Cẩm Mặc mở mắt, thứ đầu tiên hắn thấy là trần nhà đầy hiện đại. Hắn chống người dậy, đầu hơi choáng vì thay đổi tư thế quá nhanh. Đợi đôi mắt dần nhìn rõ mọi thứ mới bắt đầu đánh giá căn phòng.
Không phải căn phòng hắn từng quen, cũng không phải căn phòng hắn bị giam giữ. Cẩm Mặc đương nhiên không quên mất cái gì ti vi, cái gì là điện thoại dù có lâu đến đâu. Vì đề phòng Cẩm Mặc nhàm chán tới nỗi muốn cắn lưỡi tự sát, Thần Vu lúc nào cũng mang đến mấy thứ đồ quen thuộc này dỗ hắn chơi.
Điều đầu tiên hắn làm là mò đến chiếc điện thoại đời mới ở đầu giường. Vẫn là chiếc điện thoại cũ mà Thần Vu tặng hắn để chơi game. Tính năng của nó cũng chỉ có chơi game, cùng lắm thì thêm chức năng gọi điện cho Tử Thần —— cái chức năng phế vật khi tên kia lúc nào cũng luôn lượn lờ trước mặt hắn.
Hắn mở điện thoại, hình ảnh bản thân lúc ngủ bị cài làm màn hình khoá vẫn giữ nguyên, nhưng phía trên đã xuất hiện thêm thời gian: 15:28, 2 tháng 1 năm xxxx.
Cẩm Mặc sửng sốt, thế là đã qua bao lâu rồi?
Hắn đã bên cạnh Thần Vu bao nhiêu năm? Lần cuối cùng hắn còn trên trái đất là năm nào?
Cẩm Mặc nhận ra mình chẳng nhớ được gì cả. Khái niệm thời gian trước kia vô tình bị xoá sạch, hắn vẫn nhớ trước kia bản thân mình ra sao, mối quan hệ với mọi người như thế nào... khoan đã, hắn biết mình đã ở cùng Thần Vu rất lâu, vậy thì những người trước kia hắn quen đang sống hay đã chết?
Nếu tất cả bằng chứng về sự tồn tại trước kia của hắn đã bị thời gian xoá sạch, vậy hắn giống như một kẻ từ hư vô hiện lên, không một ai chứng minh cho sự hiện diện trước kia của hắn cả.
Chậc, mặc kệ đi, chỉ còn thời gian một năm, nắm bắt cơ hội lật kèo mới là thích đáng nhất.
Cảm giác kì quái dâng lên khiến hắn vô thức ngẩng đầu, đối diện chiếc giường đang nằm là một chiếc gương lớn tới bất thường.
Cẩm Mặc nhìn thấy một chàng trai trẻ với mái tóc đen dài, điểm lên một lọn trắng rực rỡ tết thành bím tóc buông xoã, đen trắng giao thoa vô cùng hút mắt. Cặp mắt bình lặng như nước nhìn thẳng vào đôi mắt của Cẩm Mặc, như hố đen sâu thăm thẳm cuốn lấy toàn bộ ánh sáng. Hắn ta mặc trên người bộ quần áo dệt từ bóng tối, tay áo, cổ áo điểm xuyến chút sắc vàng hoa mĩ. Hắn khoác nhẹ lên mình một cánh bướm bạc, hoa văn tinh tế ôm lấy sắc đen sắc trắng. Nhìn giống như một vật tế được chuẩn bị kĩ càng, tỉ mỉ trưng bày lên bàn tiệc, chờ thần hưởng dụng.
Hắn là hắn, cũng không phải là hắn.
Cẩm Mặc nhìn hồi lâu, người trong gương cũng nhìn theo. Hắn bước xuống giường tiến đến gần chiếc gương, vươn tay xuyên qua lớp kính trong suốt, tóm lấy cổ chàng trai trong gương, chậm chạp lôi ra một cái đầu rắn.
Rắn con hề hề cười nhìn hắn, quẫy đuôi trốn đi mất trước khi bị bắt lại đóng gói trả về nơi sản xuất.
Cẩm Mặc nhìn theo cái đuôi trốn đi biệt tích vào lại gương. Hắn giương tay chạm lại mặt kính, mặt kính cứng chắc ngăn chặn ngón tay hắn hoàn toàn không thể xuyên qua. Hắn đánh mắt nhìn lại chàng trai trong gương. Không có gì quá khác biệt.
Dù sao nếu nhìn vào chính bản thân mình thì vẫn có thể nhận thấy xa lạ cùng kì quái.
Tiếng thông báo điện thoại đột nhiên vang lên trong không gian im ắng, một tin tức mới nhất hiện ở phía trên màn hình
"Xuất hiện đám khói kì lạ khắp thành phố....Xem thêm."
Cẩm Mặc nhìn lướt qua, dời chân đi đến gần cửa sổ lớn bằng cả bức tường, kéo rèm lên. Bên ngoài tối đen như mực dù mới đầu giờ chiều, chỉ còn ánh đèn vàng vàng trắng trắng của những căn hộ hay chung cư cao cấp soi lên chút ánh sáng yếu ớt.
Căn phòng hắn nằm trên cao của một toà cao tầng, nhìn như vị trí của một vị thần. Phòng cách âm hoàn toàn nên Cẩm Mặc chỉ thấy chuyển động không thấy tiếng, trông như đang xem một bộ phim tư liệu nhàm chán, khó thấu cảm. Bầu trời hiện tại rất kì lạ, như bị một chiếc l*иg giam lỏng, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trên mặt kính hắt lên từng tia nước, trời dường như đang có mưa phùn.
Cẩm Mặc nhìn xuống địa chỉ mà tin tức kia đề cập tới, rồi mở bản đồ trên điện thoại, quả nhiên trùng khớp với địa điểm hắn đang đứng.
Đọc lướt qua tin tức Cẩm Mặc đã xác định được chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu, cũng không ghi nhận từng xảy ra ở địa điểm khác trước đó. Chứng tỏ nơi ở của hắn hiện tại là mở đầu cho chuỗi ngày phán xét.
Cẩm Mặc không thể không cảm ơn sự "ưu ái" của vị Tử Thần nọ với mình.
Điện thoại lại ting ting lên, nhưng không có thông báo nào hiện lên cả. Một màn hình đen đỏ đầy ma mị phủ toàn bộ chiếc điện thoại, dòng chữ chậm chạp hiện lên: [Mời người chơi tập trung tại khách sạn Quý Tài. Thời gian đếm ngược: 60 phút.]
Màn hình còn thân thiện mở bản đồ giúp hắn. Cẩm Mặc nhìn thấy vị trí đỏ đánh dấu trùng với vị trí xanh của bản thân, câm lặng.
Tốt lắm, còn tận tình chở hắn đến tận nơi. Cảm ơn sự rỗi hơi của hắn ta.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng đập cửa nhè nhẹ. Cẩm Mặc ngẩn người.
Hắn chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một đám mây trắng nho nhỏ dừng bên ngoài cửa sổ. Tuy không có vẻ mặt để nhìn thấy, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự háo hức đang bùng cháy dữ dội.
Bắt lấy iêm đi! Yêu thương iêm đi! Ngồi lên mặt iêm đi!
Nhìn đám mây Cẩm Mặc liền biết tác phẩm của ai, hắn quyết đoán đóng rèm lại, ngăn chặn sự phấn khích ngu xuẩn truyền tới chỗ mình.
Hắn cũng không phải Tôn Ngộ Không! Cưỡi mây đạp gió gì đó rất không phù hợp với thế giới quan duy vật hiểu không?
Cẩm Mặc mở tủ quần áo, tiện tay với lấy một bộ trông có vẻ bình thường, bước vào phòng tắm dự định tắm qua loa một chút. Tiếng nước lách tách vang lên nhỏ giọt, vừa mê muội lại đầy thích thú. Vị Tử Thần nọ nằm dài trên giường lớn vẫn vương chút hơi ấm, say đắm nghe buổi nhạc hoà thanh. Đến cuối cùng mới vội đặt khay táo trên mặt bàn rồi chuồn đi mất.
Cẩm Mặc bước ra từ phòng tắm, nhiệt độ của nước dính trên làn da vẫn đang tản ra chút khói trắng mờ mịt, trông như một món ăn ngon ngọt đã chín tới. Hắn đột nhiên để ý chiếc bàn nhỏ giữa phòng đột nhiên có thêm một khay băng chứa táo đỏ từ lúc nào. Khay băng màu xanh xanh trầm đυ.c, nhìn không rõ tựa màu xám tro, nó toả ra từng đợt lành lạnh, nhuộm lên những miếng táo đã cắt tỉa xinh xắn. Cẩm Mặc nhìn lên đồng hồ, quả nhiên cách thời gian có mặt vẫn còn thừa kha khá, xem ra là chuẩn bị để hắn gϊếŧ thời gian.
Cẩm Mặc ngồi trở lại giường, bê cả khay táo lên. Tuy từng miếng táo đều có nhiệt độ lạnh vừa đủ, nhưng chiếc khay tuyệt nhiên không đông cứng một chút nào.
Hắn mở điện thoại đã thông suốt tin tức, bắt đầu tìm kiếm thông tin về thế giới hiện tại.
Trừ bỏ thời gian khó xác định thì hết thảy mọi kiến thức của thế giới hiện tại hắn đều đã tiếp thu. Nếu không còn thứ gì mới mẻ Cẩm Mặc nên bắt đầu điều tra từ dấu hiệu thần linh đầu tiên —— đám khói đột nhiên xuất hiện và hệ thống trên điện thoại.
Cẩm Mặc thử kêu một tiếng, điện thoại không phản ứng lại, có lẽ nó là một ứng dụng lập trình sẵn.
Đám khói ngoài kia chắc hẳn là trò mèo của vị Tử Thần, không biết nó có thể gây sát thương tới nhân loại, hay chỉ là một l*иg giam, hoặc khó hiểu hơn thì đơn thuần là một đám khói che mắt không hơn không kém. Theo trên báo, đám khói này có giới hạn nhất định, hình 3/4 chỏm cầu, cụ thể là bao quanh cả thành phố X và đang có xu hướng mở rộng bán kính. Vậy chứng tỏ về sau có khả năng càng nhiều "người chơi" bị vòng tròn nuốt lấy. Hoặc thậm chí tồi tệ hơn, để gấp rút huỷ diệt thế giới Thần Vu sẽ không chỉ thả một chút như thế.
Còn về hệ thống kì lạ trên điện thoại, địa điểm tập trung tại khách sạn này chắc hẳn chỉ do vừa mắt vị Thần nọ. Chứ không đời nào hắn ta lại hợp tác với nhân loại tổ chức một trò chơi lớn như vậy được.
Cẩm Mặc ngậm táo suy nghĩ tới khi tiếng chuông chợt reo, hắn nhìn lên đồng hồ điện thoại chỉ còn 5 phút nữa là tới thời gian quy định.
Cẩm Mặc khoan thai xuống giường rồi rời khỏi phòng, trải dài bước chân đi trên hành lang thảm đỏ, xung quanh yên tĩnh thiếu hơi người vô cùng. Bên trái là những tấm cửa thuỷ tinh lớn, nếu vào trạng thái bình thường hắn sẽ vô cùng hưởng thụ, nhưng hiện tại nhìn ra ngoài chỉ toàn mờ mịt tối đen. Cơ mà nếu tự thôi miên bản thân rằng đây đang là buổi tối thì khung cảnh này thật sự đáng dừng chân.
Đang lúc trong thang máy chờ xuống sảnh tầng 1, thang máy bất chợt ngừng lại ở tầng 10. Một cô gái và một chàng trai bước vào. Nhìn thấy Cẩm Mặc đã đứng sẵn cũng không tỏ vẻ gì nhiều, kề vai nhau đứng cách Cẩm Mặc một khoảng cách xã giao.
Cẩm Mặc đang suy nghĩ, nếu tất cả mọi người trong vòng tròn đều nhận được thông báo thì sao? Vậy chính người trong khách sạn này cũng sẽ nhận được thôi.
"Xin chào? Mấy người đang tới Khách sạn Quý Tài à?"
Cả hai nghe thấy tiếng hỏi, quay lại nhìn vào chàng trai đang đứng gần đó. Cô gái không kịp phản ứng lại, nhìn hắn kì quái đáp: "Nhưng đây là Khách sạn Quý..."
Đột nhiên như vỡ lẽ lời Cẩm Mặc nói, cô định đáp lại thì chàng trai bên cạnh đã gật đầu, tiếp lời: "Anh cũng nghe được âm thanh đó sao?"
Cẩm Mặc chú ý tới câu trả lời của họ là "nghe" chứ không phải "nhìn". Hắn khẽ liếc nhìn chiếc điện thoại bên túi quần, lúc nhận được thông báo, hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì mà chỉ thấy dòng chữ trên màn hình.
"Đúng vậy. Nghe rất lạ." - Hắn hùa theo.
"Cảm giác như....vang thẳng vào đầu vậy." - Cô gái hồi tưởng lại: "Cả hai chúng tôi đều đồng thời nghe thấy, thời điểm gần một tiếng trước."
Gần một tiếng trước, thời gian chính xác nhưng cách thức không chính xác.
"Thời hạn một tiếng đúng không?" - Cẩm Mặc cũng đồng giá đưa ra một chút tin tức của mình.
"Đúng vậy!" - Cô gái thấy cũng có người gặp tình huống như mình, cảm giác chàng trai trước mắt thân thiện hẳn lên. Dù sao trong hoàn cảnh nguy hiểm, chết chùm sẽ an ủi hơn chết một mình.
Cả ba cùng trao đổi thêm một chút tin tức còn lại. Cẩm Mặc nhận ra ngoại trừ thông báo của mình là thông qua điện thoại chứ không phải đâm thẳng vào não ra thì mọi thứ đều không mấy khác biệt.
Ting ting, thang máy dừng lại ở tầng 5. Cả không khí bên trong đang nóng dần lên cũng ngay lập tức bị ngưng lại. Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, tuổi tác tầm 30-40 trông có vẻ như một doanh nhân.
Có lẽ bầu không khí người đàn ông trưởng thành đem lại hơi nghiêm túc, khiến cuộc nói chuyện đang lên đóm bỗng vụt tắt. Ba đứa trẻ lập tức câm lặng.
Cẩm Mặc bật điện thoại lên, mở danh bạ. Trong đó chẳng có ai ngoài độc hai chữ "Thần Vu". Xuống dưới đây chắc hẳn đã bớt bị quản chế hơn, hắn len lén đổi tên thành "Mẹ mày" rồi tắt máy.
Chẳng biết cái vụ thông báo chỉ hiện trên điện thoại có phải là do tên kia bày ra không nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hơi tội lỗi, hắn mở máy lên, xoá cái tên kia, chậm chạp đánh lại: "Bitc-".
Thang máy dừng lại ở tầng một mà không có bất kì ai vào thêm. Cửa chậm chạp mở ra, người đàn ông đứng phía ngoài nên đi ra trước, nhìn quanh một hồi rồi cất bước về một phía. Tiếp theo là chàng trai và cô gái rời đi. Chàng trai quay lại nhìn hắn, tỏ vẻ chúng ta có thể cùng hợp tác rồi đứng lại. Cẩm Mặc cũng không từ chối cười cười gật đầu, bước ra.
Ra khỏi thang máy vẫn là một hành lang dài dẫn ra sảnh lớn, nhưng nơi này đã nhiều người tới bất thường. Có lẽ đều là người chơi.
Nhân viên trong khách sạn cũng vắt chân lên mà ổn định lại đám khách đông tới bất thường tràn tới khách sạn, trong khi tâm trạng cũng đang rối ren vì mình cũng nhận được lời mời.
Cẩm Mặc chưa thích nghi với không khí ồn ào này, đầu có chút choáng váng. Hắn men theo chân tường, đi lang thang khắp sảnh lớn rồi tấp vào nhà vệ sinh chơi game.
Trước khi đi còn không quên xin phương thức liên lạc của cặp nam nữ, nếu gặp vấn đề còn có thể kịp thời hỗ trợ. Cẩm Mặc cũng hỏi tên hai người họ, người nam là Bạch Tứ, nữ tên Thiên Ân.
Cẩm Mặc trốn trong một gian phòng vệ sinh, vừa mới mở máy lên chưa chơi kịp hết một ván game, thì màn hình điện thoại đã bị hai màu đỏ đen cướp đoạt: [Mời tất cả người chơi có mặt ở Khách sạn Quý Tài tập trung ở sảnh chính. Thời gian đếm ngược: 5 phút.]
Tất cả người chơi ở Khách sạn Quý Tài? Vậy còn những người chưa kịp đến hoặc không muốn đến thì sao? Bản thân Cẩm Mặc không bao giờ nghĩ Thần Vu sẽ bỏ qua cơ hội tận diệt tốt như thế.
Hắn bước khỏi nhà vệ sinh đi đến sảnh lớn, quả nhiên thấy đoàn người đã náo loạn hẳn lên.
"Mọi người có nghe thấy âm thanh đó không? Nó lại hiện lên rồi!"
"Đúng đúng! Tôi cũng nghe thấy!"
"Chuyện gì đang xảy ra phía trước vậy?"
"Tôi không biết, ở đây rất ồn."
Càng lẫn vào đám đông hội thoại càng lúc càng kì lạ, dường như đang có chuyện gì đó lớn hơn xảy ra.
Cẩm Mặc chộp lấy một người bên cạnh, hỏi thử: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Người kia vội vã hất tay hắn ra, vẻ mặt hoảng loạn bực tức, cầm chiếc điện thoại lên tai: "Tôi không biết, đừng làm phiền tôi!"
Cẩm Mặc ngay kề có thể nghe thấy một chuỗi tút...tút... dài, xem chừng đúng là có chuyện lớn xảy ra với người không hoàn thành.
Có tiếng nức nở lo lắng vang lên, vài người vừa rồi còn cố chen vào đám đông nghịt trong sảnh giờ đã vội vã rời khỏi.
Cẩm Mặc nhìn theo, xuyên qua tấm thuỷ tinh cách âm thấy trời đã mưa tầm tã từ lúc nào, bên ngoài hàng người vì ngại chật chội nên đứng dưới mái che hoặc cũng vì khách sạn không chứa đủ một lượng lớn người như thế, nhân cơ hội bớt được chút người liền len vào mặc cho bảo vệ cố gắng khuyên ngăn.
Nhận thấy có người ra, vài người cũng hùa theo. Trong sảnh được khoảnh khắc dễ thở hơn. Cẩm Mặc trốn trong góc chơi nốt ván game, hi vọng sẽ hoàn thành nốt trong vòng 5 phút tới.
Quả nhiên sau bao ngày tháng rèn luyện do chẳng còn gì để chơi, Cẩm Mặc dễ dàng kết thúc khi chưa tới 5 phút. Đúng lúc đang định gọi để tụ họp với hai người bạn mới quen thì đã thấy hai thân ảnh quen thuộc phía xa xa. Hắn đi tới, nhân cơ hội hỏi lại chút tình hình ban nãy:
"Vừa rồi có vấn đề gì à?"
Trông sắc mặt hai người họ đều không tốt chút nào, Bạch Tứ trả lời: "Có chuyện xảy ra với người không có mặt ở khách sạn thì phải. Nhiều người trong sảnh đã giữ liên lạc với người bên ngoài nhưng đột nhiên bên kia bị ngắt kết nối."
Đột nhiên từ ngoài tràn vào một lượng lớn người, sức ép dòng người tràn vào khiến Cẩm Mặc bị xô đẩy ngã lên người chàng trai. Hắn khó khăn quay lại nhìn xem chuyện gì xảy ra, có tiếng hét: "Người chết! Ngoài kia có nhiều người chết! Mau cho tôi vào!"
Dòng người đổ xổ chạy tán loạn như ong vỡ tổ, Cẩm Mặc mặt tái mét cố gắng đứng dậy, hắn lên tiếng xin lỗi người dưới thân, đồng thời nói ra suy đoán của mình: "Hiện tại tốt nhất đừng nên rời khỏi sảnh."
Bạch Tứ cũng gật đầu nghiêm trọng, hắn ta giúp Cẩm Mặc ổn định lại thân mình, đồng thời nắm tay người yêu chạy vào góc khuất để dễ kiểm soát tình hình hơn.
Cả không gian đều ồn ào hẳn lên, nhiều người còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ chạy dồn theo đám đông vào nhà vệ sinh, cầu thang, thậm chí đứng trên quầy tiếp tân để giảm bớt áp lực dòng người. Bên thì cố gắng chen chúc đứng chân lại trong sảnh không rời đi, kẻ nhỏ con một chút liền bị đẩy lên cầu thang ngã túi bụi, tiếng khóc tiếng thét như bản hoà âm vô nghĩa. Cẩm Mặc cảm thấy đầu đau đau khó chịu, nhíu mày.
Số mệnh của những người không ở trong khách sạn hắn cũng đã biết, những người vừa rời khách sạn hắn cũng biết, những người đứng ngay cửa khách sạn chờ người phía trong báo tin hắn cũng biết. Và ngay cả những người không ở trong sảnh chính hiện tại, 3 giây nữa hắn cũng sẽ biết.
Cẩm Mặc nhìn lên thông báo trên màn hình điện thoại vừa chuyển từ con số 1 đến số 0. Quả nhiên đã có máu xuất hiện trước mắt hắn.
Chàng trai vừa rồi còn nắm tay hắn đột nhiên bị xẻ làm đôi, từ đỉnh đầu xẹt một đường sắc bén như gọt bằng vũ khí chưa bao giờ dùng tới. Sắc đỏ sắc trắng sắc vàng làm mắt Cẩm Mặc hoa hoa.
- Lời phán quyết cuối cùng -
Cẩm Mặc. Ngươi có tội.
Lời tác giả: Hí hí ra được những 2 chương.