Diệp Thiếu Dương vòng quanh sơn trai đi mãi, mãi chưa tìm được cơ hội trèo qua đi vào, tuy mạnh mẽ leo qua cũng không có vấn đề, nhưng hắn hoàn toàn không biết tình huống trong sơn trại, SỢ sau khi trèo vào đυ.ng phải thổ phỉ, những người này đều có súng, mình muốn đi ra nữa thì phiền toái.
Về sau đi tới trước một chỗ vách đá, rào chắn kết thúc ở phía trước vách đá. Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, đây là là một khối đá thật lớn, đứng sừng sững ở phía bên phải đỉnh núi, nửa bên lơ lửng, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng.
Có thể là cân nhắc đến loại vách đá này người ta không leo lên được, cho nên đám thổ phỉ cũng cảm thấy không cần thiết ở trên tảng đá xây dựng rào chắn.
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc đánh giá một hồi, nhận định tảng đá này trực tiếp leo là không leo lên được, nhưng biện pháp cũng không phải không có. Trở lại trong rừng cây, tìm kiếm được mấy tảng đá dài, chồng chất ở phía dưới hàng rào, đắp mãi lên cao hai mét, cho dù là có những tảng đá đó kê, người thường muốn từ độ cao này vượt qua rào chắn, cũng không làm được.
Nhưng Diệp Thiếu Dương không phải người thường. Từ nhỏ tu luyện Mao Sơn thể thuật, hắn tuy không phải leo tường vượt vách, nhưng so với người thường thì linh hoạt hơn nhiều.
Hít sâu một hơi, Diệp Thiếu Dương bước dài một cái đạp lên tảng đá lót, lại dùng lực nhảy, người đã leo lên rào chắn, thò đầu nhìn vào phía trong sơn trại, liếc một cái liền nhìn thấy mấy thổ phỉ qua lại ở giữa các kiến trúc, trên người đều đeo súng, nhất thời hiểu vì sao rào chắn bên này không bố trí phòng vệ gắt gao: bên trong khắp nơi có người tuần tra và canh gác, hơn nữa giữa kiến trúc cũng không có gì ngăn cản, muốn không bị phát hiện xông vào căn bản không có khả năng.
May mà chỗ Diệp Thiếu Dương rào chắn ở ngoài cùng phụ cận không người gác, vừa lúc địa thế cũng cao, Diệp Thiếu Dương cẩn thận leo lên rào chắn, quan sát tình huống trong sơn trại, đem vị trí đại khái của những kiến trúc đó nhớ kỹ.
ở chính giữa của sơn trại, có một kiến trúc lớn nhất, rất dài, nhìn qua như là nhà ngói lớn, có một cánh cửa rất rộng, trên cửa sảnh treo một khối hoành phi, bởi vì khoảng cách quá xa, không thấy được viết cái gì, nhắm chừng cái gì “Tụ Nghĩa Sảnh” vân vân, lấy văn hóa của đám thổ phỉ đó,
khẳng định sẽ không làm ra cái tên phong nhã gì. Diệp Thiếu Dương quan sát, hai cánh cửa này mở ra, một đội người từ bên trong đi ra, xem trang phục đều là thổ phỉ, trên đầu đều quấn vải trắng, bốn người nâng một cái quan tài đi ra, bên cạnh có hai đội mặc áo dài, trong tay đều cầm một cái kèn Xona, vừa ra khỏi cửa liền thổi lên.
Không cần nói, nhất định là đưa ma Tam đương gia gì kia. Diệp Thiếu Dương chỉ là tò mò người này vừa mới chết sao đã phát tang, hơn nữa cái quan tài này là từ đâu ra, không lẽ là đám thổ phỉ này sợ người chết, ở trên núi chuẩn bị sẵn quan tài hay sao?
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Đi ra phía sau cùng, là một thổ phỉ cao to, đầu đội mũ che, trên người khoác một mảnh vải trắng, được một đám thổ phỉ vây quanh, Diệp Thiếu Dương đoán kẻ này đại khái chính là đại đương gia trong ổ thổ phỉ. Bên cạnh đại đương gia một kẻ mặc áo dài màu trắng, ăn mặc giống thư sinh trong quá khứ đi theo, đáng tiếc khoảng cách quá xa, cũng không nhìn thấy mặt.
Đoàn người này nâng quan tài, kèn trống hướng phía sau núi xuất phát, nhắm chừng là đi hạ táng.
Kẻ nghi là đại đương gia kia gọi tới hai tên thổ phỉ, phân phó vài câu, sau đó hai người hướng về phía cổng sơn trại đi đến.
Diệp Thiếu Dương linh cơ khẽ động, bắt đầu đi trở về, theo núi rừng chạy mãi đến phụ cận cổng chính, đợi chỉ chốc lát, hai tên thổ phỉ đó quả nhiên cũng đã đi ra, dắt ngựa, đi về phía dưới núi.
Diệp Thiếu Dương từ trong rừng cây thật cẩn thận xuống núi, nghe tiếng vó ngựa, một đường đi theo, lúc sắp đến phụ cận miếu đổ nát lúc trước, hai tên thổ phỉ này mới cưỡi lên ngựa, Diệp Thiếu Dương giật mình, nhắm chừng là vì đường phía trên cùng kia quá dốc, không tiện cưỡi ngựa, bởi vậy mới dắt đi một đoạn.
Chờ bọn hắn cưỡi ngựa đi rồi, tất cả đều không còn kịp. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng từ trong rừng cây lóe lên đi ra, hét lớn một tiếng: “Đúng lại!”
Hai tên thổ phỉ đang trao đổi kinh nghiệm cùng tâm đắc đi kỹ viện, đang nói đến chỗ kích động, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn như vậy, bị dọa nhảy dựng.
“Làm gì!” Một người phục hồi tinh thần lại, xoay người xuống ngựa.
“Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, lưu lại tiền mua đường, nếu không trả tiền, ta một đao một tên, bao gϊếŧ không bao chôn!” Diệp Thiếu Dương nhất thời nổi tính hâm, đem một đoạn lời kịch thổ phỉ thời điểm chặn đường lúc còn nhỏ từ trên sách thiếu nhi đọc được đưa ra.
Hai người vừa nghe liền ngây dại, nhìn nhau một cái, không nín được cười phá lên, một tên trong đó thậm chí hướng Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, “Huynh đệ người con mẹ nó trâu bò, trâu bò! Ca ca ta làm thổ phỉ lâu như vậy, cho tới bây giờ đều là ta cướp người khác, vẫn là lần đầu đυ.ng phải kẻ dám cướp ta!
Nói xong, hai người cùng nhau rút ra sông Mauser, nhắm Diệp Thiếu Dương Diệp Thiếu Dương khoát tay, đánh ra hai đồng tiền, vừa vặn đánh vào trên mu bàn tay hai người, tay hai người mềm nhũn, súng trong tay tự động trượt xuống.
Diệp Thiếu Dương bước dài một cái tiến lên, bốp bốp hai nước, đem hai người đá bay ra ngoài.
Một chiều bản lĩnh móc tiền đánh ngã này của hắn, không riêng có thể đối phó tà vật, đánh người cũng không có vấn đề, trước đó ở trong ngôi miếu đổ nát, hắn tuy lấy ra bùa hộ mệnh Lưu lão đầu cho, nhưng lúc ấy cũng làm đôi chiêu chuẩn bị, lòng bàn tay trái vẫn luôn nắm một nắm đồng tiền, đơn giản là Thúy Vân và Trần Tam ở đó, khiến hắn không dám buông tay liều một phen.
Diệp Thiếu Dương từ trên mặt đất nhặt lên một khẩu súng Mauser, thay phiên nhắm hai thổ phỉ.
“Đừng đùng, hảo hán đừng nổ súng, chúng ta trả tiền!” Hai thổ phỉ lập tức quỳ ở trên mặt đất, khua hai tay, bình thường loại thổ phỉ kiểu kiến hội này đều là bắt nạt kẻ yếu, phi thường biết điều.
Diệp Thiếu Dương lập tức có chút buồn bực, hai tên cướp ngu này, thực đem mình coi là thổ phỉ giống với bọn hắn.
“Không cần tiền, các người theo ta, hỏi các ngươi mấy câu! Đem ngựa dắt theo!” Diệp Thiếu Dương sợ ở trên đường gặp được thổ phỉ khác, vì thế thúc giục hai người dẫn ngựa vào rừng cây, hai người thấy Diệp Thiếu Dương không gϊếŧ, vội vàng đi qua theo.
Tiến vào rừng cây, đi một đoạn, Diệp Thiếu Dương cảm giác khoảng cách tương đối an toàn, lúc này mới bảo bọn họ dừng lại, ngồi xổm dưới một thân cây ven đường, hai tay ôm đầu, dùng súng chỉ vào hai người, hỏi: “Vấn đề thứ nhất, lão đại của các ngươi phái các người xuống núi là làm gì?”
“Là… Là đi mua giấy đỏ, nến đỏ các thứ lo việc vui dùng tới.” Một tên thổ phỉ run rẩy nói.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hơi ngẩn ra, “Lo việc vui? Ngươi xác định không nói sai? Các ngươi không phải đang lo tăng sự sao, sao lại sửa thành lo việc vui?”
Một thổ phỉ khác giành trả lời: “Bẩm đại gia, hiện tại là lo tang sự, chờ xử lý xong Tam đương gia, buổi tối đại đương gia chúng ta muốn lấy phu nhân, cho nên muốn làm việc vui.”
Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, sửng sốt một hồi lâu, thật sự có chút dở khóc dở cười. Gã đại đương gia này cũng được đấy, ban ngày lo tang sự, buổi tối làm việc vui, hắn thế mà làm được.
Diệp Thiếu Dương hỏi lại, xác định đại đương gia của bọn họ muốn lấy phu nhân, cũng chính là con Nhân Hình Sát kia, không ra ngoài vị Tam đương gia đã chết kia dự liệu.