“Được, cứ quyết định như vậy, đến lúc đó một mình tôi lẻn vào khe núi, tìm kiếm chùa Lan Nhược, mấy người đều tìm tốt vị trí, ở phụ cận định Diệu Quang chờ, nhỡ đâu có tình huống, mấy người liên ùa lên.”
Hai người đều gật đầu. Lâm Tam Sinh nói: “Thiếu Dương, ta vẫn là câu nói kia, người đi tìm một chút, tận sức là được, nếu tìm không thấy, tuyệt đối đừng lưu lại.”
“Yên tâm đi, ta không ngốc.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tiểu Cửu, nói: “Đến lúc đó nhỡ đâu gặp chuyện, cô đừng lên trước, nhỡ đâu bọn họ thật sự không xông lên được, cô lại động thủ không muộn. Có thể không để có động thủ tôi không muốn cho cô động thủ, dù sao chúng tôi với Tinh Tú hải cũng không có thù hận, thân phận của cô, không tiện công khai bùng nổ mâu thuẫn với bọn họ.”
Tiểu Cửu gật đầu đáp ứng, nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, có một tình huống tôi ngày hôm qua quên nói với anh, tôi gần đây thăm dò được, Linh Giới Thi tộc gần đây động tĩnh rất lớn, đang hướng phía sông giáp ranh tập kết, rất có ý tứ xâm chiếm Không Giới, tôi không biết có phải có liên quan với hành động của chúng ta hay không.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Muốn đυ.c nước béo cò?”
Tiểu Cửu nói: “Rất có khả năng, nhưng nói như vậy, thế nào cũng phải bộc phát ra chiến đấu quy mô lớn, bằng không bọn họ không có cơ hội.”
Lâm Tam Sinh nói: “Bọn họ là muốn quan sát trước, nếu có cơ hội, thì đến xâm chiếm, không cơ hội mà nói liền lui về, cũng không có gì tổn thất.”
Mọi người đều cảm thấy là như thế. Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ về Thanh Khâu sơn trước, lại điều tra thêm một chút, chờ Đạo Phong buổi tối tìm đến mình, lập tức liền triển khai hành động.
“Ta trước đi âm ty muốn một chuyến, xử lý một việc” Lâm Tam Sinh nói.
“Chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Tạm thời không nói, tin tưởng ta đi. Vừa lúc ta cũng thuận tiện đi m Dương ti thông báo mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng.
Sau khi tiễn bước bọn họ, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại đem Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ gọi tới. Đối với Ngô Gia Vĩ, Diệp Thiếu Dương cũng có chút buồn bực, tuy mình thực sự không đem hắn coi là người ngoài, nhưng người ta dù sao cũng là đến uống rượu mừng, mình vốn không muốn để cho hắn tham gia hành động, nhưng suy nghĩ cẩn thận, nếu mọi người đều đi, mà không gọi hắn, vậy thật sự là đem hắn coi là người ngoài.
Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ sau khi đến, Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói qua một lần, cười vỗ vỗ bả vai Ngô Gia Vĩ, “Không khéo, cậu là đến uống rượu mừng, kết quả bắt cậu làm khổ lực.”
“Cái này nói rõ tôi đến vừa đúng lúc, Tàng Phong Kiếm của tôi đã lâu chưa xuất khiếu rồi.” Trong ánh mắt Ngô Gia Vĩ lóe lên hào quang hưng phấn. Hắn cho Diệp Thiếu Dương cảm giác luôn như là một kiếm khách mà không phải pháp sư.
“Được, chờ sau khi xong việc, uống thêm vài chén rượu mừng của tôi.”
Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho lão Quách, lão Quách tuy pháp lực không được tốt lắm, nhưng năng lực ứng biến theo tình huống phi thường cao, hơn nữa Đầu Bẹp của hắn vẫn là rất có sức chiến đấu.
Về phần Tạ Vũ Tình bên kia, Diệp Thiếu Dương chưa thông báo, dù sao lần này là đi Thanh Minh Giới, một cảnh sát như cô đi nơi đó không có đất dụng võ gì cả, còn thêm nguy hiểm, dứt khoát không nói cho cô, mà là lợi dụng hồn ấn đem Tuyết Kỳ triệu hồi đến.
Đợi không bao lâu, Lâm Tam Sinh mang theo đám bạn nhỏ m Dương ti chạy tới, mọi người đến đây, phía sau còn dẫn theo Từ Văn Trường. Từ Văn Trường vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức nói: “Ngươi muốn đi xông vào Tinh Tú hải?
“Đúng vậy, Từ công có đề nghị nào hay?”
Từ Văn Trường khoát tay, “Ta nào có đề nghị gì hay, Thanh Minh Giới loại địa phương đó, không phải âm ty có thể nhúng tay.”
“Vậy ngài đến.”
“Ta đến xác định một phen, ngươi có phải thật sự muốn đi hay không?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nhìn đồng bạn nhỏ chung quanh nói: “Bằng không, ta gọi bọn họ đến đây làm gì?”
Trên mặt Từ Văn Trường lộ ra nét khó xử, nói: “Người luôn hành động theo cảm tình… Mà thôi, ta về âm ty trả lời một tiếng đi.” Nói xong không để ý Diệp Thiếu Dương giữ lại, trực tiếp rời đi.
Diệp Thiếu Dương không nói gì, nghĩ Từ Văn Trường này cũng đủ kỳ quái, chỉ vì hỏi một câu, còn cố ý chạy đến nhân gian, rõ ràng có thể trực tiếp hỏi Lâm Tam Sinh, hơn nữa hắn nói trả lời cái gì… Tìm ai trả lời, trả lời cái gì?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương một trăm cái tò mò, nhưng đoán không được cũng liền không quản hắn nữa, nhìn người cả phòng, cười cười nói: “Lại được hành động rồi, người một nhà ta cũng không nói cái gì, vẫn là câu nói kia, ai cũng đừng thể hiện, không được thì chạy, hơn nữa chuyện này tương đối đặc thù, ta chỉ là đi tìm đồ, không có bất cứ thù hận gì với đạo sĩ Tinh Tú hải, cho nên nhớ đừng hại tới tính mạng bọn họ.”
Tiểu Thanh nói: “Nhỡ đâu tình huống nguy cơ, đối phương hạ tử thủ thì sao, nếu xuất toàn lực phản kích, chung quy sẽ xảy ra ngoài ý muốn…”
“Nếu dưới tình huống uy hϊếp đến tính mạng, không thể không toàn lực đánh trả, thứ tôi vừa nói coi như phế thải. Mặc kệ thế nào, tính mạng chúng ta mới là quan trọng nhất.”
Đoàn người lục tục gật gật đầu.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa nhìn, là lão Quách đến. Vừa vào cửa, lão Quách nhìn thấy cả phòng đầy người, nhìn quét một cái, sửng sốt một phen, nói: “Tình huống gì vậy, sao đều đến đây rồi!”
Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói ra, lão Quách sờ râu lún phún trên cằm, nói: “Lại phải hành động!”
“Quả thật là lại, gần đây sự tình quả thật nhiều, nhưng để cam đoan, lần này sau khi chuyến đi Tinh Tú hải và Lê Sơn kết thúc, đệ cũng không làm cái gì nữa, mọi người có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài.”
Đoàn người đều cảm thấy không sao cả, Chanh Tử ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương nói: “Nghỉ ngơi hay không không quan trọng, chúng ta sắp uống rượu mừng rồi!”
“Đúng đúng đúng, uống rượu mừng!” Qua Qua ở bên cạnh phụ họa.
Đoàn người đều lấy Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc để trêu đùa, không khí rất hòa hợp.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ ở lại phòng, chờ Đạo Phong tới đây, mình đi ra bên ngoài thu thập đồ đạc một chút. Nhuế Lãnh Ngọc đi ra theo, vào phòng mình thay quần áo: một thân áo da váy da, đem dáng người hoàn hảo bày ra.
Trên đùi chân phải buộc một khẩu súng diệt hồn màu bạc, trên lưng cắm hai vòng cánh dơi, Tùng Văn Cố Định Kiếm đeo ở sau người, Diệp Thiếu Dương nhìn có chút ngây dại.
“Làm sao vậy.” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.
“Nhìn qua như là nữ nhân vật chính trong Resident Evil.” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương càn rỡ lưu chuyển lên xuống ở trên người cô.
Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, đi tới nói: “Thiếu Dương, chuyện này kết thúc, chúng ta phải nghỉ ngơi hẳn hoi một phen.”
“Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.” Diệp Thiếu Dương không ngừng gật đầu, “Chờ sau khi kết hôn, hai ta đi nghỉ tuần trăng mật gì đó đi, tìm nơi tốt.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đã sớm nghĩ xong rồi, đi Maldives.”
Diệp Thiếu Dương không biết Maldives là đâu, hầu như ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói, nhưng xem vẻ mặt hướng tới của Nhuế Lãnh Ngọc, cảm thấy khẳng định là nơi tốt, bản thân cũng nhất thời tràn ngập hướng tới.
Chưa đợi tới buổi tối, Đạo Phong đã tới, mang theo Dương Cung Tử, còn có một người từng gặp, nhưng đã lâu không gặp: Kiến Văn Đế.
Hắn vẫn giống lúc trước, mặc hoàng bào, nhìn qua có một loại uy nghiêm đế vương.