Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2163: Địa Ngục Tê (2)

Nhưng ở trong tứ đại tôn giả, Khai Đạo và Minh Pháp ngộ đạo đều tương đối muộn, thực lực cũng là kém một chút trong bốn người, tuy như thế, hai vị tôn giả cùng nhau động thủ, lại thêm Địa Ngục, lấy ba đánh một, dù là Đạo Phong tu vi đăng phong tạo cực, cũng không có khả năng chống đỡ được.

Đạo Phong lại không hoảng loạn, đối mặt ba người vây công, nhẹ nhàng cười, nói: “Hôm nay không có thời gian bồi các ngươi rồi!”

Nói xong, nương thời gian Tam Thanh Quỷ Phù lung lay sắp đổ nhưng còn miễn cưỡng chống đỡ, vùng hai tay áo, trong lúc nhất thời vô số linh thể quỷ hồn từ trong hai tay áo của hắn bay ra, quỷ khóc sói tru, rợp trời rợp đất, hướng tới hai vị tôn giả cùng Địa Ngục về tới.

Hai vị tôn giả lập tức giật mình.

Đối mặt một đám quỷ hồn bổ nhào tới trước mặt, Khai Đạo tôn giả vừa muốn động thủ diệt, Minh Pháp tôn giả quát một tiếng: “Không thể! Ngã Phật từ bi, những kẻ này đều là quỷ hồn bị Đạo Phong giam cầm, há có thể gϊếŧ lung tung!”

Lập tức lấy ra túi Càn Khôn, sau khi làm phép, hư vô sinh ra một luồng cường phong, bao bọc những quỷ hồn này, lục tục hút vào.

Địa Ngục bên kia, lại không có tâm địa từ bị này của bọn họ, hai tay cùng nhau vung, đem quỷ hồn có gan lao tới trước mặt vỗ nát hết, trong lúc nhất thời tinh phách bay múa đầy trời, đem tầm mắt cản trở.

Khai Đạo và Minh Pháp thấy một màn này, cũng biết tâm tính Địa Ngục, biết không ngăn trở được,

cũng chỉ đành kệ hắn. Đợi cho những quỷ hồn kia chết thì chết, bị bắt thì bắt, cuối cùng bị dọn dẹp sạch sẽ, lúc này, trong tầm nhìn đã sớm không còn bóng dáng Đạo Phong…

“Ngao.”

Địa Ngục ngửa mặt lên trời rống giận, thanh âm chấn động toàn bộ âm ty.

Đạo Phong đã bay ra khỏi Uổng Tử thành, hắn đi là cửa nam, cửa nam mà nói, không cần đi qua chỗ các phủ nha kia, nơi đó tàng long ngọa hổ, Chung Quỳ, Hắc Bạch Vô Thường Ngưu Đầu Mã Diện những kẻ này đều ở bên kia, còn có các đại ti chủ, đều không phải dễ chọc, đon đâu mà nói, Diệp Thiếu Dương thật ra ai cũng không sợ, nhưng hắn hiện tại quan trọng nhất là chạy khỏi âm ty, nếu lưu lại, hắn biết rõ, cho dù là mười hắn, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn đền tội.

Ra khỏi Uổng Tử thành, Đạo Phong cũng thở phào một cái, vừa muốn bay xa một chút, trên bầu trời phía trước vốn dày sương đột nhiên hiện ra một mảng ánh sáng màu vàng, dần dần nở rộ ra, hình thành một thất phẩm đài sen, một thân hình thật lớn khoanh chân ngồi bên trên, là một vị Bồ Tát, một tay cầm lần tràng hạt, một tay khác tạo thành Lan Hoa Chỉ, đối mặt Đạo Phong, vẻ mặt uy cùng thương xót.

Đạo Phong vừa thấy vị Bồ Tát này, trong lòng lập tức hơi kinh hãi, chắp tay nói: “Ra mắt Địa Tạng Bồ Tát.”

Vị thần khổng lồ này trước mặt hắn, chính là Địa Tạng Bồ Tát hiển lộ hình ảnh.

Đặc phái viên của Phật quốc ở âm ty, lão đại Pháp Quyết tự, hắn một lòng siêu độ vong hồn địa phủ, rất ít tham dự chuyện cụ thể nhưng cho dù là Phong Đô đại để cùng tam vương nhất phán, ở âm ty cũng phải nể mặt hắn.

Địa Tạng Bồ Tát mở ra kim khẩu, nói: “Nghiệt độ, một đường qua, gϊếŧ người phóng hỏa không dễ.”

Đạo Phong cười nói: “Bồ Tát sai lầm rồi, ta không phải đệ tử của Phật, một tiếng nghiệt độ này, vẫn là không đảm đương nổi.”

“Một ngày tu Phật, thì là đồ đệ của ta.”

“Ta tu chỉ là Phật pháp, không phải Phật duyên” Đạo Phong trầm ngâm một phen, nói: “Bồ Tát vì sao cản đường

ta?”

Địa Tạng Bồ Tát hai tay chắp chữ Thập, nhắm mắt lại, trầm ngâm không nói.

Đạo Phong bay lên trời, bay đến độ cao song song với đầu của Địa Tạng Bồ Tát, điều chỉnh góc độ một chút, ý đồ từ bên cạnh đầu Địa Tạng Bồ Tát vòng qua, kết quả hình tượng Địa Tạng Bồ Tát khẽ động, chặn trên đường Đạo Phong phải qua, Đạo Phong thử vài lần, đều là như thế, đành phải dừng lại, nói: “Bồ Tát không cho ta đi sao?”

“Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.”

Đạo Phong cười nói: “Ta gϊếŧ người quá nhiều, đã sớm không đặt xuống được. Bồ Tát, ngươi ngắn ta nữa, chớ trách ta khinh nhìn thần uy.”

Hắn đã sớm nhận ra, đây căn bản không phải Địa Tạng Bồ Tát thật sự, hoặc là nói, không phải bản tôn Địa Tạng Bồ Tát. Bản tôn Địa Tạng Bồ Tát luôn luôn ở trong Địa Ngục, cách âm ty một khoảng cách rất dài. Địa Tạng Bồ Tát tuy thần thông quảng đại, cũng không thể vi phạm thiên địa quy tắc, ở trong thời gian ngắn như vậy chạy tới, giờ phút này xuất hiện ở trước mặt mình, chỉ là một phân thân Địa Tạng Bồ Tát hiển lộ hình ảnh mà thôi, có thể đồng bộ truyền đạt thanh âm cùng hành động của bản tốn, nhưng không có bất cứ pháp lực gì cả.

Nhưng, hắn dù sao cũng là Bồ Tát, là một trong mấy vị đại lão âm ty, phá hiển ảnh phân thân của hắn, cũng là tội rất lớn, bởi vậy, Đạo Phong vẫn chưa làm như vậy, hiện tại vì đào tẩu, cũng không thể không phát ra cảnh cáo.

Địa Tạng Bồ Tát hai tay chắp chữ Thập, nhắm mắt lại một câu cũng chưa nói, ý tứ chính là người nếu dám làm như thế, người cứ đi làm.

Ở toàn bộ âm ty, cũng không có khả năng tìm ra người dám khinh nhờn Địa Tạng Bồ Tát như vậy, nhưng Đạo Phong dù sao không phải người bình thường, hắn nghiến răng, tay cầm Đả Thần Tiên, hướng Địa Tạng Bồ Tát bay đi.

“Ngươi nếu hủy phân thân của ta, ngươi sẽ là ma.”

“Cho dù là ma, một côn này ta cũng phải đánh xuống! Đắc tội!”

Đả Thần Tiên đánh thật mạnh ở trên đầu Địa Tạng Bồ Tát, chưa gặp phải bất cứ sự trở ngại nào, kim thân chậm rãi vỡ vụn, sau đó sụp xuống… Đạo Phong cũng không quay đầu lại từ trong đó bay qua.

Đánh hủy kim thân Địa Tạng Bồ Tát, không có chỗ hư hại gì thực chất, nhưng, Đạo Phong về sau, từ nay về sau, Địa Tạng Bồ Tát sẽ không phù hộ hắn nữa, có lẽ… Đạo Phong đột nhiên nghĩ đến, Địa Tạng Bồ Tát đã sớm tính ra hắn sẽ làm như vậy, cố ý bày ra phân thân bản thân để cho mình đập vỡ, dễ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với mình.

Hắn là đạo Phật song tu, rất nhiều người không biết, chỉ có chính hắn biết, ở trong thời gian mười năm mất tích, hắn từng vấn đạo ở Phật quốc, từng tu luyện pháp thuật Phật môn, hơn nữa từng có một đoạn sâu xa với Địa Tạng Bồ Tát, hôm nay, mình đập nát kim thân Địa Tạng Bồ Tát, đã không quay đầu được nữa…

Không quay đầu được, vậy càng đi càng xa đi.

Đạo Phong đi nhanh, cuối cùng rời khỏi phạm vi thể lực âm ty, đi tới bờ sông Ấm Thủy, nhìn nước sông đυ.c ngầu, suy nghĩ xuất thần.

Từ Phúc từ phía sau đi ra, Kiến Văn Để đi theo phía sau.

Đạo Phong biết hắn sẽ ở địa phương an toàn tìm đến mình, cũng không bất ngờ, vẫn như cũ nhìn nước sông ngày người.

Từ Phúc cười nói: “Đạo Phong Tử, thực lực người lại có tinh tiến, cách trảm tam thi chứng đạo không xa nữa.”

Đạo Phong lạnh lùng nói: “Người chạy thật nhanh, nếu không phải ta hy sinh âm hồn trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên, chỉ sợ là trốn không thoát đến đây.”

Từ Phúc nói: “Ta biết ngươi có biện pháp, việc đã thành, ở đây cảm tạ.”

“Bạch Khởi ở đâu?”

Từ Phúc lấy ra một tấm gương đồng, Đạo Phong quay đầu nhìn lại, từ trên gương đồng thấy được một bóng người, chính là sát thần Bạch Khởi từng không ai bì nổi, khoanh chân mà ngồi.

Đây là nguyên thần của Bạch Khởi, bởi vì vô hồn vô phách, không thể gặp gió, chỉ có thể thông qua môi giới để cư trú.

Bạch Khởi trợn tròn mắt, ánh mắt tập trung Đạo Phong, lạnh lùng quan sát một hồi, hừ một tiếng nói: “Là ngươi!”