Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2399: Một Mũi Xuyên Vân Tiễn (4)

Tên của một đôi vợ chồng này, với hắn mà nói thật ra cũng không xa lạ, mấy tháng trước, điều tra một sự kiện linh dị, Diệp Thiếu Dương quen biết Dương Tư Linh, từng cùng nhau kề vai chiến đấu trong không gian ác linh.

Lý Hiểu Cường lúc đó, hồn phách đã vỡ, đều cho rằng hắn đã chết, về sau không ngờ bởi họa được phúc, được Triệu Công Minh tụ hồn trọng sinh, thu vào dưới trướng, về sau Dương Tư Linh cũng đến đầu nhập, hai người ở Quỷ Vực hưởng cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn…

Lúc trước có một lần ở Quỷ Vực, bọn họ từng lộ mặt, giúp Diệp Thiếu Dương không nhỏ. Nhưng từ đó về sau, Diệp Thiếu Dương chưa từng gặp lại vợ chồng bọn họ.

“Ha ha, huynh đệ cậu còn nhớ rõ tôi sao!” Lý Hiếu Cường rất cao hứng, đi lên dùng sức vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô tìm được ám tiến hắn cho, cười nói: “Một mũi xuyên vẫn tiễn, thiên quân vạn mã đến gặp. Tôi vẫn giữ lại đấy.”

“Xấu hổ quá, chỉ mong mũi tên này huynh đệ cậu mãi mãi không dùng tới mới tốt.” Lý Hiếu Cường nhìn hắn, trong mắt là sự hưng phấn nói không nên lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đúng rồi, huynh đệ cậu tìm tôi có phải có chuyện hay không?”

Diệp Thiếu Dương nói ra ý đồ của mình, “Tôi biết của anh đây là quân thuyền, tôi một pháp sư nhân gian, ngồi thuyền của anh đi qua, thật sự không thích hợp…”

Lý Hiếu Cường cười to nói: “Huynh đệ, lời này của cậu chính là không đem tôi coi là huynh đệ, ngồi thuyền một lúc có quan hệ gì đâu, lại nói cậu không đi tiền tuyến, đến, vừa lúc đội thuyền này của tôi cũng sắp xuất phát, cậu lên thuyền của tôi trước, tôi an bài xong sẽ mang cậu cùng nhau

xuất phát luôn.” Diệp Thiếu Dương đáp ứng, tiến lên nói lời từ biệt với Chanh Tử và Tiêu Dật Vân. Mọi người cũng thường xuyên gặp, không nhiều lời nói vài câu đơn giản, bảo Chanh Tử và Tiêu Dật Vân đi về trước, bản thân đi lên thuyền.

Khoang thuyền từ bên ngoài nhìn qua cũng không cao, nhưng bởi vì có ít nhất một phần ba đều ngập ở trong nước, sau khi thật sự tiến vào khoang thuyền, Diệp Thiếu Dương mới phát hiện khoang thuyền thật ra rất lớn, một không gian cao khoảng hai mét, đại khái ba bốn mươi mét vuông, dùng bình phong ngăn cách, gian ngoài là giống như phòng khách, làm người ta ngạc nhiên là, đồ gia dụng, bàn ghế, còn có một số dụng cụ trong khoang thuyền đều là kiểu dáng nhân gian đương đại, còn có một máy quay đĩa. Chỉ là bên trong không có đĩa nhạc.

Trên bàn trà bày một bộ đồ uống trà gốm sứ.

Toàn bộ nhìn qua giống như là phòng khách gia đình có chút tiền ở nhân gian.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chậc chậc lấy làm kỳ, đợi ở trong khoang thuyền một hồi, Lý Hiểu Cường cũng lên thuyền, sau đó người cầm lái dùng sào cao chống xuống, đem thuyền đẩy ra.

Ở dưới lực lượng của phù ấn điều khiển, con thuyền bắt đầu nhanh chóng lướt đi.

“Xin lỗi, huynh đệ đợi lâu rồi, đến, chúng ta uống trà. Hai tiểu huynh đệ các ngươi cũng uống một chút.” Lý Hiếu Cường ngồi xuống ở đối diện Diệp Thiếu Dương, mân mê đồ uống trà, nói, “Cậu yên tâm uống, chỗ tôi có Nhân Thần Trà. Hái ở Thu Bạch son, Cổ Nguyệt Tử đại sự tự mình luyện hóa, mùi vị không tệ, có chút giống Mao Phong của nhân gian, ngươi nếm thử.”

Lý Hiếu Cường tự mình pha trà, bung cho Diệp Thiếu Dương, khiến Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, tìm kiếm đề tài, nhắc tới phong cách trang hoàng của khoang thuyền này, Lý Hiểu Cường tỏ vẻ, mình là quỷ đương đại, thẩm mỹ của hắn vẫn dừng lại ở giai đoạn lúc còn sống, sở thích không giống với những lão già đã chết mấy trăm năm, bởi vậy mới đem thuyền của mình trang hoàng thành như vậy.

“Đúng rồi, cái này cậu nghe một chút.”

Lý Hiểu Cường đứng dậy tới trước máy quay đĩa, bắt lấy kim bên trên, phóng thích linh lực, bên trên nhất thời có một số phù chú sáng lên, trong máy quay đĩa truyền ra âm nhạc: “Khói báo động bốc lên, giang sơn nhìn về phía bắc, vòi rồng hiện, ngựa hí dài, kiếm khí như sương.”

“Tinh trung báo quốc (Nhạc Việt – Buồn như đá thời gian – Đan Trường)!” Diệp Thiếu Dương đương nhiên từng nghe bài hát này, trong nhạc di động mình tải có bài này, cực kỳ nhiệt huyết, nhưng… Ở trong Quỷ Vực nghe được âm nhạc quen thuộc này, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy một loại cảm giác tɧác ɭoạи, kinh ngạc nhìn máy quay đĩa, nói: “Đây là công nghệ cao gì!”

“Nói tới, thứ này còn có liên quan với cậu đó, đây là ngoại môn sư huynh của cậu Quách lão phát minh, tên Quỷ Thư số 2, số lượng rất ít, bán ra ở chợ quỷ, tôi còn là bảo thủ hạ thật không dễ gì kiếm được một cái. Dùng linh lực kích hoạt phù ấn, bài hát chứa đựng ở bên trong liền có thể truyền phát… Sự tinh xảo trong đó, tôi cũng hoàn toàn không rõ, sư huynh đó của cậu, thật đúng là kỳ tài.”

“Được rồi.” Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên huyệt Thái Dương, thật sự không biết nói gì.

“Nói, mấy tháng không gặp, anh lăn lộn không tệ, cũng làm Thượng tướng quân rồi, thật đáng mừng nha.”

Lý Hiếu Cường cười nói: “Lúc còn sống không thỏa chí, sau khi chết đường làm quan rộng mở, coi như là vui mừng.” Chuyên đề tài, nói, “Quan trọng nhất, là Tư Linh làm bạn ở bên cạnh tôi… Đây mới là thu hoạch lớn nhất của tôi, huynh đệ, đại ân của cậu, tôi không báo hết được.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay nói: “Anh đã coi tôi là huynh đệ, thì tuyệt đối miễn bàn cái này, tôi tìm anh hỗ trợ, cũng sẽ không khách khí.”

Lý Hiếu Cường cười to, ngồi xuống ở trước mặt hắn, tiếp tục pha trà.

Diệp Thiếu Dương âm thầm quan sát hắn, tuy tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng trước đó Lý Hiếu Cường cũng không phải là bộ dạng này, cảm giác hắn từ sau khi làm Thượng tướng quân, khí chất con người cũng khác, trở nên càng thêm hào khí nhiệt huyết, cũng sang sảng hơn rất nhiều, đáy lòng rất cảm khái

“Đúng rồi, vợ anh đâu?”

“Cô ấy ở tiền tuyến, tôi lần này trở về là điều binh cùng lấy thuốc, cô ấy không đi theo, đáng tiếc cậu có việc trong người, bằng không có thể theo tôi cùng nhau đi qua, Tư Linh nhìn thấy cậu, nhất định cũng rất cao hứng.”

“Anh giúp tôi chuyển lời đi. Nói thật, nghe nói hai người đều ổn, tôi cũng rất cao hứng.”

Lý Hiếu Cường gật gật đầu, nhìn thẳng vào hắn, lặng lẽ nói: “Huynh đệ, tôi luôn ở tiền tuyến, nhưng tin tức nhân gian, nhất là tin tức về cậu, tôi cũng cố ý hỏi thăm một chút, không biết điều bọn họ nói, là thật hay giả?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh là chỉ cái gì?”

Lý Hiếu Cường do dự một phen, nói: “Tôi nói ra cậu chớ trách, tôi thật sự không biết chân tướng, lệnh phu nhân… Thật là chuyển thể quỷ đồng?”

Qua Qua và Bánh Bao rất hiểu chuyện một mực ghé vào đầu vai Diệp Thiếu Dương, chưa tham gia bọn họ nói chuyện phiếm, nghe thấy câu này, ánh mắt Qua Qua đột nhiên lóe lên, lộ ra một loại thâm ý không dễ phát hiện.

Bánh Bao cũng chú ý tới, nói với Qua Qua: “Nhị ca, ngươi ngửi thấy tay của ta thơm hay không.”

“Cái quỷ gì?” Qua Qua theo bản năng ngửi một chút cái tay nó vươn tới, sau đó… Con người dần dần khuếch tán ra.

Diệp Thiếu Dương đem hai đứa bọn nó đều từ trên vai ném xuống, trách mắng: “Các ngươi thành thật chút.” Biết bọn nó là chơi đùa, cũng không để ý bọn nó nữa, nhìn chén trà trong tay, chậm rãi gật gật đầu.

“Cái này…” Lý Hiếu Cường cũng lâm vào trầm ngâm.

“Vậy huynh đệ cậu tất nhiên phải từ trong tay Thị tộc đem cô ấy cứu ra?”

“Đương nhiên, nhưng tôi sẽ không để cô ấy hại người, tôi có biện pháp giải quyết.”

“Tôi tin tưởng cậu!”

Lý Hiếu Cường nhìn hắn, vẻ mặt rất kiến nghị, nói: “Thiếu Dương huynh đệ, lời này tôi đặt ở đây, tương lai, nếu có chỗ dùng vợ chồng chúng tôi, mặc kệ đối phương là ai… Chúng tôi đều nguyện ý giúp cậu một tay. Một mũi xuyên vẫn tiễn, thiên quân vạn mã đến gặp! Câu hứa hẹn này, vĩnh viễn hữu hiệu đối với cậu!”