Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 47: 47. Giàu chưa chắc đã xấu, mà nghèo cũng chưa chắc đã sạch

Tống Cảnh Nghi gần như thức suốt đêm để canh Tiêu Dạ Nguyệt, chốc chốc lại xem cậu đã hạ sốt chưa. Đến gần sáng thấy tình hình của cậu đã ổn mới yên tâm đi ngủ.

Hắn tưởng rằng mình mới chợp mắt được một chút thôi, ai có ngờ lúc tỉnh dậy bé con của hắn đã đi học rồi, còn hắn là nhờ bị “con gái cưng” dẫm lên mặt mới tỉnh.

Mở mắt ra đập vào mặt là lòng bàn chân màu hồng phấn của con gái, hắn uể oải đưa tay xách cái chân đó lên, cười thoải mái nhìn con gái quơ quào dãy dụa kêu méo méo.

"Ba nhỏ con dậy lúc nào, sao bây giờ mới kêu cha dậy."

Donna: Méo méo méo....

Sen lớn, thả ra, tiểu bánh bao, cứu.....

Tống Cảnh Nghi cười cười xách mèo đặt lên cổ mình, bản thân thì vươn vai ngồi dậy đi ra kéo rèm ra.

Mùa hè hắn đi ngủ không kéo rèm, nhìn cũng biết là thành quả của bé con, chắc là muốn hắn được ngủ ngon hơn không bị nắng gắt chiếu vào nên đã kéo rèm ra che kín các tấm kính của căn phòng.

Mèo con Donna ngồi trên vai hăn, đuôi xù quấn quanh cổ hắn vẫy qua vẫy lại, trên đầu được cài một cái nơ vải màu hồng trông vô cùng xinh xắn.

"Ba nhỏ cài nơ cho con sao?"

Donna đưa đôi mắt màu lam nhìn hắn, mềm mại mà như đắc ý meo một tiếng.

Đúng rồi, là tiểu bánh bao cài đó. Lêu lêu đồ con sen không có.

Tống Cảnh Nghi cúi sát đầu vào mặt nó, tay xoa nhẹ qua đôi mắt nó khiến nó kêu lên một tiếng, chân trước đưa lên muốn cào.

"Màu mắt con giống của cha kìa. Vậy con nhất định là con gái ruột của cha rồi. Đi, đưa con đến trường gặp ba nhỏ. Thấy ai bắt nạt ba nhỏ con thì đi đến cào cho nó một trận."

Hắn chẳng rõ con gái có hiểu lời hắn không, hắn chỉ thấy con gái lông xù đưa cái chân đã bị cắt tỉa sạch móng ra trước mặt hắn.

Hân bị chọc cười đến cong cả lưng.

"Được rồi, tương lai sẽ không cắt trụi móng của con nữa."

Donna: Hừ, mồm thì nói vậy, nhưng móng của bổn tiểu thư còn chưa dài được ra đã bị cắt đi rồi. Loài người đáng ghét, mồm nói một đằng, tay cầm bấm làm một nẻo.

Tống Cảnh Nghi thay một bộ đồ thể thao thoải mái bao trọn dáng người cao gần mét chín và đôi chân dài miên man thẳng tắp. Hắn còn lựa kĩ một cái đồng hồ phiên bản giới hạn, kính đen phiên bản giới hạn, có gì đắt tiên và phù hợp nhất đều tròng hết lên người.

Mèo con Donna đứng trên tủ kính đưa chân lên chạm vào cái kính, ý cũng muốn được đeo kính.

Tống Cảnh Nghi hạ mắt đẩy mắt kính đen xuống chóp mũi, nhìn nhìn con gái, bế nó lên ôm vào lòng.

"Không được, con còn nhỏ, không có kính nào vừa. Chút nữa đến trung tâm mua sắm sẽ lựa đồ cho con."

Con gái Donna lúc này mới hài lòng ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn, rồi từ lòng hắn chuyển qua ghế phó lái.

"Ngồi im đó. Bây giờ đi đến trường ba nhỏ của con, chúng ta cùng nhau ăn trưa."

.......

Tiêu Dạ Nguyệt sáng sớm đến trường vừa bước vào lớp thì bị giọng nói tông cao của Cố Linh Lan dọa cho sững người. Lần đầu tiên cậu nghe thấy một giọng quát to như vậy, so với đàn ông, chị Cố quả nhiên máu chiến.

Cậu nhìn cô gái cầm điện thoại đang hùng hổ trên bục, vội định thần chạy lại.

Cố Linh Lan còn đang bực tức, giọng nói cao đến quãng tám.

"TÔI HỎI LẠI LẦN NỮA, LÀ AI ĐĂNG BÀI NÀY?"

Mấy bạn học xung quanh cả nam cả nữ đều bị khí thế của cô dọa sợ.

"Các người không cần phải giả đò như không biết. Tâm bẩn như vậy, thích đi đâm chọc người khác như vậy lại không có gan dám đứng ra đối mặt với tôi à? Các người chỉ biết núp sau màn hình ảo để tỏ ra bản thân thanh cao, đi nguyền rủa người khác à? Các người học nghệ thuật, mà tâm các người thối như mùi cống rãnh vậy."

Một bạn học nữ lý nhí lên tiếng phản ứng lại, "Linh Lan, cậu đừng quá đáng như vậy. Có thể là bạn học lớp khác thì sao, trên diễn đàn có đến cả chục nghìn người."

"Cô nói tôi quá đáng, thế các người ở sau lưng, ở trước mặt sỉ nhục người khác, nguyền rủa gia đình người ta thì các người không quá đáng à? Hay cô định nói tôi ỷ giàu hϊếp nghèo? Cố Linh Lan tôi nói cho cô biết, giàu chưa chắc đã xấu, mà nghèo cũng chưa chắc đã sạch. Tôi giàu là do gia đình tôi biết làm giàu, biết tận dụng thời cơ, biết cố gắng, biết hy sinh, bản thân tôi cũng không phải người thích cam chịu để người ta sỉ vả, tôi càng không chấp nhận bạn bè tốt của bị người ta mang ra làm trò cười."

Đại khái là mọi người bị khí thế của Cố Linh Lan dọa cho không thể phản bác lại được.

Vừa lúc Tiêu Dạ Nguyệt đến, cậu nhanh chóng kéo tay Cố Linh Lan lại, ngăn cô chuẩn bị tức đến tìm người để đánh.

"Cậu mau thả chị ra."

Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu kiên quyết giữ chặt tay cô.

"Yo, làm cái gì đây? Sao không khí lắng đọng vậy?" Triệu Mẫn vừa đi vào lớp thấy không khí trong lớp vừa căng thẳng vừa tràn mùi thuốc súng liền khó hiểu. Lại nhìn hai người đang lôi lôi kéo kéo trên bục.

"Có chuyện gì vậy?"

Các bạn học dường như đều có chung suy nghĩ, đều đưa ánh mắt phức tạp mà đánh giá Triệu Mẫn.

Cố Linh Lan cũng giật tay mình ra khỏi tay Tiêu Dạ Nguyệt, cầm theo điện thoại đi đến chất vấn cô ta.

"Bài đăng này là cô đăng đúng không?"

Triệu Mẫn nhìn qua điện thoại của cô, nhíu mày khó hiểu, "Đăng cái gì?" Tiếp đó cầm lấy điện thoại để xem.

"Ây yo, là vị thần tiên tỷ tỷ nào đăng đây, thật muốn cảm ơn một tiếng quá mà. Sao, bài đăng hay quá định xin tôi ý kiến à?"

Một bạn nam đứng cạnh đó nhắc lại, "Triệu Mẫn, là cậu đăng bài viết đó à?"

Triệu Mẫn nghe vậy liền bật cười, "Bà đây đâu có rảnh." Sau đó đáp trả lại điện thoại vào tay Cố Linh Lan, "Làm chuyện xấu bị người ta phanh phui ra, bây giờ lại tính tìm tôi chuốc giận à?"

"Không phải cô làm thì còn ai làm? Trong cái lớp này chỉ có cô là ghét Tiểu Dạ Nguyệt ra mặt."

Triệu Mẫn nghe vậy liền nhướng mày, "Tôi đã ghét ra mặt mà còn phải lên đây đăng bài ẩn danh sao. Bà đây đã nói là không có rảnh rồi, hơi đâu mà đi điều tra họ hàng hang hốc của cái tên đó làm gì."

Cô ta vừa nói xong thì có một cuộc điện thoại gọi đến, nhìn thấy tên người gọi, cô ta liền hồi lại dáng vẻ dịu dàng nũng nịu, "Alo, Hony à, em đến trường rồi."

"Dạ, em thích lắm, cảm ơn anh yêu nhiều nha. Dạ, buổi chiều nay sao? Buổi chiều nay em phải ở lại luyện đàn rồi, không phải hôm qua người ta đã nghỉ để đi chơi với anh rồi sao."

"Được, vậy buổi tối nay nha. Tạm biệt anh yêu. Moah moah."

Các bạn học đều bị cuộc nói chuyện của Triệu Mẫn làm cho nổi da gà, chỉ riêng có Tiêu Dạ Nguyệt là cậu ló đầu ra sau lưng Cố Linh Lan mà hướng đến bằng đôi mắt tò mò.

"Nhìn cái gì? Chưa thấy người nam nữ yêu đương bao giờ sao? Xí."

Cô ta lại hướng vào Cố Linh Lan nói tiếp, "Nghe thấy không, tôi đây bận yêu đương, không có rảnh chơi với mấy người." Nói xong thì cầm theo túi xách màu vàng đắt tiền dẫm trên đôi giày cao gót cao chín phân đi về chỗ ngồi.

Đến giờ chuông reo vang lên, mọi người đều tản ra đi về chỗ của mình luyện đàn. Cố Linh Lan cũng kéo theo Tiêu Dạ Nguyệt ra khỏi phòng học này, đi qua hai dãy nhà đi đến một phòng luyện đàn khác.

Ở phòng này Lâm Nghị đã ngồi đợi ở đo ông đang chỉnh lại bộ âm thanh của đàn.

Cố Linh Lan lên tiếng: "Thầy Lâm, bọn em đến rồi."

"Vậy ngồi vào chỗ trước đi. Tiểu Dạ Nguyệt, em luyện một bài nhạc cơ bản thầy đã để sẵn trên bàn. Còn Cố Linh Lan, em tìm linh cảm viết nhạc đi. Thầy sửa xong cái này sẽ qua."

Thầy Lâm lúc này đã không còn dáng vẻ nghiêm khắc như mọi ngày. Thanh âm của thầy nhẹ nhàng, giống như đang sợ làm phiền đến ai đó.

Tiêu Dạ Nguyệt để ý cây đàn dương cầm thầy đang sửa. Đó là cây đàn dương cầm tủ kiểu cũ, lớp sơn bên ngoài đã chóc ra ở vài chỗ, ngay cả âm thanh nghe cũng chối tai vô cùng.