Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2319: Yêu Ngươi (2)

Đông Hoàng Chung, cuối cùng lại nhìn thấy nó rồi.

Sâu trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên dâng lên một lực lượng, dẫn dắt thần thức của mình, rời khỏi thân thể, xuyên qua sương khói, bao trùm ở trên Đông Hoàng Chung… Diệp Thiếu Dương chậm rãi nhắm mắt, trong một mảng tối đen, chỉ còn lại có Đông Hoàng Chung còn đứng sừng sững ở trước mặt mình, loại cảm giác này… Giống như ký ức mất đi lập tức được kích hoạt, cảm giác là quen thuộc như vậy, giống như là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của mình.

Tiểu Cửu dùng máu bản thân, tế luyện Đông Hoàng Chung cho mình, trở thành bản mạng pháp khí của mình… Lúc trước mình từng dùng một lần, sau đó liền chia lìa lẫn nhau, mà nay gặp lại, loại cảm giác quen thuộc đó lập tức trở lại.

Tiểu Cửu…

Nghĩ đến Tiểu Cửu, thần thức Diệp Thiếu Dương lập tức tỉnh táo hẳn lên, nhìn Từ Phúc, lớn tiếng hỏi: “Tiểu Cửu đâu?”

Từ Phúc vẫn như cũ chưa lên tiếng, lúc này, từ trong Đông Hoàng Chung truyền đến một thanh âm vô cùng quen thuộc: “Thiếu Dương…”

Giống như kêu gọi đến từ ngàn năm trước, xuyên qua thời không, tiến vào lỗ tai Diệp Thiếu Dương, tiến vào trong lòng hắn.

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, chăm chú nhìn lại, một mặt kia của Đông Hoàng Chung đối diện mình, giống như biến thành một tấm gương, bên trên xuất hiện một hình ảnh, là một con hồ ly

trắng, nằm ở phía dưới Đông Hoàng Chung, mọc ra chín cái cái đuôi, bao trùm toàn thân. Bộ dáng nó tuy là hồ ly, nhưng đôi mắt thâm thúy kia, lại khiến Diệp Thiếu Dương quen thuộc không thôi.

“Tiểu Cửu!!” Diệp Thiếu Dương thất thanh hô lên, lao tới, hai tay chạm đến mặt ngoài lạnh lẽo của Đông Hoàng Chung, cùng Tiểu Cửu cách một tấm “kính” nhìn nhau.

“Thiếu Dương, cuối cùng nhìn thấy anh rồi, tôi biết, anh sẽ tìm đến tôi.” Thanh âm Tiểu Cửu có chút suy yếu, nhưng mang theo sự kích động không ức chế được.

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô, người này gần đây vô số lần xuất hiện ở trong mơ của mình… Một khi gặp được, trong lòng Diệp Thiếu Dương tuôn ra các loại ý niệm, chấn động tới mức đúng không vững, hai tay vịn vào Đông Hoàng Chung, quỳ gối trên mặt đất.

“Tiểu Cửu, cô thế nào… Sao cô bộ dạng này…”

“Anh không thích tội bộ dạng này à.”

“Không không… Không phải. Tôi…” Diệp Thiếu Dương không biết nói như thế nào.

Tiểu Cửu thở dài một tiếng, nói: “Tôi cũng không muốn bộ dạng này gặp anh. Bất đắc dĩ tôi hiện tại chỉ có thể như vậy, tôi đúc lại nhục thân, tu vi lại mất hết, không thể hoá sinh hình người… Thiếu Dương, tôi ngày đó hồn phi phách tán, may có một luồng nguyên thần bám vào ở trên Đông Hoàng Chung, là Từ Thiên Sư tìm đến thái tuế ngàn năm cho tôi lại bố trí pháp đàn này, mượn dùng lực lượng thượng cổ trận pháp và nội đan trong Đông Hoàng Chung, giúp tôi sống lại”

“Nguyên thần mài mòn ở trong hư không quá trình vô tận thống khổ, vài lần tôi cũng đã muốn bỏ cuộc… Nhưng tôi nghĩ đến, anh nhất định sẽ tới tìm tôi, nếu tôi thật sự chết rồi, anh nhất định sẽ rất đau lòng, tôi chỉ là muốn gặp lại anh một lần, mới kiên trì chống đỡ được. Thiếu Dương, hôm nay nhìn thấy anh, tôi cũng giải quyết xong tâm nguyện, tương lai có thể khôi phục tu vi hay không, đều không quan trọng.”

“Không cần nói nữa!” Diệp Thiếu Dương quỳ ở trên mặt đất, hai tay gắt gao bắt lấy một cây cỏ nhỏ, dùng sức vò nát, ngẩng đầu lên, đã là rơi lệ đầy mặt. “Là tôi có lỗi với cô, khiến cô vì tôi mà chết, chịu loại tra tấn này. Tôi thề, tôi nhất định khiến cô khôi phục như lúc ban đầu, mặc kệ trả giá cái gì, nhất định! Tôi sẽ không để cô hy sinh vì tôi nữa, không để cô chịu khổ nữa, Tiểu Cửu, anh yêu em!”

Vẻ mặt Tiểu Cửu lập tức cứng lại.

Đám người Tứ Bảo đứng ở xa xa, nghe thấy Diệp Thiếu Dương chân tình kêu gọi, cũng cảm động không thôi Phượng Hề che miệng, cúi đầu nức nở khóc lên. Từ Phúc sớm đã chẳng biết đi đâu. Loại chuyện nữ nhân tình trường này, huống chi là tình yêu người với yêu quái, lão rất phản đối, nhưng cũng không thể làm gì được.

“Anh đừng nói lung tung…” Tiểu Cửu tuy là một con hồ ly, nhưng trong ánh mắt, lại lộ ra một loại ánh mắt nhân loại mới có, có một chút bối rối, có một chút ngượng ngùng, còn có một chút vui mừng.

“Anh không nói bừa, trước kia anh rất hối hận, chưa nói với em ba chữ này… Anh rất sợ anh không có cơ hội nói ra đối với em, may mà hôm nay cuối cùng đợi được cơ hội này.” Diệp Thiếu Dương lau nước mắt, hướng Tiểu Cửu cười lên. Khúc mắc mở ra, Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

“Cái này… Thiếu Dương, có một số việc em biết, anh lại không cần phải nói ra, anh như vậy, sẽ dồn em vào cảnh vạn kiếp bất phục…”

“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, bật thốt lên hỏi.

“Em chỉ là yêu phó của anh, mặc kệ em thân phận tôn quý như thế nào, vạn yêu chi tổ lại như thế nào, ở trước mặt anh, em chỉ là một tùy tùng, anh là chủ nhân của em, Lãnh Ngọc… Là chủ mẫu của em, anh nay nói với em loại lời này… Anh hiểu ý tứ của em, em là Tiểu Cửu, không phải Tiểu Tam (vợ bé).”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Anh cũng yêu cô ấy, giống với yêu em, anh cũng không biết mình vì sao sẽ yêu hai người, dù sao anh mặc kệ, anh nói những điều này với em, không có ý tứ khác, chỉ là suy nghĩ trong lòng, anh không để ý người khác thấy thế nào, em hiểu chưa, anh thật sự… Rất nhớ em.”

Tiểu Cửu lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt cũng ôn hòa xuống, ẩn tình đưa tình, khẽ thở dài: “Bằng câu này, cho dù vì anh mà chết, em cũng thấy đáng.”

“Đừng nói loại lời ngu ngốc này, em vì sao… Vì sao phải ở bên trong Đông Hoàng Chung, không thể ra sao?

“Em hiện tại nguyên thần vừa phục hồi, nhục thân cũng là đúc lại, hiện tại, em không thể gặp được một chút dương khí, nếu không nguyên thần lập tức sẽ hủy diệt, trong Đông Hoàng Chung này, như là một phương thiên địa, lực lượng của nội đan, có thể bảo toàn nguyên thần của em.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong đoạn lời này, ngây ra một lúc lâu, hỏi: “Thế nào mới có thể khiến em khôi phục, từ trong Đông Hoàng Chung đi ra?”

“Cái này, chính là mục đích ta tìm người đến.”

Thanh âm Từ Phúc vang lên ở phía sau Diệp Thiếu Dương. Nghe bọn họ nói xong những tình tình ái ái đó, Từ Phúc lại ở thời điểm thích hợp xuất hiện, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, giật mình phát hiện, phía sau Từ Phúc còn một người đi theo: một trang bán thân hình cao lớn, mặc khôi giáp hoàng kim, trên người hán tử này quỷ khí ngút trời, lệ quỷ bình thường còn xa xa mới có khả năng so sánh, thậm chí so với khí tức trên thân những quỷ thủ còn nồng đậm hơn nhiều.

Đối với tướng mạo của hắn, Diệp Thiếu Dương cũng có vài phần quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra hắn là ai, vừa muốn dò hỏi, hán tử kia hướng hắn nhếch miệng cười: “Diệp Thiên Sư, đã lâu không gặp.”

“Bạch Khởi!” Phượng Hệ thất thanh hô lên.

Bạch Khởi! Bạch Khởi tây phương sát thần, một trong bốn đại quỷ khấu, ngày đó dưới cổ mộ, một mình quần ẩu đám người Diệp Thiếu Dương, cuối cùng vẫn là Đạo Phong chạy tới, chém gϊếŧ hắn, đoạt tu vi hắn, sau đó Từ Văn Trường đem nguyên thần hắn áp giải đi âm ty…

Trước đó Diệp Thiếu Dương đã từng nghe Phượng Hề nói, Đạo Phong hợp tác với Từ Phúc, từ trong Chiêu Ngục đem nguyên thần Bạch Khởi cứu ra, không ngờ lại ở nơi này gặp gỡ.

“Phượng Hề. Ngươi cũng ở đây.” Bạch Khởi quay đầu nhìn cô, trên mặt mang theo mỉm cười ý vị sâu xa.