“Tôi đã âm thầm điều tra một phen, tôi chưa nói không cho cậu đi, nghe tôi nói hết đã, muốn đi, phải tính toán kỹ, không thể ôm thái độ đồng quy vu tận, cậu hiểu ý tứ của tôi?”.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. Thật ra hắn thực không nghĩ nhiều. Tứ Bảo, Tiểu Mã, lão Quách, ba người này đều là huynh đệ sớm nhất của hắn (không tính nữ giới), hắn còn nhớ lúc trước mình điều tra một sự kiện thần quái, Tứ Bảo đến hỗ trợ, hai người ngồi ở trên núi nói chuyện phiếm, tuy sau đó đã trải qua nhiều sinh tử như vậy, cùng chung hoạn nạn, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không biết vì sao, hắn ghi nhớ sâu nhất, ngược lại là lần từng trải nhìn qua bình thản không có gì lạ đó.
Một lần đó, bọn họ mở rộng nội tâm với nhau, từ đó về sau chính là huynh đệ sinh tử, sau cùng nhau trải qua các loại tình thế nguy hiểm sinh tử, đã là tất nhiên,
“Về kế hoạch tác chiến, đến lúc đó còn phải gặp được quân sự, mới có thể cùng nhau thương lượng. Không có hắn không được.”
Tình huống vài lần đại chiến trước đó đều còn rõ ràng ở trong mắt, nhất là gần đây trận chiến Hiên Viên sơn một lần này, từ tìm được Lôi Trì đến an bài chiến thuật, Lâm Tam Sinh công từ đầu tới đuôi.
Tứ Bảo gật đầu nói: “Tam Sinh là đồng chí tốt, chỉ là phương diện cảm tình, tương đối chấp nhất.”
“Cậu không chấp nhất.”
“Tôi… Được rồi, trước tiên nói về chính sự, tôi vừa rồi còn chưa nói xong đầu, tôi là nghe nói, Thiên Khí sơn mây mù quấn quanh, là một chỗ rất bí ẩn, cho dù không có binh lính phòng thủ, người
ngoài cũng không xông vào được.” Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ so với kỳ môn trận pháp của đạo gia còn khó hơn?”
“Cái đó có thể không đến mức, nhưng… Mấu chốt từ trước tới giờ không ai đi vào, b, phải nói, đi vào thì không còn sống đi ra, tùy tiện xông vào, trong thời gian ngắn không tìm thấy cửa vào, cho dù tìm được, người ta cũng bày trận chờ đợi rồi, cậu làm sao cứu người.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, Tứ Bảo nói không sai, muốn ở sào huyệt Thị tộc cứu người, vốn cũng chỉ có thể tập kích bất ngờ, phải nhanh chóng xuyên qua tất cả chướng ngại, tới Thiên Khí son, mới có thể có một tia cơ hội…
Diệp Thiếu Dương nói: “Nói như vậy, chúng ta còn phải tìm người xông qua trước, sau đó dò đường trở về dẫn chúng ta qua?
“Loại địa phương đó… Đi dò đường còn có thể về được sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ chút cũng thấy đúng.
Ở lúc hai người nói đến chuyện này, Qua Qua đang xem TV, hai người cũng chưa chú ý tới sắc mặt của nó có chút không thích hợp.
“À đúng rồi Qua Qua, lần trước người mang về tin tức, không phải là Hậu Khanh dẫn người đi gặp Lãnh Ngọc, lúc ấy là ở Thiên Khí sơn nhỉ.” Tứ Bảo đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“A! Làm sao vậy!” Cơ thịt trên mặt Qua Qua có chút cứng ngắc.
“Ngươi còn nhớ rõ đường đi qua không? Tứ Bảo truy hỏi.
“Ta… Ta không nhớ rõ.” Qua Qua nhìn chằm chằm bộ phim trên màn hình, ngập ngừng nói.
Tứ Bảo ghé tới, nói: “Vậy ngươi nhớ rõ bao nhiêu, ít nhất nói chút, đường đi lên núi là bộ dáng thể nào.”
Trên mặt Qua Qua hiện ra nét khó xử, cúi đầu cân nhắc hồi lâu, nói: “Ta toàn bộ hành trình đều bị A Ngốc –– 6, Hậu Khanh, bị hắn xách theo, căn bản chưa thấy rõ, chỉ cảm giác là rừng rậm, khắp nơi đều là cây, ta từng đi nhưng không có nghĩa là có thể nhớ rõ, nơi đó chỗ nào cũng giống nhau, nếu không có người dẫn, không có khả năng tìm được.”
Qua Qua nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, có chút khϊếp đảm nói: “Hơn nữa bọn họ nói không chừng đã thành thân.”
“Ngươi nói cái gì vậy!” Diệp Thiếu Dương trách mắng.
Qua Qua lập tức không nói nữa.
Tứ Bảo nói với Diệp Thiếu Dương: “Thật ra thành thân hay không thành thân không quan trọng, bọn họ một người một cương thi, lại không thể bốp bốp bốp, đúng rồi, cương thi hình như là không có công năng đó chỉ? Cái này tôi quả thực chưa từng nghiên cứu…”
Đề tài lệch lạc này, Diệp Thiếu Dương không biết nói gì. Cương thì đương nhiên là không thể bốp bốp, không có công năng kia, cũng không có khả năng sinh dục.
Tứ Bảo vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Tôi hiểu ý tứ của cậu mà, chủ yếu là danh phận, nếu thực thành lão bà của người khác, cậu làm như vậy chính là đa thể… Đương nhiên, tình huống nơi này có chút phức tạp, thật ra người cướp vợ là hắn, nhưng… Một điểm quan trọng nhất, cậu đã nghĩ chưa, cho dù cậu vất vả lên núi, gặp được Lãnh Ngọc, cô ấy không đi theo cậu, đến lúc đó cậu làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một phen, nói: “Chỉ cần gặp được cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đi theo tôi.”
Tứ Bảo nhún vai, chưa tỏ thái độ.
“Đúng rồi, lông mày trắng chạy đi đâu, sao mấy ngày qua3đều không gặp?”
“Ồ, hắn trước đó đi gặp một người bạn, đã sớm đi rồi, nói là mấy ngày tới sẽ về.”
Diệp Thiếu Dương cũng không để ý, trong đầu lăn qua lộn lại suy tư về chuyện đi Thiên Khí son như thế nào, thẳng đến khi bên ngoài gõ cửa, mở cửa thấy là Tạ Vũ Tình.
“Cậu muốn đi cùng hay không?” Diệp Thiếu Dương hỏi Tứ Bảo.
Tứ Bảo liếc Tạ Vũ Tình một cái nói: “Không đi, sự kiện thần quái bình thường như vậy, tôi cũng không đi. Tôi buổi tối có hẹn rồi.”
Qua Qua muốn xem TV, cũng chưa đi theo. Nói trắng ra đều là ghét bỏ loại sự kiện thần quái này quá cấp thấp, không nhấc lên nổi hứng thú, Diệp Thiếu Dương đi một mình, tự nhiên cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì cả.
Diệp Thiếu Dương bỏ lại bọn họ, theo Tạ Vũ Tình cùng nhau xuất phát tới sơn thôn.
Rừng rậm rạp. Đại thụ che trời giống như rừng mưa nhiệt đới nhân gian, san sát nối tiếp nhau, liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối.
Nhưng biểu hiện khác với loại sinh mệnh lực tràn ngập kia của rừng rậm nhân gian, cây cối nơi này, lá cây đều là màu đen và màu đỏ là chính, trong rừng, cũng không có chim hót côn trùng kêu, chim bay cá nhảy, có chỉ là từng tầng sương mù đen, cùng các loại rừng rậm hung tàn xen lẫn trong đó.
Còn có cương thi. Tu luyện vừa thành hình, giống như thú chạy bò ở trên mặt đất, sột soạt xuyên qua ở trong rừng rậm.
Nơi này là trung tâm của Linh Giới, rừng rậm hắc ám quay quanh ở bốn phía Thiên Khí son. Nơi này không có sinh mệnh, chỉ có tử vong và tanh tưởi.
Nhưng đối với những trung tâm kia của Thị tộc mà nói, rừng rậm hắc ám này lại là nơi tốt nhất bảo hộ bọn họ an
toàn.
Ở dưới tình huống không có thủ lĩnh Thị tộc dẫn dắt, bất luận kẻ nào, bất cứ sinh linh nào, cũng không cách nào xuyên qua cánh rừng tử vong này.
Thiên Khí son, ngay bên trong rừng rậm hắc ám, trong núi non trùng điệp, một ngọn cao nhất kia, trên núi vô số hang động, nhưng ba huyết động chỗ cao nhất, có ba đại thi vương ở, Hậu Khanh, Doanh Câu cùng Nữ Bạt.
Hậu Khanh đi về phía sau đỉnh núi, tới bên ngoài một cái hang, vị trí hang động này, là cấm địa của Thị tộc, ở dưới tình huống chưa được cho phép, trừ ba đại thi vương, không ai có tư cách đến nơi đây.
Một bóng người chậm rãi đi tới ngoài hang, mở ra đá ngũ hành trên cửa, đi đến bên trong.
Mới đầu là một đoạn hang tối tăm, càng đi về phía trước, ánh sáng ngược lại càng nhiều.
Ở chỗ sâu nhất của cái hang, trên một mảng đất trống lớn, trên tường được khảm rất nhiều dạ minh châu, đem toàn bộ không gian chiếu sáng lên. Ở giữa là một đầm nước, bên trong có chỗ giống như hòn đảo nhỏ, bày rất nhiều đồ gia dụng thời thượng, trừ không có tường cùng sàn, tất cả đều giống với căn phòng thông thường của nhân gian.
Một mỹ nữ dáng người mảnh khảnh đang ngồi ở trên số pha đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân, cũng chưa ngẩng đầu.