“Vẫn luôn ở bên bà xã, chạy các kiểu, nơi nào cũng đi.” Nhạc Hằng nhường nhướng mày, nhìn qua còn rất đắc ý.
Diệp Thiếu Dương đấm hắn một phát nói: “Tôi còn nhớ đó, cậu chính là người đầu tiên của bên tôi phản bội đến Phong Chi Cốc!”
Tiểu Mã chen vào một câu: “Mặt hàng này bây giờ ở Phong Chi Cốc địa vị cũng cao rồi, ngồi ngang hàng với Tiểu Mã ca tôi!”
“Cậu cũng là mặt hàng tương tự, hai tên phản đồ!”
Tiểu Mã nhất thời ủ rũ, lại tiếp tục quấn quít lấy Tứ Bảo, muốn mượn dùng thân thể hắn đi chơi game, cũng công bố nếu Tứ Bảo không đáp ứng, mình sẽ đi nhập vào Vương Húc Văn. Tứ Bảo cũng sợ cậu ta rồi, đành phải theo cậu ta ra ngoài đi quán net. Qua Qua cũng tò mò chạy theo.
Sau khi xem xong TV, Nhạc Hằng và Tôn Anh Nguyệt cũng cùng nhau cáo từ.
Diệp Thiếu Dương đi tắm rửa một cái, đi ra phát hiện Lâm Tam Sinh cũng không thấy nữa. Sau khi lên giường, mở ra di động, nhìn thấy có tin nhắn Nhuế Lãnh Ngọc gửi đến, rất muốn gọi cuộc điện thoại cho cô, đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói với cô một lần, xem thời gian, giờ này cô tám phần là đang ngủ, vì thế cố nén ham muốn dốc lòng kể lể, niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, bắt buộc bản thân ngủ.
Ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa, Diệp Thiếu Dương không sai biệt lắm là bị đói mà tỉnh, rời giường mặc quần áo, sau khi thu dọn xong, gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, kết quả không thông, đột nhiên nhớ ra cô ngày hôm qua từng nói, hôm nay muốn tới Thạch Thành tìm mình, lúc
này có thể là ở trên máy bay, cho nên tắt điện thoại di động? Diệp Thiếu Dương vội vàng rời giường, muốn đổi một bộ quần áo có tinh thần chút, lúc này mới nhớ ra là ở phòng của Tứ Bảo, vì thể đến cách vách gõ cửa.
Là Diêu Mộng Khiết tự mình mở cửa, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, mỉm cười mời hắn đi vào.
Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh một phen, trong phòng chỉ có một mình Diệu Mộng Khiết, không khỏi hỏi hai cô nương kia đã đi đâu.
“Các cô ấy vừa đi xuống ăn cơm, một lát là trở lại.”
“Cô không đi?”
“Tôi buổi sáng đã ăn không ít, giữa trưa ăn chút hoa quả là được rồi.” Diêu Mộng Khiết mở to mắt đánh giá hắn, “Tối hôm qua có phải đã xảy ra việc gì đặc biệt hay không?”
“Các em ấy chưa nói cho cô?”
Diệu Mộng Khiết lắc đầu, “Các cô ấy sau nửa đêm mới tới, tôi hỏi họ, họ đều nói rất phức tạp, một lời khó nói hết, hơn nữa bản thân họ cũng biết không nhiều.”
“Quả thật một lời khó nói hết.” Diệp Thiếu Dương hiệu Trương Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh là không muốn nói quá nhiều với cô, Diệp Tiểu Manh thì không cần phải nói, cho dù là Trương Tiểu Nhị, bề ngoài nhìn tương đối không não, làm việc vẫn có chừng mực.
“Chuyện này không có quan hệ gì với cô, cô nếu muốn nghe, tôi về sau từ từ nói với cô, hiện tại tôi rất đói.”
Diêu Mộng Khiết tỏ vẻ mình có chút điểm tâm, lấy ra xem một chút, Diệp Thiếu Dương nhất thời bày tỏ thôi, chỉ chút điểm tâm này, nhắm chừng cho dù cho mình ăn hết cũng không bao no được, vì thể gọi điện thoại cho Trường Tiểu Nhị, bảo họ lúc trở về cũng mang chút đồ ăn cho mình.
Diệp Thiếu Dương nói với Diêu Mộng Khiết chuyện bạn gái mình sắp tới, sau đó tìm được rương hành lý của mình, thay bộ quần áo, lúc này hai người bọn Trường Tiểu Nhị cũng đã trở lại, mở gói đồ ăn cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương vừa ăn, vừa đưa ra vấn đề mình trước đó nghĩ đến: “Đúng rồi, quỷ hút máu có cái gì đặc biệt sợ không?
Diêu Mộng Khiết suy nghĩ một phen nói: “Quỷ hút máu không có đặc biệt sợ thứ gì, trừ… Tỏi.”
“Tỏi?” Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Nói chính xác, là sợ dịch tỏi, không riêng tỏi, cũng sợ cà rốt, gừng sống vẫn vẫn thực vật cay nhiều nước. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là tỏi.”
Trường Tiểu Nhị nói: “Tôi đã sớm nghe nói qua quy hút máu sợ tỏi, nhưng vì sao chứ?”
“Cái này tôi cũng không đáp được, trời sinh khắc chế đi.”
Diệp Thiếu Dương đối với vấn đề này trái lại tuyệt không tò mò, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tựa như cương thi sợ gạo nếp, yêu tinh sợ hùng hoàng là một loại quan hệ sinh khắc trên thiên tính, cũng không ai có thể nói ra là vì sao.
“Giống ca ca cô vương giả quỷ hút máu như vậy, sẽ sợ tỏi sao? Tôi là nói, nếu tôi kiếm rất nhiều dịch tỏi, sau đó lại có biện pháp hắt ở trên người hắn mà nói.”
Diêu Mộng Khiết nghe xong giả thiết này, có chút muốn cười.
“Vậy sẽ làm hắn cảm thấy không thoải mái, sẽ làm hắn tiêu hao một bộ phận tu vi để chống lại, nhưng muốn dùng dịch tỏi gϊếŧ chết hắn, đó là căn bản không có khả năng làm được.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đạo lý này hắn đương nhiên biết, tu vi càng mạnh, chống cự đối với vật khắc chế trời sinh tự nhiên cũng càng mạnh, nhưng tác dụng vẫn là có, Diệp Thiếu Dương ở sâu trong lòng bắt đầu tự hỏi thế nào lợi dụng dịch tỏi để đối phó vương tử Lyon kia, không cầu có thể gϊếŧ hắn, chỉ cần có thể khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hao tổn một bộ phận tu vi của hắn, chuyện này đáng giá đi làm.
Diệp Thiếu Dương quyết định để sau tìm lão Quách nói chuyện, bảo hắn nghĩ biện pháp một chút, tuy trên chiến lược hắn không bằng Lâm Tam Sinh khoa trương như vậy, có thể tính hết mọi chi tiết, nhưng phương diện an bài chiến thuật cũng là một hảo thủ, nói trắng ra là không có hạn cuối, biện pháp không biết xấu hổ nào cũng nghĩ ra đưỢC.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương tiếp tục bảo hai em gái làm bạn với Diệu Mộng Khiết, mình về phòng Tứ Bảo, Lâm Tam Sinh đã trở lại, mặt hướng ra ngoài ngồi ở trên cửa sổ, Diệp Thiếu Dương đi qua nhìn thấy hắn đang ngây người, vẻ mặt rất mất mát.
“Lại đi rồi?” Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi một tiếng.
“Đi đâu?”
“Đừng giả bộ, ngươi không phải đi tìm Kim Oánh?”
Lâm Tam Sinh nghe thấy hai chữ “Kim Oánh”, vẻ mặt rõ ràng có chút biến hóa, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Diệp Thiếu Dương đứng ở bên người hắn, ghé vào trên cửa sổ, quan sát ngoài cửa sổ, nói: “Cô ấy thế nào?
“Kết hôn rồi, bụng nhô lên, tựa như đã mang thai.” Lâm Tam Sinh gục đầu xuống, bồi thêm một câu, “Nhìn rất hạnh phúc.”
Diệp Thiếu Dương không biết nói cái gì cho phải, đành phải nói đùa: “May mắn ngươi là quỷ.”
“Có ý tứ gì?” Lâm Tam Sinh quay đầu nhìn hắn một cái.
“Nếu ngươi là người, như loại tình huống này của ngươi, đã sớm chết vì sầu.”
Lâm Tam Sinh cong cong khóe miệng, miễn cưỡng cười cười.
“Ta cảm thấy, loại sự tình này là không có cách nào, ít nhất cô ấy hiện tại rất hạnh phúc, ngươi cũng nên cảm thấy vui mừng mới đúng.”
“Đổi là người thì sao?”
“Cái này.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Hai ta tình huống khác nhau, cái này ta thực không có cách nào giả thiết.”
Lâm Tam Sinh nói: “Là không giả thiết được, tình huống của người phức tạp hơn ta, thậm chí hoàn toàn trái ngược với ta.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười nói: “Nơi nào phức tạp?”
Lâm Tam Sinh xoay người lại, nhìn hắn nói: “Lúc ấy ở trên Lê son, người vì sao nhất định phải phể đi hai đệ tử đó, nếu không phải vì sự an toàn của ta cùng Tiểu Mã, ngươi nhắm chừng sẽ gϊếŧ họ.”
Diệp Thiếu Dương nhớ tới một màn ngay lúc đó, vẫn có loại cảm giác cơn giận còn sót lại chưa tiêu, lập tức nghe hiểu ý tứ Lâm Tam Sinh, nói: “Không phải chứ, cho dù đổi thành vũ nhục một trong các ngươi, ta cũng sẽ muốn gϊếŧ họ.”
“Cái này ta tin tưởng.” Lâm Tam Sinh nói, “Nhưng trước đó hàn huyên với Tứ Bảo, hắn nói trong nháy mắt đó, người biểu hiện ra loại phẫn nộ kia, là loại cảm tình kia giữa nam nữ… Không giống với đối với người khác. Ta tin tưởng hắn phán đoán.”