vậy bác nói xem, bác đã nghe ai bảo bà ấy đánh cháu mắng cháu nói xấu cháu chưa?”
Cũng vừa hay cô tìm hiểu luôn.
Bà bác mắt nhỏ: “… Hình như, không có.”
Khương Điềm Điềm: “Thế còn ngày thường thì sao? Bác có thấy cháu làm việc nhiều không?”
Bà bác mắt nhỏ: “… Hình như, cũng không.”
Khương Điềm Điềm: “Còn cha cháu nữa? Bác có thấy ông ấy đối tốt với cháu không?”
Bà bác mắt nhỏ: “… Hình như, cũng tốt.”
Khương Điềm Điềm: “Vậy bác xem, bà ấy không đánh không mắng không nói xấu cháu cũng không bắt cháu làm việc, cũng không xúi giục cha đối xử tệ bạc với cháu. Bà ấy tuy là mẹ kế, nhưng cũng không đến nỗi nào mà.”
Các chị các bác trên xe vểnh tai lắng nghe đều cân nhắc, hình như đúng là có đạo lý này. Chỉ cần không giày vò con chồng thì là mẹ kế tốt rồi!
Khương Điềm Điềm đã “nhìn trộm” được vài chuyện của nhà họ Khương qua người ta, như thế cũng đủ khiến cô hài lòng. Thật ra nhà họ Khương có thế nào, cũng không quan trọng, dù sao cũng đã qua rồi. Là con người thì luôn phải sống tiếp.
Khương Điềm Điềm: “Chúng ta mua gì, cũng phải đến công xã ạ?”
“Đúng thế.”
Khương Điềm Điềm: “Đường xa như vậy, chúng ta đều phải đi xe bò chung với đại đội sao?”
“Làm gì có chuyện đó! Chẳng qua lần này không phải đại đội muốn đón thanh niên trí thức à? Chứ không làm gì có cơ hội tốt như thế này. Mọi người đều tự đi bộ, cũng may chỉ hai giờ đồng hồ, không xa lắm. Cháu là con gái không nên đi một mình, bao giờ đi thì cứ đến chỗ chúng ta xuống xe mà tập hợp, rồi mọi người cùng về.”
Lần này rốt cuộc Khương Điềm Điềm đã kinh sợ phát hiện, bọn họ có thể phải đi về… mà không có xe!
Cô hốt hoảng nhìn đại đội trưởng đang đánh xe bò, “Đại đội trưởng, mọi người không thể ngồi xe về được ạ?”
Đại đội trưởng: “Xe bò dùng để đón thanh niên trí thức, không đủ chỗ.”
“Cháu gầy lắm, không chiếm chỗ đâu.”
Khương Điềm Điềm cố gắng thuyết phục đại đội trưởng, “Cháu còn có thể giới thiệu với bọn họ về tập tục đặc sắc trong đại đội ta, họ mới đến chắc chắn vô cùng bàng hoàng, rất cần có người an ủi. Cháu có thể!”
Đại đội trưởng: “…”
“Đội trưởng ơi, cháu vừa gầy vừa đáng thương, bác cho cháu ngồi xe về nhé?”
Cô chớp mắt to, ngoan ngoãn ngồi yên.
Đại đội trưởng: “…”
Đây thật sự là lần đầu ông gặp cô bé da mặt dày thế này. Tuy đây chỉ là làng nhỏ, không lo mất mặt, mọi người ai cũng quen nhau. Nhưng suy cho cùng cũng chẳng có ai chỉ vì muốn ngồi xe mà không đếm xỉa đến thể diện như vậy.
“Cháu còn…”
“Được rồi, giữa trưa cháu cứ đến trước công xã chờ.”
Khương Điềm Điềm lập tức cười tủm tỉm, “Vâng!”
Người của thập niên 60 đúng là tốt mà, quá chất phác!
Thật ra xe bò cũng không nhanh hơn đi bộ là bao, chỉ là không mệt như đi bộ mà thôi. Lúc đến công xã thì cũng gần chín giờ sáng. Mục tiêu số một của Khương Điềm Điềm ngay bên cạnh sân công xã, là tiệm cắt tóc nhỏ của nhà nước.
Thời buổi này không có chuyện gì mới mẻ, thế là mấy chị mấy thím mang theo lòng hiếu kỳ, mênh mông cuồn cuộn đi theo Khương Điềm Điềm vào tiệm cắt tóc.
Khương Điềm Điềm đi đầu tiên, đôi mắt cong cong cười tủm tỉm lại, “Chú ơi…”
Còn chưa nói hết câu thì Dương Quế Hoa đã ngắt lời, bà nhanh nhảu mở miệng nói trước: “Vì nhân dân phục vụ. Đồng chí, đồng chí nhỏ này muốn cống hiến tóc mình xây dựng xã hội chủ nghĩa, cho hỏi giá thu mua thế nào?”
Ông già tóc bạc hoa râm đáp: “Đánh ngã tất cả đầu trâu mặt ngựa*.”
*Đánh ngã đầu trâu mặt ngựa là khẩu hiệu cũng như giai đoạn cao trào trong cách mạng của giai cấp vô sản Trung Quốc, lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm vũ khí, công nông binh vùng lên đánh đuổi giai cấp tư sản.
Rồi ông ấy nhìn tóc Khương Điềm Điềm, hài lòng gật đầu: “Một mao.”
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Rẻ quá!
À không, có lẽ là đắt rồi!
Vì nghe thấy khi mọi người nghe lập tức hít sâu!
Quả nhiên cô vẫn chưa quen với giá hàng!
Khương Điềm Điềm: “Được ạ, bác!”
Ông già chỉ vào chiếc ghế, Khương Điềm Điềm nhanh nhảu ngồi vào, những người khác biết được giá tiền, không ở lại lâu, nghĩ tới còn phải mua đồ nên rối rít rời đi. Ông cụ hỏi: “Cháu muốn cắt tóc kiểu gì?”
Rồi ông dừng lại, chủ động nói: “Kiểu tóc Lưu Hồ Lan có được không?”
Khương Điềm Điềm: “Được ạ.”
Ông già vung kéo lên, cắt xoẹt xoẹt.
Mà lúc này, mấy chị mấy dì cùng đi xe bò đến lại có chung một ý nghĩ, Khương Điềm Điềm đem đến cho mọi người cảm giác, quá quen!
Loáng thoáng, có bóng hình trông quen quen? Giống ai ấy nhỉ?
*** 4 ***