Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2813: Tuấn Đạo (1)

“Đạo tâm ta sẽ hỏng." Diệp Thiếu Dương ăn ngay nói thật.

“Không riêng gì đạo tâm của ngươi.” Lâm Tam Sinh nói, “Một chiêu này của Tinh Nguyệt Nô quá độc ác, ngươi không phải cái gì đứa con ông trời lựa chọn sao, ngươi là trụ cột giới pháp thuật nhân loại phục hưng, một khi người gánh tội danh gϊếŧ chết trưởng bối, ngươi liền thành người ác nhất giới pháp thuật, ô danh này cả đời cũng không rửa sạch, người còn lãnh đạo giới pháp thuật thể nào, thậm chí Mao Sơn cũng chịu liên lụy, hai đại phái công phạt nhau, giới pháp thuật nhân gian không đoàn kết nữa...”

Nói đến đây, bản thân Lâm Tam Sinh cũng hít sâu vào một hơi, thuần túy nói từ góc độ mưu kế, một chiêu này của Tinh Nguyệt Nô, thật sự đã đem âm mưu quỷ kế phát huy đến mức tận cùng.

Lâm Tam Sinh đột nhiên ý thức được, Tinh Nguyệt Nô vẫn luôn giấu tài, cho tới nay, ả cho người t cảm giác là tùy mưu lược không tệ, nhưng tính cách nóng nảy, xử trí theo cảm tính, hỉ nộ vô thường, nhưng chỉ thông qua chuyện trước mắt này đến xem... À thật sự là mưu lược hơn người.

Diệp Thiếu Dương mất hồn mất vía đứng cả buổi, lẩm bẩm: “Vậy làm sao bây giờ, nếu không động thủ, chúng ta đều vậy ở đây, vĩnh viễn không ra được.”

Đây quả thực là nút thắt chết!

Hơn nữa, Tinh Nguyệt Nô mắt thấy đã sắp hoàn thành tu luyện, một khi hoàn thành, ả liền chứng đạo, thế giới này lại là ả khai sáng, quy tắc là ảđặt ra, đến lúc đó ả tùy tiện kéo một đám thủ hạ tới đây, trong tích tắc treo lên đánh bọn họ những người này.

Diệp Thiếu Dương nghiến răng, nói: “Không có cách nào cả, với lại bây giờ chuyện không riêng gì bản thân chúng ta, nhiều người như vậy bị nhốt ở đây, nếu không mau mau phá trận, mọi người đều phải chết, cho nên...”

“Cho nên cái gì?"

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Lâm Tam Sinh nói: “Thiếu Dương, nếu người chỉ muốn tâm không thẹn, nếu người thật là vì chúng sinh, ngươi liền đổi cái góc độ nghĩ một chút, nếu Cửu Tinh các ở trong thân thể ta, hoặc là trên người Tiểu Mã, Tiểu Thanh bọn họ, ngươi có thể làm ra quyết định này hay không. Nếu ngươi không làm được, vậy người tương lại tất nhiên sẽ bị áy náy dây dưa đến chết!”

Diệp Thiếu Dương giống như bị sét đánh một phát, ngây ra tại chỗ, sau một lúc lâu, suy sụp phun ra một hơi, hướng Lâm Tam Sinh cười lạnh nói: “Quân sự, ta có đôi khi rất khó chịu ngươi, ngươi người này, có thể đem lời nào cũng nói hết, làm người ta không chỗ nào để ẩn nấp, muốn tìm cớ cũng không tìm thấy.”

Vừa hắn dựa theo Lâm Tam Sinh nhắc nhở, thử suy nghĩ một phen, không làm được, thật sự không làm được...

Lâm Tam Sinh cười nói: “Ngươi nên may mắn có ta một huynh đệ như vậy, có một số việc một khi làm, thì không quay đầu được nữa, nhưng chỉ cần chưa làm, người còn có cơ hội lựa chọn.”

“Nhưng ta bây giờ thật sự không có cách nào để chọn.”

“Vậy thì không chọn.”

“Không chọn?”

Lâm Tam Sinh vỗ vỗ bờ vai hắn, “Có lẽ sẽ có người giúp người chọn.”

"Ai?"

Lâm Tam Sinh chưa trả lời, sau đó an ủi hắn, bản thân còn cần điều tra một lần nữa, xác định có phải hoài nghi sai lầm hay không, vì thế bảo Diệp Thiếu Dương trở về nghỉ ngơi trước.

Mình cũng quả thực cần ngẫm lại, Lâm Tam Sinh đã nói toạc ra như vậy, không thể để hắn thay mình lựa chọn nữa. Diệp Thiếu Dương về phòng, đem bản thân nhất bên trong, tĩnh tâm lại, bắt đầu tự hỏi kỹ càng từ đầu...

Lâm Tam Sinh đúng như cũ ở bên hồ, một mình nghĩ tâm sự, đợi một hồi, Qua Qua và Bánh Bao tới đây, chưa tìm được Diệp Thiếu Dương, hỏi hắn đi đâu.

“Hắn có chuyện cần tự hỏi, các ngươi tự mình chơi một lúc đi, đừng đi quấy rầy hắn.”

Qua Qua thè lưỡi, nói: “À, chúng ta là tới báo cáo, vừa có người ở cách đó không xa nghe lén...”

“Ta biết, các ngươi đi chơi đi.” Lâm Tam Sinh đuổi bọn nó rời khỏi, đứng một mình ở bên hồ hồi lâu, trở lại cung điện phía sau.

Cung điện rất lớn, phòng cũng rất nhiều, đều là cho thái giám cung nữ vẫn vẫn ở, lúc trước đều bị hắn đuổi ra ngoài, đám người bên mình vào ở.

Lâm Tam Sinh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết phòng người nọ ở đâu, vì thế trở lại phòng mình.

Binh sĩ đứng ngoài cửa, thấy hắn trở về, một gã đi đốt hương, một người khác đi chuẩn bị Vân Vụ trà, cung kính đưa tới trong tay hắn.

“Các ngươi ra bên ngoài đi, lát nữa có người tới tìm ta, các người canh giữ ở chỗ ngoài cửa, trừ người đầu tiên tới tìm ta, bất luận kẻ nào cũng đừng cho vào.”

Hai binh sĩ không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi.

Lâm Tam Sinh khoanh chân ngồi trên giường, một tay nâng lư hương, một tay nâng Vân Vụ trà, lẳng lặng ngây người, đợi khoảng nửa giờ, ngoài cửa quả nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó là gõ cửa.

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, vào là Khúc Ba đệ tử của Long Hổ sơn, Lâm Tam Sinh tuyệt không bất ngờ, từ trên giường xuống, nói: “Sao người lại tới đây.”

Khúc Ba cung kính cười cười, nói: “Chào đại nguyên soái.”

Lâm Tam Sinh cười nói: “Đừng khách khí, chuyện gì tìm ta.”

“À, sự phụ ta bảo ta tới, nói ông đã tìm được một vò rượu ngon, muốn tìm người tâm sự.”

Lâm Tam Sinh đi theo.

Đến ngoài phòng của Trương Vô Sinh, Khúc Ba gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, tỏ vẻ Lâm đại soái đã được mời tới.

“Mời Lâm đại soái, Khúc Ba người cũng vào đi.”

Khúc Ba có chút kinh ngạc, đành phải đi vào theo.

Trương Vô Sinh thật sự đang uống rượu, trước mặt bày một bình rượu, còn có mấy món ăn, chỉ thấy hai tay lão ôm cái giò lớn, đang gặm, mỡ cũng dính vào trên chòm râu. Trương Vô Sinh hoàn toàn không nhìn, chỉ để ý ăn, chỉ vào một cái bồ đoàn trước mặt, bảo Lâm Tam Sinh ngồi.

Lâm Tam Sinh ngồi xuống, nhìn Trương Vô Sinh, cười nói: “Tổ sự thật có khẩu vị."

“Ta dám cam đoan, những thứ này đều là từ nhân gian đưa tới khẩu vị rất đúng, rượu cũng ngon lắm, ta bảo Khúc Ba tìm người của nội vụ phủ lục lọi ra, thứ tốt.”

“Đáng tiếc ta là quỷ, không uống được cái này.”

“Cho nên người lúc còn sống nên uống nhiều chút, chết rồi biến thành quỷ, rất nhiều thứ cũng không hưởng thụ được nữa.”

“Ngươi bây giờ nói với ta thứ này, quá muộn rồi, ta đã chết mấy trăm năm.”

“Với ta mà nói, không muộn.”

Trương Vô Sinh cười to.

“Thế nào, người hâm mộ rồi chứ.”

Lâm Tam Sinh không nói lời nào.

Khúc Ba đứng ở phía sau lão, vẻ mặt mờ mịt, không biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Trương Vô Sinh há to mồm ăn thịt, đồng thời nói mơ hồ không rõ: “Ngươi biết không, ta con người này rất biết hưởng thụ, rất nhiều giới luật ta đều không để vào mắt, nhưng ta tu là thanh tĩnh đạo, ta một mực không ăn thịt, nhưng ta vẫn không quên cảm giác ăn thịt...” Nói xong dùng sức cắn một miếng thịt vào mồm, ra sức ăn.

Trương Vô Sinh vừa ăn, vừa bao Khúc Bạ pha cho mình chén trà Khúc Ba cung kính đem trà đưa qua, Có chút xấu hổ đề xuất muốn đi ra ngoài canh gác, dù sao đại lão đối thoại, thân phận này của hắn ở lại đây nghe không thích hợp.

Lâm Tam Sinh cười nói: “Ngươi cũng không thể đi, tương lai chỉ sợ có rất nhiều chuyện ta còn phải trông cậy vào người.”

Khúc Ba sửng sốt, không hiểu hơn vì sao nói như vậy. Lâm Tam Sinh bảo gã cứ ở lại, uống trà, ăn cái gì cũng không mãnh liệt như vậy nữa, chậm rãi uống rượu, cũng không nói chuyện.

Lâm Tam Sinh thành thật ngồi ở đối diện hắn, cũng không mở miệng tương tự.