Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 45: Ai ở trên quyền lực

Nghe vậy, vẻ mặt Tần Tranh đột nhiên lạnh như băng, trong tình huống bị súng chĩa vào đầu anh bỗng nhiên xoay người!

Cánh tay của anh trong nháy mắt biến thành một vòng cung kì lạ, giây phút sau khẩu súng lại nằm trong tay anh!

Người nọ hoảng sợ, vội lùi lại phía sau, vào lúc anh ta nghĩ rằng Tần Tranh sẽ nổ súng thì nhìn thấy một đống bộ phận của súng được ném ra ào ào từ trong tay Tần Tranh!

Im lặng!

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Tổng cộng bao nhiêu giây?

Ba giây, hay là hai giây?

Vậy mà trực tiếp tháo súng ra?

“Súng trang bị cho các người, là để các người bảo vệ sự an toàn của người dân, chứ không phải dùng để tùy tiện gϊếŧ người mà không phân biệt trắng đen gì cả.” Tần Tranh đột nhiên chậm rãi nói, sau đó chỉ vào ngực của những người đó.

“Tất cả những việc các người đang làm bây giờ, có xứng đáng với biểu tượng trên ngực không?”

Những người đó đỏ mặt, nhưng nhiều hơn là tức giận!

Một tên khám bệnh thối tha, lại còn dạy dỗ bọn họ!

Lúc này Lưu Uyển đã cầm điện thoại lên, cô ta đang gọi điện thoại cho Lưu Chính: “Bảo Vương Chấp đến Càn Khôn Đường một chuyến, có người gây chuyện.”

Lưu Chính lập tức gọi điện thoại cho Vương Chấp, không đến hai phút, bên này còn đang giằng co thì Vương Chấp đã dẫn người chạy đến.

Nhìn thấy Tần Tranh bị mười mấy cảnh sát bao vây, trái tim Vương Chấp không khỏi đập thình thịch hai lần.

Ông ta là người từng nhìn thấy Tần Tranh tay không nối xương, không phải ông ta sợ cảnh sát sẽ làm gì với Tần Tranh mà ông ta sợ đội ngũ này sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!

Cũng may bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì!

“Lưu Xung! Chuyện gì đang xảy ra vậy!” Sự xuất hiện của Vương Chấp khiến cho viên cảnh sát tên Lưu Xung vừa rồi giật mình!

Chết tiệt, sao cục trưởng lại đến đây!

“Xin chào, Cục trưởng Vương, chúng tôi bắt tội phạm lừa đảo.”

Lừa đảo?

Vương Chấp nhìn Tần Tranh, rồi lại nhìn Lưu Uyển.

Lưu Uyển lên tiếng trước: “Nhóm những người này, không biết là ai đã xúi giục họ vu cáo hãm hại Tần Tranh lừa gạt người tiêu dùng.”

Cảnh tượng phức tạp trước cửa Càn Khôn Đường lúc này, khiến cho sắc mặt của những người đứng xem xung quanh trở nên nghiêm trọng.

Người thanh niên của đông y Đường thị đối diện hoảng sợ, bỏ lại bệnh nhân mặc kệ, vội vàng gọi điện thoại cho Đường Bá Hoài!

Tần Tranh này dường như quen biết một nhân vật rất lợi hại, cục trưởng cảnh sát cũng đã đến hiện trường!

“Lưu Xung!” Vương Chấp nhíu mày nhìn Lưu Xung, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lưu Xung ngậm chặt miệng không dám nói.

Trong mắt Vương Chấp lộ ra vẻ thất vọng, đột nhiên ông ta nhìn về phía những người phụ nữ đó: “Mặc dù quần chúng nhân dân là người tiêu dùng, nhưng chỉ cần người mà các cô kiện này không vi phạm pháp luật, thì các cô đều sẽ bị buộc tội vu khống, và giúp đỡ phạm tội cùng một loạt tội danh khác!”

“Đều phải vào cục cảnh sát, để lại tiền án! Hãy suy nghĩ đến tình hình của con các cô sau khi biết được các cô từng vào đồn cảnh sát đi!”

“Rốt cuộc là ai xúi giục, bây giờ các cô nói thì còn có thể linh động bàn bạc!”

Ngay lập tức, hơn chục người phụ nữ đó đều hoảng sợ, họ nghĩ đến cảnh sau này con cái sẽ khinh thường họ như thế nào.

Nghĩ đến cảnh con cái đi học bị người ta chế giễu ra sao.

Một người phụ nữ lập tức bước tới trước, quỳ bộp xuống đất: “Chúng tôi không phải cố ý, có người sai chúng tôi làm, nói cho chúng tôi tiền, chỉ cần hủy hoại Càn Khôn Đường là được!”

Một người phụ nữ khác cũng bước lên: “Chúng tôi chỉ biết có một người tên Đường Bá Hoài, một người khác họ Lăng, còn những thứ khác chúng tôi không biết gì cả!”

“Chúng tôi đều bị người ta sai khiến!”

Trong chốc lát, những người phụ nữ đó gào khóc ầm ĩ, quả thật là thay đổi một trăm tám mươi độ với dáng vẻ vênh váo vừa rồi!

“Cậu biết là ai không?” Lưu Uyển nhìn Tần Tranh.

Trong mắt Tần Tranh lóe lên ánh sáng lạnh: “Đã biết.”

Lưu Uyển gật đầu, nhìn về phía Vương Chấp: “Việc của ông đấy, xử lý đi.”

Vẻ mặt Vương Chấp u ám, nhìn người phía dưới: “Đi điều tra Đường Bá Hoài là ai, bắt được người thì đưa về đồn lập biên bản.”

“Dẫn những người phụ nữ này về đồn lập biên bản! Ngoài ra, Lưu Xung không làm tròn trách nhiệm, xử phạt kiểm tra, kỷ luật và khai trừ! Kết thúc!”

Mọi người ào ào đi hết, trước khi đi, Vương Chấp còn cho Tần Tranh một số điện thoại: “Sau này có việc gì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức giải quyết cho cậu, đừng để bí thư Lưu tìm tôi nữa.”

Khóe miệng Vương Chấp lộ ra nụ cười khổ, mỗi lần ông ta nhận điện thoại của Lưu Chính đều sợ gần chết! Cho rằng Lưu Chính xảy ra chuyện!

Tần Tranh gật đầu, nhìn Vương Chấp rời đi, sau đó nói tiếng cảm ơn với Lưu Uyển.

“Không cần cảm ơn tôi, nên như vậy. Nếu không có tôi bản thân cậu cũng có thể giải quyết, nhưng chắc chắn sẽ phiền phức, một miệng không thể cãi lại được mười cái lưỡi, đặc biệt là phụ nữ.”

Lưu Uyển nói xong: “Thuốc đâu?”

Tần Tranh đi đến nhà kho nhỏ, lấy ra một cái thùng nhỏ: “Bên trong có năm mươi lọ, vốn định tặng quà, nhưng chị cứ lấy trước đi, tôi làm lại sau.”

Lưu Uyển cười nói: “Cảm ơn nhé, đây là tiền.”

Cô ta đưa cho Tần Tranh một tấm thẻ: “Đừng từ chối, tôi không thiếu tiền, cậu vừa mới bắt đầu.”

Tần Tranh không từ chối nhận lấy, mắt tiễn Lưu Uyển rời đi, trong mắt Tần Tranh hoàn toàn trở nên lạnh lùng.

Lương Khanh vẫn đứng ở bên cạnh, lúc này bước tới phía trước: “Ông chủ, có cần tôi ra tay không?”

Tần Tranh nhướng mày: “Cô biết ai sao?”

“Không biết, ngài nói, tôi sẽ đi xử lý.” Lương Khanh lắc đầu, nhưng trong ánh mắt lại đầy kiên quyết, đúng là ý chí kiên cường của quân nhân.

Khi đối mặt với việc người mình thân thiết nhất bị đe dọa, cảnh báo đáng sợ nhất chính là bài học xương máu!

Lương Khanh tức giận, hôm nay khi Tần Tranh bị chĩa súng vào đầu, suýt chút nữa cô đã xông ra!

May mà Tần Tranh phản ứng nhanh, nếu không e rằng Lương Khanh đã ra tay đánh gần chết đám cảnh sát kia!

Cũng là vì nhân dân phục vụ, mà nguyên nhân trước đây họ làm hỏng chuyện là bởi vì trong đội có kẻ phản bội.

Mà những người này, với tư cách là thần hộ mệnh của nhân dân lại…!

Đôi mắt Lương Khanh sáng như dao.

“Được, cô đi cùng tôi.” Tần Tranh đồng ý, cũng để cho Lương Khanh yên tâm, Tần Tranh anh không phải là một người bình thường.

Ngay lập tức, Tần Tranh đóng cửa lại, dẫn Lương Khanh đi ra ngoài bằng cửa sau.

Người đàn ông họ Lăng, ngoại trừ Lăng Chấn Vũ thì còn có ai?

Không ngờ đến bây giờ tên này cũng vẫn âm hồn bất tán!

Sát ý đã lan ra trong lòng Tần Tranh, nếu đã như thế, anh đành phải đích thân đến nhà dạy cho tên này một bài học!

Phải để cho anh ta nhớ sâu sắc câu nói đó!

Nhà của Lăng Chấn Vũ ở trung tâm thành phố, có một tòa nhà phức hợp riêng biệt của mình, Tần Tranh không chọn đến đó vào ban đêm.

Hôm nay người chuyển giao đá thô đã nói, có thể anh ta sẽ đến Dương Thành vào lúc hoàng hôn.

Đến lúc đó chọn lựa đá thô cũng cần có thời gian.

Hai người Tần Tranh bắt xe đến nơi, đi thẳng đến nhà của Lăng Chấn Vũ.

Lăng Chấn Vũ thực sự rất nổi tiếng ở Dương Thành, tùy tiện hỏi thì đã biết địa chỉ nhà anh ta.

Mà vào lúc này, đúng lúc hôm nay Lăng Chấn Vũ rãnh rỗi ở nhà, chơi cờ với bố.

Nhưng anh ta còn đang nghĩ đến chuyện Tần Tranh sắp tiêu đời, cho nên có hơi lơ đễnh.

“Có tâm sự?” Lăng Phong, bố của Lăng Chấn Vũ hỏi.

Lăng Chấn Vũ lắc đầu rồi lại gật đầu: “Bố nhớ Tần Tranh ở đại hội đánh bạc bằng đá kia không?”

“Thế nào, lại dính dáng đến nó?” Lăng Phong nhướng mày.

“Lại?” Lăng Chấn Vũ thoáng sửng sốt.

“Lúc đó bố thấy con rất ghét nó, cho nên đã nói với bên Hà Hồng Khang, để Hà Hồng Khang làm khó một chút, nếu không con nghĩ tại sao Đàm Ký về sau lại đột ngột hủy bỏ tư cách thi đấu?”

Lăng Chấn Vũ đột nhiên mở to đôi mắt: “Đêm hôm đó thông báo rằng có thứ gì đó bị đập nát, là do người của chúng ta làm sao?”

“Có một nhóm người khác, người của chúng ta chỉ mở tủ kính ra.” Lăng Phong cười khẩy, “Bố đã điều tra, Tần Tranh kia không cha không mẹ, là một đứa con rể ở rể, chẳng qua may mắn một chút mà thôi.”

“Chỉ là không ngờ, nó có kỹ thuật điêu khắc tốt, nhưng như thế thì thế nào. Người bình thường cũng chỉ là nhãi nhép trong mắt những người giàu có.” Lăng Phong nói xong, “Sao con lại dính dáng đến nó?”

“Hừ, còn không phải là lần trước tên đó suýt chút nữa đã đánh gãy xương con sao!” Lăng Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Con đã tìm người chỉnh nó. Phá hủy phòng khám của nó, nhưng mà đến bây giờ cũng chưa có tin tức nên con có hơi bực bội.”

Lăng Phong đứng dậy, vừa định mở miệng an ủi con trai.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Yên tâm đi, tao không sụp đổ, cho nên mày không cần bực bội.”

Tần Tranh và Lương Khanh trực tiếp đi vào cửa.

Hai người nhìn chằm chằm Lăng Phong và Lăng Chấn Vũ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Tần Tranh!” Lăng Chấn Vũ đứng bật dậy, “Mày không sao!”

“Cậu chính là Tần Tranh? Cậu đến nhà tôi làm gì?” Lăng Phong nhíu mày, lập tức ấn chuông báo động bên tay.

Nhưng ngay sau đó, ông ta nhìn thấy người phụ nữ đứng ở bên cạnh Tần Tranh đột nhiên vụt qua, khoảnh khắc sau một cơn gió mạnh ập đến, cả người giống như diều đứt dây lập tức bay ngược ra ngoài, đυ.ng bay một mảng lớn vật trang trí!

“Bố!”

Rầm!

Lăng Chấn Vũ vừa hét lên, Lương Khanh trực tiếp đá vào cằm Lăng Chấn Vũ, cằm anh ta bị trật khớp ngay lập tức!

Sau đó Lương Khanh mới dừng lại, và trở về bên cạnh Tần Tranh.

Tần Tranh nhướng mày, thân thủ của Lương Khanh rất tốt, đáng tiếc nội lực không đủ, lần sau có thể dạy dỗ nhiều hơn.

“Tần Tranh, mày dám đánh tao, còn đánh bố tao! Tao sẽ cho mày chết!”

Chết?

Bóng dáng Tần Tranh vụt qua, không ai nhìn rõ anh di chuyển như thế nào, nhưng giây lát sau đã xuất hiện ở bên cạnh Lăng Chấn Vũ.

Đồng tử Lương Khanh bỗng rụt lại, không thể tin nổi nhìn Tần Tranh.

Ông chủ? Thật lợi hại!

“Tao đã từng nói với mày, hai chúng ta là tao ngự trị trên quyền lực, không phải mày! Nhưng mày không nghe!” Tần Tranh chậm rãi nói, “Cho tao chết?”

“Không đâu, ở trước mặt tao, mày hoàn toàn không có đường đánh trả! Tần Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Chấn Vũ, “Bây giờ để tao nói cho mày biết.”

“Mày gọi một người đến gây phiền phức cho tao, thì tao sẽ phá hủy một bộ phận trên người của mày, mày kêu một lần, tao gỡ một lần. Nếu mày cảm thấy mày có thể chịu đựng được, vậy thì làm đi.”

Nói xong, trong tay Tần Tranh chợt lóe lên một đường sắc bén!

Ngay sau đó, màu máu bay qua trước mắt Lăng Chấn Vũ, đột nhiên anh ta cảm thấy lỗ tai đau đớn!

Bịch.

Một cái lỗ tai đẫm máu, bị Tần Tranh cắt đứt, ném ở trước mặt Lăng Chấn Vũ?