“Mọi người… Là một tổ chức, nhưng nghề nghiệp của mấy người hình như đều khác nhau nhỉ.” Diệu Mộng Khiết nhìn mọi người chung quanh, biểu đạt ra nghi vấn của bản thân.
Lão Quách cười hắc hắc nói: “Thì bởi vì mọi người nghề nghiệp khác nhau, cho nên phân công cũng khác nhau, ai cũng có sở trường riêng, mới có thể ghép thành một tổ chức.”
Qua Qua khoe ra nói: “Thật ra chúng tôi còn có cái tổ chức cấp hai, gọi là Dương ti, đều là quỷ yêu vân vân, ở âm ty làm quan… Ừm, chúng ta còn có cái tổ chức anh em, gọi là Phong chi cốc…”
Diệp Thiếu Dương hướng trên đầu nó vỗ một cái, “Sao nói lời thừa nhiều như vậy!”
Diệu Mộng Khiết cũng không hỏi chi tiết quá nhiều, nhìn quanh đoàn người, hỏi: “Tróc quỷ liên minh các anh toàn bộ mọi người đều ở đây sao, tôi chỉ là nhân loại.”
Tứ Bảo nhìn quanh, nói: “Thiểu Ngô Gia Vĩ, hắn bây giờ cũng là người của tróc quỷ liên minh chúng tôi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhớ tới Ngô Gia Vị, lập tức lại nghĩ tới anh em Ngô Gia Đạo của hắn, trong đầu có chút không thoải mái.
Chu Tĩnh Như nói: “Còn có Lãnh Ngọc.” Tuyết Kỳ nói: “Đúng rồi, Lãnh Ngọc mới là người ít xuất hiện nhất.”
Tạ Vũ Tình ở phía dưới bàn huých đầu gối cô một cái, để cô đừng nhiều lời.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, do dự nên công bố hôn sự của mình cùng Nhuế Lãnh Ngọc hay không, nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời vẫn là không nên công khai tốt hơn.
Trong bữa, Tạ Vũ Tình nói cho Diệp Thiếu Dương, nguồn gốc các thi thể bị quỷ hút máu khống chế đã tìm được, đều là đến từ cùng địa khu xung quanh, đại bộ phận là thi cốt nghĩa địa bỏ hoang trên núi, còn có phòng đặt xác của bệnh viện nào đó ở phụ cận, lúc ấy bệnh viện mất điện, nhân viên quản lý hôn mê, toàn bộ thi thể đều mất tích…
Tạ Vũ Tình tỏ vẻ, chuyện này ở trên dưới bệnh viện tạo ra chấn động rất lớn, bây giờ bị cảnh sát mạnh1mẽ ép xuống, nhưng vì rất nhiều thi thể đều đã tan biến thành xương khô, bởi vậy chuyện này xử lý tiếp theo còn có thể khá phiền toái, chỉ có chậm rãi đi câu thông.
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này cảnh sát xử lý sẽ có bao nhiêu phiền toái, nhưng cái này không ở phạm vi Diệp Thiếu Dương quan tâm, trên thực tế, tìm được lại lịch các thị thể đó, với hắn mà nói cũng không có trợ giúp quá lớn, dù sao bây giờ đã làm rõ thân phận Lyon.
Tạ Vũ Tình nói: “Thiếu Dương, chị có chủ ý, cậu tham khảo một phen, cậu cứ thủ như vậy, vĩnh viễn là ở chỗ sáng, đối phương là ở chỗ tối, cậu có nghĩ tới chủ động tìm tới hắn, tiến hành bao vây tiêu trừ đối với hắn hay không.”
“Bao vây tiễu trừ?
Tạ Vũ Tình nhún vai, “Hoặc là đem bọn họ khống chế lại vân vân, tóm lại làm bọn họ không có cơ hội thương tổn Diêu tiểu thư, đợi ký xong, gạo nấu thành com, bọn họ không phải cũng sẽ không náo loạn nữa sao.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, cảm thấy cô nói cũng có đạo lý, vì thế ủy thác cô đi điều tra trước rồi nói sau. Tạ Vũ Tình vì thế tìm Diệu Mộng Khiết đòi tư liệu chi tiết hơn nữa về Lyon, Diệu Mộng Khiết tuy cảm thấy biện pháp này không quá đáng tin, nhưng vẫn phối hợp đem điều mình biết đều nói cho cô.
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như tiếp điện thoại, sau đó nói cho Diệp Thiếu Dương, công ty có chút việc, cần mình đi xử lý.
Tạ Vũ Tình và lão Quách đều phải đi, mọi người vì thế cùng nhau rời khỏi.
Diệp Thiếu Dương tìm tới Mã Thừa, hy vọng hắn có thể chú ý thêm một chút khách trọ phòng3xung quanh mình, miễn cho có quỷ hút máu vân vận trà trộn vào, tìm cơ hội xuống tay đối với Diêu Mộng Khiết.
Mã Thừa suy nghĩ một phen, hỏi Vương Húc Văn: “Vài phòng khách còn lại một tầng này, khách nhân đều là đặt mấy ngày?”
Vương Húc Văn nói: “Tôi về tra một chút.”
“Tra xem, chờ đám khách này đi rồi, những phòng đó tất cả đều không mở ra với bên ngoài nữa, Tứ Bảo dọn lên, phòng khách còn lại mấy người muốn ở thì ở, không được thì bỏ trống, dù sao không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào.”
Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt nhìn. “Cái này… Tổn thất sẽ không nhỏ nhỉ.”
Mã Thừa cười nói: “Cậu bảo tôi đem toàn bộ khách sạn ngừng kinh doanh, vậy khẳng định không được, nhưng lấy giao tình hai ta, để ra cho cậu mấy gian phòng vẫn là không có vấn đề.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, tiền thuê mấy gian phòng, đối với Mã Thừa mà nói chỉ là không đáng kể, nhưng tình cảm này lại là rất khó được.
Đoàn người đều tự giải tán, Diệp Thiếu Dương tới phòng Diêu Mộng Khiết, ở trong ngoài bố trí kỹ một phen, lưu lại Diệp Tiểu Manh và Trương Tiểu Nhị ở cùng Diệu Mộng Khiết, Qua Qua cũng lưu lại bản thân chuyển đi cách vách ở cùng Tứ Bảo.
Diêu Mộng Khiết có chút không muốn để Diệp Thiếu Dương đi, nhưng nghĩ đến hắn phải rời khỏi một buổi tối, xuất phát từ an toàn, vẫn tiếp nhận an bài.
Tứ Bảo đi tìm Vương Húc Văn đến dưới lầu uống cà phê, Diệp Thiếu Dương ở phòng của mình cũng bố trí một phen, sau đó Đạo Phong còn chưa đến, nằm trên giường, gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, đem tình huống bên này nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một lát, nói: “Em ngày mai đi tìm anh.”
“Ngày mai?” Diệp Thiếu Dương từ trên giường ngồi bật dậy, “Em không cần chiếu cố sư phụ em nữa?”
“Cổ độc trong cơ thể ông ấy thanh trừ rất thuận lợi, bây giờ thân thể rất tốt, Tiểu Tuệ nhà anh với sự phụ em rất có duyên, muốn ở thêm vài ngày chiếu cố ông, sư phụ em thuận tiện cũng truyền thụ cô ấy một ít pháp thuật, ra sức thúc giục em đi qua giúp anh.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, mặt mày hớn hở, cầu cô mau một chút qua đây.
“Anh gọi điện thoại cho Tiểu Tuệ nhà anh, bày tỏ một phen lòng biết ơn đi, đừng quên.”
“Tiểu Tuệ nhà anh…” Diệp Thiếu Dương mặt đầy gân đen.
Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Tuệ, đang trò chuyện, Đạo Phong từ ngoài cửa sổ tiến vào, phía sau còn dẫn theo một bóng người mập mạp.
Tiểu Mã! Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, bảo bọn họ chờ, lại nói với Tiểu Tuệ một hồi, tỏ vẻ quan tâm nhau, sau đó cúp điện thoại.
“Gọi điện thoại với ai thế?” Tiểu Mã hỏi.
“Tiểu Tuệ, cô ấy đang giúp sư phụ Lãnh Ngọc trị liệu cổ độc.”
“Tiểu Tuệ! Cô ấy không phải đã chết sao?” Tiểu Mã chấn động.
“Đã sớm sống lại a, ngươi không biết?”
Đột nhiên nhớ ra, khi Tiểu Tuệ sống lại, Tiểu Mã đã chết, đương nhiên không biết. Trong lòng không khỏi nuối tiếc một phen, nói đại khái với Tiểu Mã chuyện Tiểu Tuệ sống lại hơn nữa lên làm vu linh tín nữ của Đại vu tiên gia tộc, Tiểu Mã nghe xong thổn thức một phen.
“Tình huống chuyện này khẳng định rất đặc sắc rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đáng tiếc tôi không có cơ hội tham dự.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra sự cay đắng trong lời nói của hắn, cười nói: “Đừng cảm khái nữa, cậu bây giờ lăn lộn cũng không tệ, Bạch Vân thành chủ.”
Tiểu Mã nói: “Chờ cậu chết rồi, tôi đem thành chủ nhường cho cậu làm.”
“Cả nhà cậu cút đi, đừng rủa tôi!” Diệp Thiếu Dương nói, “Sao cậu lại tới đây?”
Tiểu Mã hướng Đạo Phong bĩu môi, “Phong Thần nói hắn hôm nay không thể đi cái gì Lê son, sợ cậu gặp chuyện, từ Phong chi cốc tìm người đi cùng cậu, trong lúc nhất thời đổ xô đi báo danh nha, bản thành chủ đánh bại không ít đối thủ cạnh tranh, mới thắng được cơ hội này đó. Cậu không mang ơn sao?”
Diệp Thiếu Dương lười đấu võ mồm với hắn, hỏi Đạo Phong: “Đi ngay bây giờ?”
“Ngươi còn đang chờ cái gì?”
“Nhờ ta làm việc, thái độ ngươi cũng tốt chút.” Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, nghĩ một phen, gọi điện thoại cho Tứ Bảo, bảo hắn mau trở về, Tứ Bảo mới đầu lấy cớ các loại, nghe hắn nói Tiểu Mã đến đây, chỉ chốc lát đã trở lại, gặp mặt Tiểu Mã, không che giấu được sự vui vẻ.