Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 16: Phế vật là phế vật

Hàn Anh ngơ ngác, không rõ cho lắm nhìn về phía Tần Tranh: "Tôi mắng tên phế vật này, ông không vui sao?"

Nào ngờ Hàn Anh vừa nói ra câu này, Sở Kinh bỗng đập bàn một cái: "Tần Tranh đã vào cái nhà này, chính là người nhà chúng ta, ngày ngày bà đều gọi phế vật, phế vật, bà đã từng xem Tần Tranh là người nhà chưa!"

Hàn Anh không nói nữa, bà ta cũng biết Tần Tranh bị câm nên không có công ty nào muốn tuyển, cũng chính vì vậy mà bà ta mới thấy Tần Tranh không vừa mắt.

Lâu dần, mới ngày ngày gọi anh là phế vật.

Nói đến đây, chính bà ta cũng không ngờ, hôm nay bị Sở Kinh chọt ra, ngay cả bản thân Hàn Anh cũng nghe không lọt từ này.

"Ai bảo cậu ta không có tiền đồ! Nếu như có tiền đồ, tôi sẽ gọi cậu ta..."

"Không có tiền đồ? Hôm nay nếu không có nó, tôi có thể ký hợp đồng này sao? Nếu không có nó, Sở Kinh tôi phải ăn cơm tù rồi đấy!"

Bộp một tiếng, Sở Kinh ném tài liệu lên bàn!

Hàn Anh ngớ người, Sở Hiểu Đồng thờ ơ lạnh nhạt đứng ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn sang.

Có ý gì?

Sở Kinh hét lớn một tiếng, giống như hơi kìm nén trong lòng tuôn ra, lúc này mới ngồi xuống và kể lại những gì đã xảy ra hôm nay.

Nghe tới chuyện mà Trình Văn đã làm ra, Hàn Anh lập tức nổi giận: "Cái gì? Tên khốn Trình Văn kia gài bẫy ông à!"

Sở Kinh phớt lờ Hàn Anh, tiếp tục nói về việc Tổng giám đốc Phùng đã uy hϊếp ông ta giao ra 50% cổ phần thế nào.

“Vậy thì tổng giám đốc Phùng kia thật sự là đồ không ra gì!” Hàn Anh tức giận đến đỏ bừng mặt, đột nhiên nghi hoặc nói: “Bọn họ đều đi rồi, ông làm sao ký hợp đồng?”

Sở Hiểu Đồng nghe thấy vậy cũng nổi lửa giận, đồng thời cũng nghi ngờ điểm này.

Sở Kinh nói: "Ngay lúc đó, bỗng có một người tới."

Kể xong phần còn lại, Hàn Anh và Sở Hiểu Đồng đều kinh ngạc nhìn về phía Tần Tranh.

Cục trưởng đích thân tới cửa, mời Tần Tranh khám bệnh?

Thậm chí còn đích thân tới mời Tần Tranh đến nhà ông ấy?

Bí thư Lưu còn tặng cho Tần Tranh một phòng khám ư?

Cái này……

“Nói đi.” Sở Kinh trừng mắt nhìn Tần Tranh, Tần Tranh chỉ đành nói lời dễ nghe.

Lúc đầu anh chữa khỏi mụn cho Lưu Uyển, đến bệnh viện lại điều trị cho bố và người nhà bí thư Lưu.

“Lúc bố vợ nhìn thấy con và bí thư Lưu ở phố đồ cổ, chính là ngày bí thư Lưu đưa con đi xem phòng khám.”

Tần Tranh cười khổ: “Lúc mẹ nói với con chuyện tìm việc, ban đầu con đã muốn nói với mẹ, nhưng mẹ lại không cho con cơ hội.”

Sở Kinh ngẫm nghĩ, khi ấy Tần Tranh quả thực muốn nói gì đó, nhưng ông ta và Hàn Anh đều cho rằng Tần Tranh lười biếng, không ngờ là vì như vậy!

“Cho nên, tôi…tôi đây là vu oan cho cậu sao?” Hàn Anh kinh ngạc nhìn Tần Tranh.

Nội tâm không ngừng đi từ ngạc nhiên, bàng hoàng đến bừng tỉnh nhận ra, trong lòng dâng lên một chút xấu hổ.

Giờ phút này, Hàn Anh nhìn Tần Tranh vô cùng vừa mắt, vẻ mặt Sở Hiểu Đồng giờ phút này cũng đầy kinh ngạc.

Trước đây nghe được những lời Tần Tranh nói, cô còn tưởng rằng Tần Tranh đang lừa mình.

Thậm chí còn cùng Đàm Tử Khâm thử thăm dò anh, mà bây giờ, nhờ có Tần Tranh, bố cô mới lướt qua thần chết!

Tần Tranh cười khổ: "Còn có chuyện Hiểu Đồng bị sa thải, trước kia con đã từng nói với Hiểu Đồng, bảo cô ấy qua bên con, đối diện phòng khám của con có một cửa hàng lớn, vốn định hai ngày nữa sẽ dẫn Hiểu Đồng đến xem, rồi trực tiếp mua lại để Hiểu Đồng bán mỹ phẩm dưỡng da."

"Cái gì? Con gái? Con đã sớm biết chuyện của Tần Tranh, sao không nói cho mẹ biết!" Hàn Anh nhíu mày: "Con mỗi ngày đều nghĩ để mẹ khó chịu thay con hay sao?"

Mặt mũi Sở Hiểu Đồng tràn đầy chua xót, hôm nay cô cũng mới xác định, lời Tần Tranh nói là sự thật!

“Được rồi, được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta không cần lo lắng cho Hiểu Đồng nữa.” Sở Kinh liếc mắt nhìn Tần Tranh, đột nhiên thở dài một hơi.

Bây giờ con rể đã có năng lực, phía con gái cũng không cần phải lo lắng, ông ta cũng yên tâm rồi.

"Chuyện hợp đồng hôm nay, may mà có con, bố còn bận việc công ty, giải tán thôi, nên làm cái gì thì đi làm đi."

Sở Kinh xua tay giải tán, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi nhìn về phía Tần Tranh.

“Phòng khám đã sửa sang gần xong rồi, tôi định ngày mai khai trương.” Tần Tranh nói: “Nhân tiện sẽ hỏi một chút về cửa hàng đối diện cho em.”

Ánh mắt của Sở Hiểu Đồng phức tạp nhìn chằm chằm Tần Tranh, hồi lâu mới nói: "Tử Khâm bảo tôi đi lấy hai miếng ngọc thạch kia, nói đã khắc xong rồi. Cô ấy còn nhờ tôi chuyển lời với anh, bố của Tử Khâm muốn gặp anh."

"Nếu hôm nay anh không bận việc, thì qua đó đi."

Tần Tranh gật đầu: "Được, tôi đi lái xe."

"Tần Tranh."

Tần Tranh vừa muốn xoay người, Sở Hiểu Đồng đột nhiên gọi anh lại.

“Sao vậy?” Tần Tranh khó hiểu.

"Hôm nay cảm ơn anh, ý tôi là chuyện của bố tôi." Sở Hiểu Đồng chân thành cảm ơn, cô biết, nếu Tần Tranh và cục trưởng không quen biết nhau, thì nhà họ Sở bọn họ, nói phá sản cũng không ngoa.

Cô bị sa thải, nếu Sở Kinh lại phá sản, toàn bộ nhà họ Sở sẽ tiêu đời!

“Trước kia nhà họ Sở đối xử với anh như thế, vậy mà anh còn giúp đỡ nhà họ Sở.” Sở Hiểu Đồng cười khổ: “Tôi còn tưởng anh hận nhà họ Sở đến thấu xương.”

Ai ngờ Tần Tranh lại mỉm cười, nhìn cô: “Lúc trước khi tôi gặp khó khăn nhất, em đã giúp đỡ tôi rất nhiều, một năm qua, bởi vì một số chuyện mà tôi không thể mở miệng, sống câm lặng suốt một năm, em đã vì tôi mà chịu không ít lời chỉ trích."

"Nói trắng ra là nhà họ Sở không hề có lỗi với tôi, em cũng không hề có lỗi với tôi. Mà Tần Tranh tôi, cho đến nay vẫn luôn coi em là vợ của mình, nếu không thì cho dù khó khăn đến đâu, cũng sẽ không kết hôn với em."

Hai mắt Sở Hiểu Đồng rung động: "Vậy tại sao trước kia anh lại đồng ý?"

“Em thật sự không nhớ sao?” Tần Tranh ngạc nhiên: “Tôi và em học cùng trường đại học, năm đó tôi bị tạt một tô canh vào người ở căn tin, chính em đã giúp tôi.”

Khi đó hai người đều đang học tại đại học y khoa, Tần Tranh vẫn còn là một người câm, bốn năm đại học câm lặng trải qua vô cùng vô cùng gian nan.”

Trong một lần ở căn tin, anh bị người khác chế giễu tạt canh, chính Sở Hiểu Đồng, hoa khôi của trường, bước ra giúp đỡ Tần Tranh.

Tần Tranh nhớ rất rõ chuyện này, đó là lý do tại sao khi Sở Hiểu Đồng tìm anh kết hôn, nội tâm Tần Tranh bỗng nhảy cẫng lên.

Tuy nhiên đã qua một năm, ngọn lửa rạo rực kia đã tắt từ lâu.

Sở Hiểu Đồng sững sờ trong giây lát, cô quả thực có chút ấn tượng!

Thế nhưng giờ phút này nói bất cứ điều gì cũng đều vô nghĩa: "Khoảng thời gian vừa qua, thật xin lỗi."

Mặc dù như thế, Sở Hiểu Đồng vẫn thành khẩn xin lỗi Tần Tranh.

Tần Tranh mỉm cười xem như chấp nhận, lái xe đưa Sở Hiểu Đồng đến cửa hàng trang sức của nhà họ Đàm, đây cũng là một cửa hàng trang sức lớn nổi tiếng ở Dương Thành.

Ngoài việc bán vàng bạc, v.v., nổi tiếng nhất là ngọc thạch, đồ bằng ngọc, v.v.

Dưới trướng có bậc thầy điêu khắc ngọc thạch lợi hại nhất Dương Thành, những món đồ ông ấy làm ra, đều là hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

Một miếng ngọc có kích thước bằng mặt nhẫn, đặt ở cửa hàng trang sức nhà họ Đàm rồi bán, ít nhất cũng mười triệu trở lên!

Đây chính là sức hút của thanh danh.

Xe dừng lại tại một chi nhánh của nhà họ Đàm, hai người Tần Tranh nhanh chân sải bước về phía tiệm trang sức.

“Hiểu Đồng.” Đàm Tử Khâm đã chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy người tới, liền kéo cửa cho bọn họ đi vào.

Đàm Tử Khâm không mấy thân thiện đối với Tần Tranh, nhưng trên đường đến đây, Sở Hiểu Đồng đã gửi cho Đàm Tử Khâm một tin nhắn, cho nên Đàm Tử Khâm cũng biết chuyện của Tần Tranh.

Mặc dù vậy, sắc mặt của cô ấy vẫn không dễ nhìn cho lắm.

Thế nhưng đối với cô mà nói, cô nàng độc miệng kia không nói gì về Tần Tranh, cô đã cám ơn trời đất lắm rồi.

"Đúng rồi, ngọc thạch của cậu." Đàm Tử Khâm đưa cho Sở Hiểu Đồng hai cái hộp.

"Tớ tự tiện quyết định, khắc miếng màu vàng chanh thành hình quả chanh, miếng màu xanh khắc làm mặt dây chuyền và hai chiếc nhẫn cho cậu, phần còn lại làm cho cậu hai món đồ trang trí nhỏ."

"Cảm ơn cậu."

Trong khi hai người đứng nói chuyện, Tần Tranh cũng xoay người đến trước quầy, quả nhiên ngọc thạch trong này có chất lượng không tệ.

Đi ngang qua quầy hàng, Tần Tranh bị một viên Ngọc Quan m ở phía sau cửa hàng hấp dẫn, hai mắt lập tức sáng lên, viên Ngọc Quan m này...

Ngay lúc anh định đưa tay chạm vào nó, Sở Hiểu Đồng bỗng đi tới.

"Tử Khâm đi xem bố cô ấy làm việc xong chưa, lát nữa dẫn anh đi gặp tổng giám đốc Đàm."

Tần Tranh gật đầu, thu tay lại, định ngồi một lát.

Đúng lúc này, một cặp vợ chồng từ cửa đi vào, khi nhìn thấy Sở Hiểu Đồng ở đối diện, người phụ nữ kia chợt kêu lên.

"Sở Hiểu Đồng? Hoa khôi của đại học y khoa chúng ta cũng ở đây sao, thật đúng là trùng hợp."

Sở Hiểu Đồng và Tần Tranh sững sờ, quay đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ bắt gặp một người mặc váy hai dây màu trắng, tà váy vừa vặn phủ qua hông. Người phụ nữ này được một người đàn ông cao lớn nhưng hơi già ôm eo đi tới.

Người đàn ông này vừa vào cửa, Tần Tranh đã cảm thấy có chút quen mắt, khá giống tên Phùng Thiếu Cương kia.

"Sao vậy, cô cũng đến Đàm Ký để mua đá quý sao?" Người phụ nữ này là bạn học cũ của Sở Hiểu Đồng, Tiếu Ưu Ưu.

Năm đó hai người tranh giải hoa khôi của trường, điểm của Sở Hiểu Đồng cao hơn cô ta gần 500 phiếu bầu, khiến Tiếu Ưu Ưu tức đến mức ba ngày không ăn cơm.

Từ đó về sau, liền tuyên bố đối đầu với Sở Hiểu Đồng!

Bạn trai cũ của Sở Hiểu Đồng chính là bị Tiếu Ưu Ưu câu lên giường.

Nên khoảnh khắc nhìn thấy Tiếu Ưu Ưu, lông mày của Sở Hiểu Đồng liền nhíu lại.

"Không phải, tôi đến tìm bạn." Sở Hiểu Đồng thuận miệng đáp, xoay người định rời đi.

Lúc trước Tần Tranh cũng đã nghe danh của Tiếu Ưu Ưu, tiếng xấu đồn xa.

Vào thời điểm đó, một số người trong ký túc xá đã đặt tiền cược, nói người nào thua sẽ phải mời Tiếu Ưu Ưu đi ăn cơm.

Có thể thấy Tiếu Ưu Ưu ở trong lòng các nam sinh tệ đến mức nào, có thể nói là một chiếc xe buýt hôi thối!

"Đến cửa hàng trang sức tìm bạn? Cô nghĩ đây là tiệm cơm à? Tôi thấy cô đến đây không có ý mua đồ. Dù sao người chồng câm điếc vô dụng của cô cũng không có mấy đồng để mua trang sức cho cô."

"Hoa khôi ngày xưa của đại học y khoa thì đã thế nào, chẳng phải cũng sa cơ đến mức trang sức cũng không mua nổi hay sao!" Tiếu Ưu Ưu cười khẩy, nhìn sắc mặt của Sở Hiểu Đồng.

Nhưng khi cô ta phát hiện Sở Hiểu Đồng hoàn toàn không phản ứng lại, sắc mặt cô ta bỗng chùng xuống, khóe mắt loé lên, đột nhiên ngẩn cả người.

"Ồ, vừa rồi tôi không thấy, đây không phải là người chồng phế vật của cô sao? Vừa rồi đứng phía sau Ngọc Quan m, tôi còn tưởng tên ăn mày nào đang rình coi phỉ thuý của Đàm Ký chứ!"

Nói đến đây, người phụ nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía nhân viên trong quầy: "Các người đều mù hết rồi sao? Đôi cẩu nam nữ này là kẻ nghèo hèn nổi tiếng trong giới chúng ta, để bọn họ vây quanh Ngọc Quan m này, một hồi xảy ra chuyện, bọn họ tán gia bại sản cũng không bồi thường nổi, hiểu chưa!"

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến đám nhân viên kia luống cuống.

Họ không biết thân phận của Tần Tranh và Sở Hiểu Đồng, càng không biết mục đích hôm nay hai người đến đây.

Vừa rồi trò chuyện với Đàm Tử Khâm ở cửa, họ cũng không chú ý tới.

Giờ phút này bị Tiếu Ưu Ưu nhắc nhở, một nhân viên nam lập tức đi ra: "Hai vị, phiền tránh ra một chút, thứ này quả thực cực kỳ quý giá, nó không phải là thứ mà hai người có thể chạm vào."

"Tiếu Ưu Ưu, cô có thôi đi không!" Sở Hiểu Đồng hiển nhiên tức giận.

"Ôi ôi còn tức giận nữa sao? Sao thế, tôi nói không đúng à? Nếu cô có bản lĩnh, thì để người chồng phế vật của mình mua lại miếng Ngọc Quan m này đi! Chỉ cần anh ta có thể làm được, Tiếu Ưu Ưu tôi sẽ quỳ xuống liếʍ giày cho cô!"

Tần Tranh ở một bên lộ vẻ mặt thâm trầm, nghe được lời này đột nhiên chậm rãi nở nụ cười.

Mua miếng Ngọc Quan m này ư?

Có gì khó?

Huống hồ, cho dù người phụ nữ này không xuất hiện, anh cũng dự định mua thứ này!

Vừa rồi trong miếng Ngọc Quan m này, anh phát hiện có điểm khác thường!