Chờ Trần Hiểu Vũ phục hồi tinh thần, cổ cùng hai tay đã bị tóc Mỹ Hoa vây khốn chặt chẽ, trên tóc Mỹ Hoa tự nhiên cũng mang theo tu vi của cô, hai tay bị trói, Trần Hiểu Vũ không thể bắt quyết, chỉ có thể thầm đọc tâm pháp, muốn dựa vào cương khí đem những sợi tóc đó gỡ ra, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nào làm được.
“Lão đại!” Mỹ Hoa quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Diệp Thiếu Dương hiểu cô muốn hỏi cái gì, nhìn chằm chằm Trần Hiểu Vũ, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Gϊếŧ chết hắn!”
Nếu không phải mình phản ứng nhanh, thực lực mạnh, vừa rồi một đòn kia, đã chết ở dưới tay Trần Hiểu Vũ, đối với người muốn gϊếŧ mình, căn bản là không có gì để nói. Diệp Thiếu Dương tuy không sát phạt quả quyết như Đạo Phong, nhưng cũng không phải kiểu thánh mẫu.
“Thiếu Dương, không thể!” Ngô Đồng cả kinh biến sắc, tóm chặt tay Diệp Thiếu Dương, cầu xin: “Hắn nói như thế nào cũng là đồng môn của tôi, tôi tuy không có tình nghĩa gì với hắn, nhưng anh nếu là gϊếŧ chết hắn, chung quy là vì tôi mà chết… Hắn cũng không quan hệ gì với việc này, anh bỏ qua cho hắn đi!”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, nói với Mỹ Hoa: “Phế hắn là xong!”
Mỹ Hoa lập tức làm phép, tóc từ khoang miệng hắn vươn vào, ở trong bụng tìm được chỗ huyệt đan điền, dùng sức nghiền nát…
Cả người Trần Hiểu Vũ run lên, trong miệng phát ra tiếng kêu rên khàn khàn, đợi Mỹ Hoa đem hắn buông ra, thân hắn lập tức giống như con tôm cong lại, cuộn ở trên mặt đất, trong đôi mắt nhìn Diệp Thiếu Dương mang theo một tia tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Đan điền tan vỡ, một thân cương khí tan đi, không thể hội tụ… Hắn không phải Diệp Thiếu Dương, không biết tâm pháp thổ nạp đại chu thiên, đan điền nát thì nát rồi, đời này không thể làm pháp sư được nữa.
Trừng phạt như thế… trong lòng Trần Hiểu Vũ chỉ có tuyệt vọng, hắn hối hận hành vi của mình, nếu sớm biết sẽ là kết quả này, cho dù là dập đầu nhận sai thì thế nào?
Nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi.
Diệp Thiếu Dương nhìn cũng không nhìn một cái, nói với Ngô Đồng: “Cô xuống núi trước, tìm một chỗ trốn đi, tôi trước ngăn trở bọn hắn, sau đó đi tìm cô.”
“Tôi đi chung với anh!”
“Cô đi cùng tôi, sẽ chỉ làm tôi phân tâm. Cô đi nhanh, nghe tôi an bài, tôi đã bao giờ từng khiến cô thất vọng!” Diệp Thiếu Dương nói nhanh.
Ngô Đồng ngây ra một phen, nghiến răng một cái, nói: “Vậy anh phải bảo trọng, tôi, chờ anh!” Nói xong hướng dưới núi chạy vội đi.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi hôm nay nhất định chết không có chỗ chôn…”
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Hiểu Vũ còn uể oải nằm ở dưới chân, mỉm cười, “Vậy ngươi cứ chờ xem.”
Từ bên hông cởi xuống Câu Hồn Tác, hướng tới các đệ tử pháp thuật công hội không ngừng áp sát chạy như điên qua.
Diệp Thiếu Dương lúc trước đã từng thử, Câu Hồn Tác hoàn toàn vô dụng ở thế giới này, nhưng đó là đối phó tà vật. Pháp sư lúc đấu pháp, rất nhiều thủ đoạn cùng pháp thuật nhằm vào tà vật là không có cách nào thi triển, càng nhiều thời điểm là dùng quyền cước công phu làm cơ sở, tìm kiếm sơ hở của đối phương, một khi có cơ hội, lại kết ấn làm phép… Lúc này, trên tay có một binh khí xứng tay, so với pháp khí còn hữu dụng hơn.
“Diệp Thiếu Dương, anh sao lại trở về!” Diệu Tâm chạy dẫn đầu phía trước truy binh, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương quay đầu, giật mình hỏi.
“Cô đi yểm hộ Ngô Đồng trước, tôi đến đối phó bọn họ!”
“Anh muốn chết à!” Diệu Tâm đi sát qua bên người hắn, thấy Diệp Thiếu Dương phấn đấu quên mình lao đi, muốn đi cùng hắn, do dự một phen, vẫn là đứng lại, hướng bóng lưng Diệp Thiếu Dương hô: “Thiếu Dương, anh nhớ lấy, cố gắng dẫn theo bọn họ xông xuống núi, tôi có biện pháp ngăn lại bọn họ!”
Nói xong không quay đầu lại đuổi theo Ngô Đồng.
Các đệ tử pháp thuật công hội kia thấy Diệp Thiếu Dương không những không chạy, còn chủ động trở về, trong lòng cũng chấn động không thôi, không khỏi đứng lại.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi chẳng lẽ muốn đơn đấu chúng ta những người này hay sao?” Một pháp sư cầm đầu hướng Diệp Thiếu Dương hò hét.
Có gì không thể?”
“Ngươi chẳng lẽ là điên rồi?”
Lúc này có người thấy được Trần Hiểu Vũ ngã ở trên mặt đất, hô to gọi nhỏ, gã cầm đầu kia chỉ huy mọi người chia làm ba đường, một đường bám trụ Diệp Thiếu Dương, hai đường khác phụ trách nghĩ cách cứu viện Diệp Thiếu Dương cùng đuổi theo Ngô Đồng.
Hơn hai mươi pháp sư cắm đầu lao lên, bên này Diệp Thiếu Dương chỉ có một mình, quả thực là nghiền áp.
Diệp Thiếu Dương cầm Câu Hồn Tác, lao vào trong đám người, thi triển ra Đâu Suất Bát Quái Tiên. Trên Câu Hồn Tác không có linh lực quán thông, nhưng lúc vung sinh ra lực đạo lại không nhỏ, loại lực đạo này đối với linh thể loại quỷ hồn, tà linh không có tác dụng gì, nhưng hai mươi mấy người đối diện đều là nhân loại sống sờ sờ, bị roi thép vụt một phát như vậy, cảm giác tuyệt đối không dễ chịu.
Diệp Thiếu Dương ở trong đám người tả xung hữu đột, tuy các pháp sư kia cũng ra sức tiến công, nhưng nơi này có một vấn đề: sơn đạo quá hẹp, mà bọn họ lại quá nhiều người, có đôi khi một roi hạ xuống, muốn tránh hướng bên cạnh, lại va vào trên thân người khác, không thể không chịu một phát roi.
Những người này đương nhiên cũng không phải không phản kháng, ngại là trên tay đều không có vũ khí dài có thể địch nổi Câu Hồn Tác của Diệp Thiếu Dương, người lại nhiều, rất nhiều người bị chen ở phía sau, căn bản không có cơ hội ra tay, thật sự có thể giao thủ với Diệp Thiếu Dương, trong cùng một thời điểm cũng chỉ có ba năm người mà thôi!
Ở dưới tình huống binh khí ở thế yếu, bọn họ chỉ có làm phép tiến công, trong lúc nhất thời các loại linh phù, ấn pháp linh lực, ra sức hướng trên người Diệp Thiếu Dương chào hỏi.
Diệp Thiếu Dương thi triển Thiên Cương Bộ, phối hợp Đâu Suất Bát Quái Tiên, ở cùng lúc tiến công, cũng đem bản thân gắt gao bảo hộ.
Câu Hồn Tác là địa ngục huyền thiết luyện thành, tuy ở nơi này không được đại đế ban phúc, không có cách nào coi như pháp khí để dùng, nhưng thuộc tính địa ngục huyền thiết của nó, vốn có thể miễn dịch linh lực tương đối, bởi vậy, các thủ đoạn pháp thuật thường quy, đánh vào trên Câu Hồn Tác liền đá chìm biển lớn, không tạo thành thương tổn gì. Ngược lại bọn họ bên này, bị Diệp Thiếu Dương lục tục vụt ngã mấy người.
Hơn nữa Diệp Thiếu Dương thật sự chơi xỏ, cố ý đâm vào phía trong đám người, hướng hai bên vung roi, một bên là vách đá, bên kia là sườn dốc thân núi, phía sau lại là đám người, Diệp Thiếu Dương cố ý từng bước ép sát, không ngừng có người bị từ trên sơn đạo vụt ngã xuống, sườn dốc có một chút độ dốc, ngã xuống bình thường sẽ không ngã chết, nhưng không mất một lúc lâu cũng không bò lên được.
Hai mươi mấy người, ít nhất cũng là thực lực chuẩn Thiên Sư, trong đó còn có một người chuẩn Địa Tiên, nếu thật sự đều tự buông ra tay chân đánh mà nói, chỉ dựa vào một mình Diệp Thiếu Dương, là không có khả năng đánh thắng được nhiều người như vậy.
Nhưng thiên thời địa lợi, các loại ưu thế đều bị hắn chiếm hơn nữa phát huy đến cực hạn, lại thêm ra tay bất ngờ, ngay từ đầu đã quấy rầy đầu trận tuyến của đối phương, lúc này mới tạo thành bọn họ liên tiếp bại lui.
Không hổ là lão đại…
Mỹ Hoa theo không xa phía sau Diệp Thiếu Dương, chưa tiến lên hỗ trợ, cũng là Diệp Thiếu Dương an bài, khiến bản thân không phân tâm. Nhưng Mỹ Hoa vẫn luôn khẩn trương theo cách đó không xa, tính ở lúc hắn gặp được nguy hiểm đi lên giúp một tay.