Sa Bẫy

Chương 19

19. Chuyện trên giường.

Trong ký ức của Lâm Tuyết Trì, Dụ Giang hiếm khi chủ động thể hiện du͙© vọиɠ của mình, khi thể hiện bản năng nguyên thủy của con người như động vật, dường như gã thay thế du͙© vọиɠ bằng gϊếŧ chóc, điều này có thể tạo ra một hình tượng nghiêm túc lãnh đạm. Có đôi khi Lâm Tuyết Trì nghi ngờ rằng Dụ Giang không có tìиɧ ɖu͙©, là một người chỉ có máu huyết chứ không có khói lửa nhân gian.

Lâm Tuyết Trì ngẩng mặt lên hôn Dụ Giang.

Môi Dụ Giang rất mềm, rất ấm áp, gã cọ xát mυ'ŧ mát khiến Lâm Tuyết Trì tiết ra càng nhiều nước bọt hơn, anh run nhè nhẹ, động tác liếʍ láp của gã đàn ông khiến anh xích lại gần hơn, anh luồn lưỡi vào khoang miệng nóng bỏng của Dụ Giang, hơi nước nóng ẩm bao quanh làm anh hoa mắt mê muội, Dụ Giang theo sát quấn lấy mυ'ŧ đầu lưỡi làm cho cánh môi anh ướŧ áŧ. Lâm Tuyết Trì nhẹ nhàng thở dốc, anh cảm thấy thân dưới của mình bán cương khi bị cuốn vào du͙© vọиɠ.

"Daddy..." Vị bác sĩ trẻ tuổi mở đôi mắt đầy sương, dụi mình vào lòng cha kế.

Trông Dụ Giang rất tùy ý, gã cụp mắt chậm rãi đùa nghịch đầu nhũ của đứa trẻ. Đầu nhũ sáng màu của Lâm Tuyết Trì bị gã dùng móng tay khảy nhẹ, run rẩy cứng lên trong không khí ấm áp, quầng vυ' cũng bắt đầu nhô lên như gợn sóng. Dụ Giang nhướng mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười, ngón tay gã linh hoạt như thể đang thử chơi một loại nhạc cũ mới.

Lâm Tuyết Trì ngưỡng cổ thở dài, vòng tay ôm gã siết chặt. Dụ Giang ra hiệu anh bình tĩnh đừng vội, sau đó cúi đầu ngậm đầu v* của anh.

Điều này là một kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần lớn với Lâm Tuyết Trì. Tư thế mυ'ŧ núʍ ѵú của Dụ Giang khiến anh có ảo giác như đang cho bú, Lâm Tuyết Trì cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, hai mắt anh đỏ hồng, kɧoáı ©ảʍ tinh thần vượt xa kɧoáı ©ảʍ thể xác: "A ưʍ..."

Dụ Giang mυ'ŧ đầu v* anh cho đến khi sưng cứng cả lên, cuối cùng còn đảo lưỡi quanh nó hai lần, Lâm Tuyết Trì gần như không ôm nổi bờ vai của gã. Gã xử lý bên này xong lại chuyển sang bên khác, một tay ôm eo Lâm Tuyết Trì, tay kia vuốt ve lưng anh như thể đang xoa đầu xoa tai trấn an động vật.

"Em thật đẹp, Tuyết Trì." Dụ Giang rời khỏi ngực anh, cực kỳ hài lòng với tác phẩm của mình.

Lúc này, l*иg ngực xám lạnh bóng loáng như mài dao của Lâm Tuyết Trì được quầng vυ' đỏ tươi thắp sáng, các bóng xương sườn gọn gàng xinh đẹp bên dưới khiến toàn bộ cơ thể tràn đầy sự gợi cảm thanh tú và quyến rũ. Dụ Giang tán thưởng hôn lên rốn anh, đầu lưỡi đảo tròn trong lỗ hõm. Gã cảm thấy cách rất gần với tim của Lâm Tuyết Trì.

TruyenHD

Lâm Tuyết Trì biết Dụ Giang đã cương, anh đυ.ng vào bộ phận cương cứng của gã đàn ông: "Người thích không?"

Dụ Giang dịu dàng vuốt ve tóc mai của anh: "Đương nhiên thích."

Gã mang Lâm Tuyết Trì lên giường, vừa cởϊ qυầи áo vừa nói: "Trong tủ có bαo ©αo sυ."

Lâm Tuyết Trì xoay người chạm vào tủ đầu giường, anh vừa kéo ngăn tủ thì chân đã bị hai tay kéo về sau. Anh hoảng sợ hét lên, gã đàn ông nhanh chóng cởϊ qυầи anh rồi liếʍ dọc theo khe mông. Đầu lưỡi thô ráp đảo quanh hậu môn một vòng rồi ngậm một bên tinh hoàn của anh vào miệng, đầu lưỡi trêu chọc quả cầu nhỏ ngây thơ làm cho Lâm Tuyết Trì thoải mái đến mức duỗi thẳng chân.

"Ư... ưʍ... daddy..."

Dụ Giang tách hai chân anh ra ngậm dương v*t vào miệng, lần này gã không làm theo từng bước, vừa ngậm vào đã nuốt sâu vào trong cổ họng mấy lần. Lâm Tuyết Trì mềm nhũn cả eo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ làm eo anh mỏi nhừ nhưng dương v*t lại cứng hơn, anh nâng mông vặn vẹo, níu gối rêи ɾỉ: "Đừng... a ưʍ... sẽ bắn..."

Dụ Giang vuốt ve bắp đùi anh: "Thích lắm hửm?"

Lâm Tuyết Trì hơi đỏ mặt, lúc này mới nhớ tới mình chuẩn bị lấy bao, cầm lấy cái hộp ném vào gã: "Háo sắc!"

Dụ Giang cười hôn lên cổ anh: "Nếu như em muốn cảm ơn sự giúp đỡ của ta, vậy thì ta có quyền hưởng thụ món quà của mình một cách trọn vẹn nhất."

Lỗ tai Lâm Tuyết Trì run lên, liếc nhìn dương v*t dữ tợn của gã, anh nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía gã đàn ông trở nên khao khát.

Người cha đáp xuống lưng anh bằng một loạt nụ hôn rực lửa, sự mở rộng đầy đủ và nhẹ nhàng ngay sau đó làm Lâm Tuyết Trì như bị tra tấn. dương v*t sưng tấy của anh liên tục cọ xát xuống lớp chăn mềm mại, anh phải cắn răng mới không để xuất tinh. Dụ Giang nhanh chóng phát hiện ra sự nhẫn nại của anh, gã hôn eo cậu trai giúp đỡ anh thả lỏng, sau đó từ cắm vào.

Khuôn mặt Lâm Tuyết Trì đỏ bừng, đã lâu rồi anh không làm, Dụ Giang gần như muốn xỏ xuyên qua anh. Lần lăng trì này vì quá chậm nên làm Lâm Tuyết Trì nôn nóng, cuối cùng anh gần như cầu xin gã đàn ông: "Daddy... nhanh lên..."

Dụ Giang nhấn eo anh và đâm vào trong đường hầm chặt chẽ một cách bài bản. Hành động của Lâm Tuyết Trì gần như là dâʍ đãиɠ, anh cong chân quỳ, vểnh mông lên lắc lư qua lại, thúc giục gã: "Hưʍ... vào đi... cho em..."

"Ngoan, chờ chút." Vị giáo sư điềm tĩnh cúi xuống vừa hôn tai vừa vuốt ve vai anh.

Lâm Tuyết Trì lắc đầu khóc làm nũng: "Đừng chờ... cho em... a!"

Cuối cùng gã đàn ông cũng làm theo ý anh, lực đâm và va chạm mạnh mẽ cắt mở lối đi chật hẹp, những đường gân gồ lên trên dương v*t thô to cạ vào lỗ thịt nhạy cảm, chất bôi trơn trở nên dính và nóng, lỗ nhỏ đỏ hồng không ngừng bị đẩy ra. Thân dưới gắn kết hai người chợt trở nên ẩm ướt và đặc quánh. Lâm Tuyết Trì sướиɠ đến cong ngón chân, anh vừa cắn gối vừa nức nở: "Tuyệt quá... daddy... ưʍ... nữa đi..."

Gã đàn ông cúi người quay mặt anh qua hôn, Lâm Tuyết Trì hé miệng nghênh đón đầu lưỡi gã, háo hức nhấm nháp hơi thở của gã. Thân dưới vẫn liên tục mạnh mẽ thúc đẩy không ngừng, gã đè vai Lâm Tuyết Trì và rong ruổi, gã nâng eo anh lên, đè Lâm Tuyết Trì dưới thân như một con thú cái. Tư thế hoàn toàn bị động thỏa mãn cảm giác an toàn của Lâm Tuyết Trì, anh chủ động dụi mông vào hông cha kế, cảm nhận đám lông xù xì nơi đó càng làm anh ngứa ngáy, có vài búi thô ráp còn đâm vào cửa hậu môn anh, đâm vào thịt mềm nhạy cảm bị đưa đẩy ra vào.

Lâm Tuyết Trì rơi nước mắt, đôi môi run rẩy nhưng vẫn mở miệng đòi hỏi: "Sâu hơn... A! Ưʍ..."

"Ngoan, em không chịu được." Dụ Giang an ủi nhưng lại dùng sức hơn.

Lâm Tuyết Trì thở dồn dập phát ra tiếng khóc vỡ vụn: "Em ghét người... em muốn... người cho em... người cho em..."

Dụ Giang thở dài liếʍ lỗ tai anh: "Được, cho em."

Đây nào phải món quà người cha được hưởng, rõ ràng là Lâm Tuyết Trì ra lệnh. Dụ Giang quyết định nuông chiều, gã đâm thẳng vào lút cán không lưu tình, dương v*t đi thẳng vào chỗ sâu nhất trực tràng, nghiền chính xác lên tuyến tiền liệt. Với gã mà nói, để kiểm soát Lâm Tuyết Trì trong tay rất dễ, thịt mềm vốn không chịu được sự tra tấn chứ đừng nói đến những điểm nhạy cảm mỏng manh. Thậm chí gã còn chưa kịp cố ý phục vụ nơi đó thì đã cảm giác được Lâm Tuyết Trì co thắt hậu môn rõ ràng, các tầng vách thịt thít chặt lại phát ra tiếng nước đau đớn nhưng thích thú.

Lâm Tuyết Trì gần như muốn cắn rách cả gối, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dội lêи đỉиɦ đầu từng đợt, cuối cùng anh chỉ biết khóc chứ không nói được lời nào. Dụ Giang tiếp tục hôn khắp vai và lưng anh, hỏi: "Còn muốn không, hửm? Còn muốn nữa không?"

"Muốn... " Lâm Tuyết Trì cắn môi tủi thân gọi: "Daddy... a!"

Anh xuất tinh dữ dội. Thậm chí Dụ Giang còn không chạm vào phía trước của anh.

"Daddy đây..." Dụ Giang an ủi dương v*t của anh, "Nhịn thêm chút nữa."

Sau đó là một bữa tiệc thuần túy. Sau cơn cao trào điên cuồng, Lâm Tuyết Trì hoàn toàn biến mình thành chỉ còn lại ham muốn xá© ŧᏂịŧ, hậu môn và thành ruột của anh tham lam nuốt cha mình vào thật sâu. Dụ Giang nhẫn nại xoa nắn liên tục lại bị Lâm Tuyết Trì nắm lấy tay trái, mười ngón của hai người đan xen vào nhau, đứa trẻ của gã siết lấy tay gã thật chặt giống như dụng cụ tra tấn ngón tay. Cơn đau truyền đến tim thông qua các dây thần kinh, càng đau động tác bên dưới lại càng dữ dội.

Lâm Tuyết Trì an tâm nhắm mắt lại, hơi thở trở nên đều đặn hơn. Dụ Giang ngâm khẽ bên tai anh sau đó đạt cao trào. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị ngăn lại trong bαo ©αo sυ nhưng Lâm Tuyết Trì vẫn có ảo giác mình bị bắn bên trong.

Có một khoảng lặng kéo dài giữa hai người. Tiếng lách tách của ngọn lửa trong lò sưởi làm tăng thêm chiều sâu và sự tĩnh lặng của căn phòng.

Sau khi xuất tinh, Dụ Giang rút dương v*t ra, rút bαo ©αo sυ và ném đi rồi lại ôm đứa trẻ của mình vào lòng. Lâm Tuyết Trì dựa sát vào theo bản năng, ngơ ngẩng vuốt ve phần lông ngực thưa thớt của cha mình, có chút hoài niệm cảm xúc trên đó. Anh chợt mở miệng: "Từ góc độ của thuyết tiến hóa mà nói, lông trên người rậm rạp có phải là tiến hóa không hoàn chỉnh không?"

Dụ Giang cười khẽ, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh, thân thể đứa trẻ của gã đầy mùi nhân gian. Lâm Tuyết Trì uể oải trở mình, hai người trao nhau nụ hôn, anh lẩm bẩm: "Lâu rồi mới làm..."

"Thích không?" Dụ Giang lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho anh.

Lâm Tuyết Trì thỏa mãn gật đầu, anh hỏi: "Em tốt hơn hay Titus Lynch tốt hơn?"

Dụ Giang bất đắc dĩ: "Tôi không với cậu ta."

"Ồ." Lâm Tuyết Trì như lấy làm tiếc: "Em còn tưởng người sẽ thưởng cho anh ta một lần, dù sao anh ta cũng trung thành thế. Em vừa nhớ lại cách anh ta nhìn người, hôm đó em còn thấy kỳ lạ nhưng bây giờ đã hiểu rồi, anh ta vì ghen tị nên mới muốn gϊếŧ em đúng không? Anh ta còn nói với em gì mà người rất nhớ em, chậc, có phải người luôn thích trêu chọc mấy sinh viên ghen tuông ngút trời này không?"

"Không phải người đồng tính nào cũng có tâm lý tôn sùng dương v*t", Dụ Giang trêu chọc anh: "Nỗi ám ảnh của cậu ta với tôi cũng không thuộc phạm trù đồng tính luyến ái. Cho dù có, tôi cũng không có hứng thú với việc lắc bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và cổ xúy một màn kịch ghen tuông."

Lâm Tuyết Trì hôn lên cằm gã, xem như hài lòng.

Họ nghỉ ngơi một lúc và lại làʍ t̠ìиɦ một lần trong bồn tắm. Lâm Tuyết Trì ngồi trên người Dụ Giang phóng túng vặn vẹo eo mông một cách điên cuồng, hai núʍ ѵú trên ngực dính đầy những giọt nước trong suốt nhỏ giọt giống như chất sữa, khiến Dụ Giang nghịch nó không ngừng. Đến giai đoạn sau, thể lực của anh hiển nhiên không theo kịp Dụ Giang nên chỉ có thể bị cha mình ôm trên đùi xỏ xuyên từ dưới lên trên, nhưng thành ruột lại không ngừng mυ'ŧ lấy như ban thưởng. Họ quấn lấy nhau đầy thân mật, Lâm Tuyết Trì toát ra một vẻ quyến rũ hiếm có, sự ngây thơ và quyến rũ của anh là điều tự nhiên mà thành.

Dụ Giang không dám mất cảnh giác dù chỉ một phút. Trên thực tế, gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phát sinh quan hệ với Lâm Tuyết Trì. Năm đó, lần đầu tiên của họ là Lâm Tuyết Trì chủ động. Sự việc lần đó là ngoài ý muốn, vượt xa dự liệu ban đầu của Dụ Giang nhưng cũng không vượt qua lẽ phải. Lâm Tuyết Trì tin chắc rằng anh không thể có phụ nữ bởi vì một ngày nào đó anh sẽ làm tổn thương họ. Nhưng anh cũng không thể tùy ý đòi hỏi ham muốn từ đàn ông vì sự giáo dục của anh không cho phép điều đó. Điều này khiến Dụ Giang trở thành người duy nhất có thể đến gần và chạm vào anh. Dụ Giang đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng đứa trẻ của mình cần mình, hơn nữa nhu cầu ham muốn về tìиɧ ɖu͙© cũng rất cường điệu, điều này khiến người cha có chút không chắc chắn.

Theo cách hiểu của Dụ Giang, sự chủ động bất thường trên giường của Lâm Tuyết Trì không xuất phát từ ham muốn du͙© vọиɠ đơn thuần mà là biểu hiện của sự thiếu an toàn nghiêm trọng. Lâm Tuyết Trì cần ai đó bảo vệ mình, không chỉ bảo vệ khỏi bạo lực mà còn đảm bảo rằng anh sẽ không làm tổn thương người khác. Anh khao khát được Dụ Giang áp chế về thể xác và thể chất, điều này khiến anh cảm thấy an toàn nhưng sự kìm nén này không thể bằng hình thức bạo lực, điều này sẽ khiến Lâm Tuyết Trì lấy lại bóng dáng của bạo lực gia đình. Trong tình yêu của họ, vị trí thụ động của Lâm Tuyết Trì là nguồn gốc của cảm giác an toàn. Khi ở trong lòng Dụ Giang anh không cần lo lắng sẽ làm tổn thương người khác, Dụ Giang hoàn toàn có thể khống chế anh, chỉ cần anh hoàn toàn trao mình cho Dụ Giang.

Cuối cùng, vị giáo sư giàu kinh nghiệm đã chọn cách thỏa mãn đứa trẻ của mình, đó là cách ổn định tốt nhất cho Lâm Tuyết Trì.