Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 12: Thái độ của Sở Hiểu Đồng

“Thật không ra gì cả!” Lưu Chính nổi giận.

Cửa hàng này không chỉ lật lọng, mà còn ép buộc đuổi người!

Sở Kinh bị người ta đẩy vấp dưới chân suýt ngã, Tần tranh lập tức đưa tay ra đỡ Sở Kinh.

“Ai động đậy nữa đừng trách tôi không khách sáo!” Tần Tranh đột nhiên hét lớn.

Sở Kinh cũng bị giật mình.

Lưu Chính đã gọi điện thoại gọi người, sắc mặt vô cùng âm u.

Tần Tranh đứng ở phía trước Lưu Chính và Sở Kinh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người này.

“Thằng này thế nào đấy? Mày muốn một mình đánh nhau với bọn tao chứ gì? Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai!”

Chủ tiệm hét lên: “Đuổi ra ngoài cho tao!”

Ngay sau đó, hơn chục người quen biết chủ tiệm này, ra tay đẩy Tần Tranh!

Lưu Chính và Sở Kinh sợ hãi liên tục lùi về phía sau, nhưng vào lúc này, Tần Tranh đã hành động, ra tay lên gối, chỉ nghe vài tiếng rầm rầm rầm!

Năm sáu người trước mặt đã ngã ra một bên, che bụng lặn lộn dưới đất.

Nhìn thấy cảnh này, những người còn lại đều choáng váng, Sở Kinh và Lưu Chính cũng đứng hình.

Nhất là Sở Kinh, một năm nay Tần Tranh ở rể nhà ông ấy, Tần Tranh trông như thế nào Sở Kinh thật sự rất quen thuộc, bỗng dưng Tần Tranh làm ra hành động như vậy khiến ông ấy đột nhiên có chút sững sờ.

Chẳng lẽ trước đây Tần Tranh chỉ là giả vờ thôi sao? Hay là thật sự có thể chịu đựng được?

Lưu Chính nhìn ra được Tần Tranh quả thực là một nhân tài, không chỉ khám bệnh giỏi, mà còn biết thuật huyền học, kỹ năng này bây giờ càng mạnh!

Nhìn thấy đám người đó bị đánh nằm bò ra đất, chủ tiệm nuốt nước miếng hét to: “Sợ cái gì, chúng ta người đông thế mạnh, không đuổi chúng ra ngoài thì sau này cửa hàng của chúng ta làm sao có chỗ đứng ở con phố này được!”

Nhưng lời ông ta vừa nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó cả cửa hàng đã bị cảnh sát bao vây!

“Cảnh sát đây, mời những người không liên quan rời khỏi đây.”

Người dẫn đầu đi xuống, có khuôn mặt ngăm đen trong bộ đồng phục cảnh sát và giơ thẻ cảnh sát trong tay.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Chính, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, anh ta đột nhiên cởi mũ ra và chào Lưu Chính.

“Bí thư Lưu!”

Lưu Chính gật đầu, đôi mắt như ngọn đuốc chỉ vào chủ tiệm này.

Mà chủ tiệm đã chết lặng khi nghe cảnh sát gọi Lưu Chính là bí thư Lưu.

Nghĩ đến lời Sở Kinh vừa mới nói, ông ta rùng mình cả người.

Đây là bí thư Lưu của Dương Thành!

Lúc đó ông ta đã nói cái gì, nói mình là bố của bí thư Lưu!

Chủ tiệm hối hận đến xanh cả ruột, lúc này mặt mũi như táo bón, làm sao ông ta biết cửa hàng xảy ra chuyện, còn con mẹ nó có cả lão đại của Dương Thành đến chứ!

Tưởng rằng đây là Khang Hi vi hành ký ư?

Mà trong lúc chủ tiệm hối hận, thì Lưu Chính đang nói đơn giản về tình hình của chuyện này.

“Vương Chấp, anh là do tôi đề bạt lên, nhưng là quản lý của khu vực này anh lại để xảy ra chuyện như vậy, đây có phải là trách nhiệm của anh không?”

Cảnh sát trưởng bị Lưu Chính chỉ đích danh lập tức gật đầu nói: “Là lỗi của tôi, do tôi quản lý không chặt chẽ, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này!”

Vương Chấp nói xong, đưa tay về phía Tần Tranh “Cảm ơn em trai vừa rồi đã ra tay, nếu không phải có anh thì bí thư Lưu đã gặp rắc rối rồi.”

Tần Tranh lắc đầu: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

“Vậy Nguyên Thanh Hoa này của tôi thì sao?” Sở Kinh đến gần trước mặt Vương Chấp hỏi.

“Nguyên Thanh Hoa này là của bác thì bác cứ mang đi.” Vương Chấp mỉm cười.

Dứt lời, Vương Chấp chỉ huy: “Dẫn hết nhóm người này đi, dán niêm phong cửa hàng!”

Ồn ào, những người vây xem bỗng nhốn nháo, thậm chí còn có người vỗ tay tán thưởng.

Cửa hàng này thật sự khét tiếng ở con phố đồ cổ này, cũng không phải lần một lần hai làm ra loại chuyện nuốt lời này.

Sở Kinh cười ha ha gói Nguyên Thanh Hoa lại, liếc nhìn Tần Tranh rồi đi thẳng ra ngoài cửa hàng: “Bí thư Lưu, rất cảm ơn anh.”

Bí thư Lưu lắc đầu, lúc này xung quanh đã chật kín người, rất nhiều người đang chụp ảnh anh ta.

Lưu Chính biết hôm nay mình không thể đi dạo với Tần Tranh được nữa, nên lập tức rời đi cùng Vương Chấp.

“Đi thôi, còn ở đây làm gì?”

Sở Kinh đi ra khỏi cửa vẫn không nhìn thấy Tần Tranh đi theo sau, liền quay đầu lại nhìn, nhíu mày nói: “Đừng tưởng biết đánh nhau là giỏi, người có bản lĩnh thật sự hoàn toàn không cần tự mình ra tay!”

Tần Tranh không nói gì, bố vợ không hài lòng về anh cũng không phải ngày một ngày hai.

Anh cũng không nói thực ra hôm nay là Lưu Chính hẹn anh, càng không nói chuyện Lưu Chính tặng cửa hàng cho anh.

Chợ đồ cổ cách nhà khá xa nên hai người chọn cách bắt taxi rời đi.

Cuối tuần đường phố rất nhiều người, xe cộ lại đông đúc, vốn lái xe chỉ hơn mười phút mà đi nửa tiếng vẫn còn nửa đường.

Sở Kinh nhíu mày: “Bác tài, nếu đi đường này không được, thì đổi đường khác đi.”

Tài xế cười khổ nói: “Phía sau đều có xe, bây giờ cũng không có chỗ để tiến hoặc lùi nữa, các người đợi tôi đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì.”

Tài xế xuống xe đi về phía xa, hai phút sau sắc mặt tái nhợt chạy trở về: “Ôi mẹ ơi, phía trước xảy ra tai nạn, đầu người kia bị chẻ đôi, còn có một cô gái mắc kẹt trong xe không ra ngoài được, đáng sợ quá, có lẽ sẽ kẹt một lúc đấy.”

Sở Kinh và Tần Tranh cùng nhíu mày, xảy ra tai nạn xe cộ?

“Dù sao cũng gần nhà, chúng ta xuống xe đi về thôi.” Sở Kinh mở cửa xe.

Tần Tranh cũng đi theo.

Hai người đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy trước mặt có một đám đông vây quanh.

Hiện trường vụ tai nạn là một chiếc ô tô màu đỏ bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm lật, lúc này lực lượng cứu hỏa đang nỗ lực giải cứu cô gái bên trong xe.

Mà trên mặt đất cách đó không xa, đang đặt hai băng ca, trong đó có một cái đã phủ vải trắng, mặt đất đầy vết máu.

Tần Tranh còn nhìn thấy nhân viên y tế đang thu dọn ruột trên mặt đất.

Sở Kinh cũng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt có chút trắng bệch: “Đi thôi, nhìn cái gì.”

Tần Tranh gật đầu, có xe cấp cứu ở đây, anh cũng không giúp được gì.

Vào lúc này, bên phía lực lượng cứu hỏa hét lên: “Ra rồi!”

Trong chốc lát, Tần Tranh và Sở Kinh lại lần nữa nhìn sang, thì thấy một cô gái có khuôn mặt ngọt ngào lúc này đang đầy máu, khó khăn bò ra khỏi xe.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái này, Tần Tranh sững sờ.

Chẳng phải cô gái này là người đã hẹn Sở Hiểu Đồng ra ngoài đêm hôm đó sao?

Nhìn đến đây, lòng thương hại của Tần Tranh dành cho cô gái này đã hoàn toàn biến mất, nhân quả tuần hoàn, đây gọi là quả báo đấy.

Nếu không phải ngày đó Tần Tranh đi đến quán Bar, thì e rằng Sở Hiểu Đồng thật sự đã cừu vào miệng sói rồi.

Mà người phụ nữ này ắt hẳn còn đang cầm tiền đắc ý, bây giờ xem ra, đây là sự trừng phạt của ông trời.

“Bố, đi thôi.” “Tần Tranh đưa tay đỡ lấy Sở Kinh.

Sở Kinh thoáng sửng sốt, có chút kinh ngạc trước hành động theo bản năng này của Tần Tranh, thầm nghĩ chẳng lẽ người con rể này đã thông suốt rồi sao?

Hôm nay vừa bảo vệ lại vừa quan tâm ông ấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Kinh khẽ lay động, xem ra ông nên đối xử tốt với Tần Tranh hơn một chút.

“Ngày mai tôi phải đi gặp một khách hàng, tôi nghe Hiểu Đồng nói ngày đó cậu đã giúp nó chữa khỏi mụn cho một người phụ nữ, đúng lúc vị khách kia của tôi mở công ty dược phẩm, ngày mai cậu đi gặp cùng tôi, đến lúc ấy sẽ sắp xếp cho cậu một công việc ở bên đó.”

Tần Tranh ngạc nhiên nhìn Sở Kinh, Sở Kinh vậy mà sẽ sắp xếp công việc cho anh?

“Cậu có vẻ mặt gì kia!” Sở Kinh nhíu mày, “Hay còn muốn tiếp tục làm người thất nghiệp?”

“Con không phải…” Tần Tranh muốn nói mình đã dự định mở phòng khám.

Nhưng Sở Kinh không cho Tần Tranh cơ hội phản bác: “Không phải cái gì! Cho dù thế nào thì cậu cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”

Vừa dứt lời, Sở Kinh rút cánh tay mình ra, sải bước đi về phía trước, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ chán ghét.

Ông ấy còn tưởng đồ ăn hại này đã trở nên tốt hơn, nhưng hóa ra vẫn chỉ biết hưởng thụ như cũ!

Tần Tranh không biết suy nghĩ trong lòng Sở Kinh, nếu không sẽ oan uổng chết mất.

Hai người vừa đi qua con phố tắc nghẽn này, Tần Tranh vừa ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, lúc này đang đứng ngẩn người trước một quán cà phê.

Bên cạnh thỉnh thoảng có các chàng trai cô gái đi ngang qua, hễ là người nhìn thấy bóng dáng đó đều không nhịn được dừng chân, lấy điện thoại ra chụp và cười hét chói tai.

Thật là một cô gái xinh đẹp!

Chắc không phải là ngôi sao đâu nhỉ!

“Hiểu Đồng?” Sở Kinh cũng nhìn thấy bóng dáng đó, vội vàng đi tới.

Không biết Sở Hiểu Đồng đang nghĩ gì, mà Sở Kinh và Tần Tranh đi đến trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu lên, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì.

“Bố, sao bố ở đây? Đúng lúc con lái xe, chúng ta về cùng nhé.”

Từ đầu đến cuối, Sở Hiều Đồng cũng không nhìn Tần Tranh, không biết là chán ghét như mọi khi hay là bởi vì lời Tần Tranh nói với cô hôm nay quá mức chấn động.

Tần Tranh không quan tâm, ba người lái xe trở về, vừa đến cửa, còn chưa mở cửa ra đã nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng nhạc Heavy Metal thùng thùng.

Sở Hiểu Đồng sửng sốt nhớ ra gì đó, vội vàng lên tiếng trước khi Sở Kinh nổi giận: “Hôm nay là sinh nhật của Tử Đàn, con bé mời bạn đến nhà chơi.”

Sắc mặt Sở Kinh lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn mang theo ý xin lỗi nói: “Hàng ngày bố đều bận rộn công việc, đến cả sinh nhật con gái cũng quên.”

Vừa mở cửa ra đã thấy trong phòng khách có bảy tám người đang đùa vui ầm ĩ.

Sở Tử Đàn ngồi trên sô pha, được vài nam sinh vây quanh xum xoe, ba người vừa bước vào giống như thêm đá vào nước sôi.

Cả phòng khách bỗng chìm vào trong im lặng.

Khoảnh khắc sau người nhận ra Hiểu Đồng và Sở Kinh hào hứng mở miệng: “Chào chú, đây chính là chị gái của Tử Đàn nhỉ.”

Sở Tử Đàn mỉm cười: “Đúng vậy, bố, chị mọi người về rồi.”

Nụ cười của cô ta đột nhiên đông cứng lại trong nháy mắt nhìn thấy Tần Tranh, chán ghét quay đầu đi: “Đi, chúng ta lên sân thượng ăn.”

“Không đúng, Tử Đàn, còn một người nữa sao không giới thiệu cho bọn tớ thế.”

“Đúng thế, người đàn ông này là ai vậy, trông cũng được đấy.”

“Hơi quen nhỉ.”

Sắc mặt Sở Tử Đàn trong nháy mắt đen thui: “Không biết, có thể là đồng nghiệp của chị tớ, đi thôi, không cần để ý đến loại người không liên quan này.”

Tần Lập đã miễn nhiễm với thái độ này của Sở Tử Đàn từ lâu, nhìn Sở Tử Đàn dẫn người rời đi, anh cũng đang định đi lên tầng hai.

Nhưng vào lúc này, Sở Hiểu Đồng luôn im lặng lại đột nhiên nói: “Sở Tử Đàn! Đây là anh rể em, không phải là đồng nghiệp của chị, trong mắt em còn có tôn trọng người lớn hay không!”

Bỏ lại câu nói này, Sở Hiểu Đồng xoay người đi lên tầng hai, cả phòng khách im lặng như tờ, bảy tám đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm Tần Tranh.

“Người này… Chính là anh rể câm kia của cậu à?”

Ngực Sở Tử Đàn phập phồng, bỗng nhìn về phía Tần Tranh: “Còn không cút! Muốn để tôi mất mặt nữa sao!”