Trương Vô Sinh cười lạnh, thu hồi Cửu Thiên Nguyên Thần Xích, tay cầm Ngọc Thanh Phật Trần, tiến lên đón đánh, một khắc hai người sắp va chạm, Diệp Thiếu Dương khoát tay đánh ra tám tấm linh phù, dưới chân bước lướt, trượt đến phía sau lão, một tay kết ấn, vỗ về phía gáy lão.
Trương Vô Sinh phản ứng cực nhanh, đột nhiên xoay người, phất trần quét xuống, Diệp Thiếu Dương biến ảo thủ ấn, cứng rắn va chạm một cái, hai luồng cường khí va chạm, hai người đều tự lui một bước.
Trương Vô Sinh nhíu mày, thầm giật mình bởi thủ đoạn của thiếu niên trước mắt này.
Hai tay Diệp Thiếu Dương kết ấn, phát động một lượt công kích mới, Trương Vô Sinh cũng trầm lòng xuống, bắt đầu hóa giải từng chiêu từng thức với hắn.
Hai lãnh tụ đạo môn, một già một trẻ, ngay tại trước trận hai quân triển khai đấu pháp.
Mặc kệ là đạo thuật Mao Sơn hay là đạo thuật Long Hổ sơn, chủ yếu đều nhằm vào tà vật, cho dù là Tinh Nguyệt Nô đại lão Hiên Viên sơn như vậy, trên bản chất không phải nhân loại, cũng là ăn pháp thuật, nhưng giữa nhân loại cùng nhân loại, rất nhiều pháp thuật đều không hữu dụng, SO chiêu giữa pháp sư, tựa như võ thuật, đấu một cái là thân thủ, một cái là pháp lực. Tác dụng của pháp khí cũng không lớn.
Ở trong mắt người ngoài, đấu pháp như vậy cũng không đẹp mắt, một không có lấy một chút loại hiệu quả kinh thiên động địa, chỉ thấy hai người chạy trái chạy phải, đột nhiên vỗ tay, tiếp theo lập tức tách ra... Sau một khắc đồng hồ, trường hợp chẳng phân biệt được cao thấp.
Tiểu Mã cầm viên gạch di chuyển ở bên cạnh, nhìn chằm chằm đám thủ hạ kia của Trương Vô Sinh, miễn cho bọn họ đi lên trợ trận. Bánh Bao ngồi ở trên vai hắn, nhìn chằm chằm vào chiến trường, lẩm bẩm: “Chưởng giáo Long Hổ sơn này thật lợi hại!”
“Nói lời thừa!”
Tốt xấu là chưởng giáo Long Hổ sơn, thủ lĩnh đạo môn, tuy Trương Vô Sinh làm người luôn luôn giảo hoạt, cực ít ra mặt, cũng đã nhiều năm chưa từng đánh với ai, nhưng không có ai hoài nghi thực lực của lão.
“Bốp bốp bốp bốp bốp!”
Hai người không ngừng biến hóa thủ ấn, dùng sức vỗ vào nhau, một cái va chạm cuối cùng phát ra thanh âm đặc biệt lớn, hai người đều đã dùng ra toàn lực. Diệp Thiếu Dương lui về phía sau nửa bước, Trương Vô Sinh lại là liên tục lui vài bước.
Diệp Thiếu Dương chưa cho lão cơ hội, tung người một cái đi tới, thừa dịp lão chưa đứng vững, đột nhiên ra chiêu. Trương Vô Sinh một hơi chưa vận lên được, gấp gáp ứng chiến, bị Diệp Thiếu Dương bắn ở chỗ mi tâm một cái, chỉ cảm thấy hồn phách rung động, hoa cả mắt, dựa vào bản năng phản kích, nhưng Diệp Thiếu Dương đã hoàn toàn nắm giữ cục diện, sau vài hiệp, tìm được một chỗ sơ hở lớn của lão, lại hung hăng cho một đòn. Trương Vô Sinh quỳ một gối xuống đất, Diệp Thiếu Dương vòng tới phía sau lão, hướng gáy lão dùng sức cho một đòn.
“A!” Trương Vô Sinh kêu thảm một tiếng, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Tướng quân!!”
Trong thủ hạ của Trương Vô Sinh, mấy quan quân lập tức muốn xông lên. Một tay Diệp Thiếu Dương án cổ Trương Vô Sinh, quát lớn nói: “Tất cả đừng tới đây!”
Đám người này lập tức không dám cử động nữa.
Tiểu Mã và Bánh Bao lập tức bay đến bên người Diệp Thiếu Dương, đứng hai bên bảo hộ hắn.
Diệp Thiếu Dương đem Trương Vô Sinh lật người lại phát hiện thái dương lão đập xuống đất, làn da Cọ rách, nhưng làn da tổn hại nhìn qua có chút quái dị, vì thế đưa tay lau một phát, phát hiện làn da có chút nhăn, lại dùng sức lau một cái, máu lập tức chảy xuống.
Ba người đều bị dọa hỏng, nhưng máu chỉ chảy một lúc liền ngừng, lại nhìn Trương Vô Sinh, một bộ da mặt nhanh chóng héo rút, xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
“Anhà Tiểu Diệp Tử, cậu gϊếŧ chết lão rồi!” Tiểu Mã kinh hô.
“Cút!”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ, một bàn tay đặt ở trên trán Trương Vô Sinh, dùng sức kéo xuống, kết quả đem cả tấm da mặt đều kéo xuống, Diệp Thiếu Dương dùng tay áo đem máu trên mặt lão lau đi, lúc này mới lộ ra khuôn mặt quen thuộc của bản thân Trương Vô Sinh.
Lại nhìn tấm da mặt bóc ra, bởi vì mất máu đã héo rút.
“Thì ra da mặt là giả! Thánh Linh hội làm nhi, vì sao phải làm như vậy?" Vẻ mặt Tiểu Mã ngây dại.
“Tôi làm sao biết. Có thể là sợ bị người quen nhận ra đi.”
“A, Tiểu Diệp Tử, cậu nói, hòa thượng có thể cũng là như thế này hay không, bị thay đổi da mặt, cho nên chúng ta chưa thể nhận ra cậu ta?”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm. Lúc này Trương Vô Sinh bắt đầu run rẩy, Diệp Thiếu Dương vội vàng vẽ một tấm Định Thân Phù dán ở trên trán lão, Trương Vô Sinh rất nhanh tỉnh lại, giống như những người vừa bị đánh thức kia, lâm vào trong cuồng bạo, nhưng bởi vì hồn phách bị phong tỏa, cả người không thể động đậy.
Các bộ hạ kia của lão tuy sốt ruột, nhưng thống soái bị bọn họ khống chế, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải cao giọng chửi mắng.
Diệp Thiếu Dương lại đem chuyện đã xảy ra nói một lần (đã không biết nói mấy lần rồi, lời kịch thuộc trôi chảy), sau đó lại nói với Trương Vô Sinh ký ức cùng thân phận mới lão bị rót vào.
“Nói, ngài hoàn toàn nghe hiểu chưa? Nghe hiểu thì chớp mắt.”
Kết quả Trương Vô Sinh cho hắn một cái trừng mắt thật to.
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, “Không chớp mắt không giải chú cho ông.”
Trương Vô Sinh lấy tròng mắt hung hăng trùng lên với hắn.
Diệp Thiếu Dương cười ha ha, đem linh phụ bóc đi.
“Khụ khụ khụ.." Trương Vô Sinh gập người ho khan.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ lưng cho lão, nói: “Lão gia tử, ông sẽ không là bị tôi đả thương chứ.”
“Bằng cậu?”
Trương Vô Sinh ho một lúc rồi thôi, ngồi thẳng người lên, nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Những kẻ này đều là thủ hạ của tôi?”
“Đúng, ngài là tướng quân.”
“Hừ.” Trương Vô Sinh khinh miệt lại bất đắc dĩ hừ một tiếng, tự hỏi một phen, nói: “Tinh Nguyệt Nô vì sao không gϊếŧ tôi?”
“Cô ta bế quan, căn bản không có thời gian xử lý những thứ này, tôi nhắm chừng cô ta cũng không biết ông xông vào.”
“Vậy là ai an bài cho tôi thân phận này?”
“Là đệ tử Cô ta đi. Tôi cũng không biết, toàn bộ mọi người nơi này đều bị phân phối thân phận mới.”
Trương Vô Sinh quyết đoán nói: “Không có khả năng, bọn họ sẽ không hồ đồ như vậy, tự nhiên là biết thân phận chúng ta, chưa gϊếŧ chúng ta, tất nhiên là có mục đích.”
“Có lẽ vậy. Lão gia tử tạm thời đừng nói những thứ này, ông trấn an trước một chút các thủ hạ này của ông.”
Trương Vô Sinh đứng dậy, nhìn về phía đám binh sĩ kia dưới trướng mình.
Toàn bộ mọi người đều mở to mắt, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn lão, không hiểu lão vì sao đã thay đổi một khuôn mặt. Nhưng không tiện hỏi.
“Ta lầm rồi, bọn họ không phải phản tặc, là trong triều xuất hiện gian thần, bọn họ là tới thanh quân trắc (trợ giúp nhà vua diệt kẻ xấu ở bên cạnh), là người một nhà.”
Tướng sĩ càng thêm chấn động.
“Các ngươi đều ở đây chờ đi, đừng vọng động, ta... Đi vào diện thánh.”
Rồi theo bọn Diệp Thiếu Dương cùng nhau vào cung.
“Gừng càng già càng cay, sư thúc nhanh như vậy đã thích ứng thân phận.” Diệp Thiếu Dương hướng lão giơ ngón tay cái lên.
Trương Vô Sinh hừ một tiếng, thở dài: “Còn không phải mắc bẫy bọn họ, bằng không cũng sẽ không tới nơi này.”
“Cái này không liên quan tới ông, Cửu Tinh Điệp Khí Trận rất đáng sợ, chúng tôi không phải cũng bị hút vào sao.”
“Cửu Tinh Điệp Khí Trận...” Trương Vô Sinh dừng bước, cảm khái một phen, mới tiếp tục cất bước đi vào.
Trương Vô Sinh vừa tỉnh, giống bọn họ lúc trước, đối với mọi thứ nơi này đều cảm thấy mới lạ, Diệp Thiếu Dương ở một bên giảng giải cho lão. Đoàn người vào hoàng cung, Trương Vô Sinh nhìn thấy hoàng đế cùng văn võ bá quan, càng thêm giật mình, nhưng cũng chưa nhiều lời.