“Nhớ em, đến thăm em.”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào bảng cửu chương trên bảng đen: “Em... Sao lại dạy bọn họ thứ này chứ.”
“Không riêng những thứ này, em đem thường nhân gian thức có thể nhớ được đều dạy cho bọn họ.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Bọn họ không thiếu pháp môn tu hành, thiểu là hiểu biết đối với văn hóa nhân gian, dù sao có đủ văn hóa, có giá trị quan cùng thế giới quan trưởng thành, mới có thể xem hiểu được rất nhiều kinh văn thâm ảo... Những thứ này đều là trụ cột tu đạo.”
Diệp Thiếu Dương day day mũi, nói: “Anh cũng không có giá trị quan cùng thế giới quan gì mà, không phải vẫn tu đạo.”
“Anh có, chỉ là bản thân anh chưa tổng kết ra mà thôi, anh là trường phái thực tiễn.” Nhuế Lãnh Ngọc dẫn hắn tới bên cạnh “phòng học”, nơi đó có một ngăn tủ, mở ra, bên trong đầy sách, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua một lần, ngăn tủ bên trái là sách giáo khoa, tài liệu dạy tiểu học, tài liệu dạy trung học... Bên phải là các loại sách thượng vàng hạ cám, tiểu thuyết cổ điển, các loại sách chuyện phiếm cái gì cũng có, còn có mười vạn câu hỏi vì sao.
“Những thứ này đều là em nhờ quân sự kiểm từ nhân gian, thế nào, không tồi chứ.” Nhuế Lãnh Ngọc đắc ý.
“ặc, em nghĩ như thế nào lại làm lão sư?”
“Ngay từ đầu, là vì quá nhàn rỗi, tìm chút việc cho bản thân làm, về sau cũng từ từ cảm thấy rất có ý tứ, mà nay không riêng gì tu đạo, phụ cận có rất nhiều sinh linh đều mộ danh đến, vì nghe lớp của em, bọn họ sau khi trở về, sẽ đem những tri thức này truyền bá khắp nơi, để thế giới này dần dần trở nên văn minh.”
“Bọn họ nơi nào không văn minh.”
Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, “Văn minh nơi này, không phải ý tứ kia, là ý tứ văn hóa. Cho nên, em cảm giác mình giống như là một người khai hoang, cảm giác này rất thú vị.”
Diệp Thiếu Dương tuy không hiểu, nhưng cũng có thể lý giải, đi cùng cô ra khỏi nội sảnh, tới trong phòng ngủ phía sau.
Diệp Thiếu Dương liếc một cái thấy được Đạo Phong, khoanh chân ngồi ở trên giường, đang ngồi thiền.
Đối chiếu với hắn lúc trước, hắn bây giờ giống như gầy đi một chút, sắc mặt cũng không phải tốt cho lắm, chính là tóc dài, hai bên xõa tung xuống, Nhuế Lãnh Ngọc cầm một cái lược, đi qua chải đầu cho hắn.
“Ta tự làm được.” Đạo Phong tiếp nhận cái lược, nói.
“Đại bá!” Qua Qua chào hỏi.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống bên giường, nhìn Đạo Phong.
Đạo Phong cũng nhìn hắn.
“Đã chết một lần?" Diệp Thiếu Dương ngày ra một lúc lâu, hỏi.
Đạo Phong từ trên bàn cầm lấy một cái ống trúc, uống ngụm nước giống như người bình thường, gật gật đầu.
“Vậy ngươi bây giờ. Tính là trạng thái gì, người, quỷ, hay là nguyên thần?”
“Đều không phải.”
“Vậy là cái gì.”
“Ta đã nhảy ra ngoài tam giới ngũ hành, đây là một loại trạng thái sinh mệnh bất sinh bất diệt, nói ngươi cũng không hiểu.”
“Chứng đạo rồi?” Tâm tình Diệp Thiếu Dương kích động hẳn lên.
Đạo Phong suy nghĩ một phen rồi nói: “Là chứng đạo rồi, nhưng muốn khôi phục tu vi, hơn nữa vượt qua thực lực của ta trước kia, còn cần một đoạn thời gian tu luyện.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Đây là đạo lý gì, Lý Hạo Nhiên chúng đạo xong, vì sao có thể lập tức trở nên rất lợi hại?”
Đạo Phong cười nói: “Đạo của mỗi người không giống nhau, quá trình chứng đạo cũng khác, có thể nào quơ đũa cả nắm."
Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút cũng thấy đúng, nói: “Vậy người bao lâu có thể khôi phục?”
“Nửa tháng đến một tháng đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc ở một bên nói: “Thiếu Dương, Đạo Phong đi con đường này, So với con đường chứng đạo bình thường còn hung hiểm khó đi hơn, bởi vậy mức trần cũng cao, một khi nguyên thần của hắn khôi phục, so với cường giả chứng đạo bình thường còn lợi hại hơn.”
Diệp Thiếu Dương chấn động, sau đó cũng cảm thấy cao hứng thay Đạo Phong, hướng hắn nhếch miệng cười nói: “Cuối cùng đợi được một ngày này.”
Đạo Phong nhẹ nhàng nhấp môi, nói: “Ngươi ở trong cổ mộ thế nào?
“Nói đến thì dài.” Diệp Thiếu Dương đành phải đem sự tình nói một lần nữa -- từ trong cổ mộ đi ra, đã là lần thứ ba hay là lần thứ mấy rồi. Nhưng Đạo Phong và Nhuế Lãnh Ngọc là lần đầu tiên nghe, nghe hắn nói xong, Đạo Phong còn tốt, trên mặt không có biểu cảm gì, Nhuế Lãnh Ngọc quả thật giật mình không thôi.
“Tinh Nguyệt Nô kia thế mà cũng chứng đạo rồi...” Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi.
Đạo Phong trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ai cũng có đạo riêng, trong đồ đệ của ả, cũng có hai ba kẻ chứng đạo, ả vốn mấy trăm năm trước nên chứng đạo rồi, hôm nay đã là muộn rồi.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, hơi động tâm, nói: “Đúng vậy, à là đệ tử của Hiên Viên Thượng Đế, tu hành cũng xấp xỉ một nghìn năm rồi, vì sao đến bây giờ mới chúng đạo?”
Đạo Phong bắt đầu giảng giải với hắn:
“Chứng đạo, không phải xem thời gian tu hành dài ngắn, cái này người đại khái biết, nhưng mỗi người đều có đạo của mình, trình độ chứng đạo khó dễ cũng khác nhau, với lại Tinh Nguyệt Nô luôn quản công việc của pháp thuật công hội, không có cách nào bế quan thanh tị, tu vi kém cỏi nhất ở trong mấy trưởng lão, mà nay lại từ bỏ đạo trước đây, mượn dùng nguyện lực của tín đồ thiên hạ, xem như tà tu tốc thành, ả cho dù chúng đạo, thực lực cũng có hạn, đương nhiên, có hạn này là so sánh để nói.”
Đạo Phong rất hiếm thấy nói một chuỗi dài, Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng có cảm khái, hỏi: “Có chênh lệch thì ta biết, chẳng lẽ chênh lệch rất lớn sao? Lớn bao nhiêu?
“Cái này... Làm sao để đi hình dung." Đạo Phong cũng bị làm khó.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một người, nói: “Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên không phải cũng mới chứng đạo không lâu sao, Tinh Nguyệt Nô so với hắn, như thế nào?
Đạo Phong suy nghĩ một phen nói: “Đại khái... Tựa như chênh lệch của ta cùng người lúc trước đi.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên.
Chênh lệch... Lớn như vậy?
Đạo Phong bổ sung nói: “Lý Hạo Nhiên luân hồi trăm kiếp, một lòng cầu đạo, sau khi phi thăng, trong tam giới hiếm ai địch nổi, năm người như Tinh Nguyệt Nô cùng một chỗ cũng không phải đối thủ của hắn.”
Nghĩ một chút, lại nói: “Thực lực của hắn, đại khái xấp xỉ với Cưu Ma La Thập người lần này gặp được, hơi thua mấy vị chân thần, nhưng so với pháp sư cùng tà vật khác mà nói, gần như có thể nghiền áp tất cả.”
“Chân thần là cái gì?”
“Chỉ là một loại cách nói thông tục, chính là mấy vị cao nhất kia trong tam giới, Hiên Viên Thượng Đế, Phong Đô đại đế, Đông Nhạc đại đế, Đông Hoàng Thái Nhất, Địa Tạng Bồ Tát, Tiếp Dẫn đạo nhân... Đại khái chính là mấy vịnày, ồ đúng rồi, còn có Vô Cực Quỷ Vương.”
Diệp Thiếu Dương yên lặng suy nghĩ mấy cái tên này, mỗi cái đều là người thống trị sinh linh hoặc là lĩnh vực một phương, nhưng có cái đặc thù chung: mấy vị đại gia này hình như từ trước tới nay đều không lộ mặt, không có cảm giác tồn tại gì?
Lập tức đem nghi vấn này nói ra, Đạo Phong cười nói: “Bọn họ cấp bậc này, đã là đăng phong tạo cực của tu hành, trong cái búng tay có thể thay đổi bố cục tam giới, chính bởi vì như vậy, là một loại quan hệ cân bằng lẫn nhau, ai cũng không thể tùy tiện hành động, tựa như...”
“Giống như là vũ khí hạt nhân của các quốc gia, tuy trâu bò, nhưng càng nhiều chỉ dùng để uy hϊếp nhau, không thể thật sự sử dụng?
Đạo Phong liếc hắn nói: “Cái so sánh này của người thật mới lạ, những đại khái là như thế, hơn nữa, trong đó có rất nhiều người đã hóa thành ý chí, không phải tồn tại chân thật chúng ta lý giải... Có thể nói, các không gian, quy tắc của thế giới này, chỉ mấy người này liên hợp lại chế định, bọn họ là lực lượng thúc đẩy nguyên thủy, nhưng trừ phi gặp phải chuyện lớn tam giới hủy diệt, nếu không sẽ không lộ mặt.”