Qua Qua chậm rãi dời về phía sau Diệp Thiếu Dương, cầm lấy tay áo hắn, thấp giọng nói: “Lão đại, ngươi nói cho ta biết, ta thật sự không phải đang nằm mơ...”
“Ta còn cảm thấy mình là nằm mơ đây.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm một tiếng, nói với Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Bọn họ đều là huynh đệ tốt của ta, giống với ngươi, ta tới giới thiệu ngươi một chút.”
Lần lượt đem tên họ thân phận bọn họ giới thiệu một lần, bao gồm Chanh Tử, Tuyết Kỳ, Trần Lộ chưa tới. Trần Lộ tuy đã đầu nhập Phong Chi Cốc, nhưng dù sao cũng nhận chủ rồi, danh phận vẫn ở môn hạ mình.
“À, giới thiệu xong rồi, ngươi có cái gì muốn nói?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ hướng đối diện bọn họ đi một bước, chậm rãi nói: “Vừa rồi, là ai nói muốn gϊếŧ ta lấy nội đan?”
Mấy người không hẹn mà cùng chỉ hướng Qua Qua.
“Cái đệch, các ngươi cũng quá không trượng nghĩa rồi!” Qua Qua vò đầu bứt tai, ánh mắt lơ đãng gián tiếp chạm tới Cửu Vĩ Thiên Hồ, cả người run lên, “Khụ khụ, à thì, ta đi giám sát bọn Thất Bảo làm việc!”
“Ta cũng đi!” Tiểu Bạch bỏ trốn mất dạng.
Tiếp theo Mỹ Hoa và Tiểu Thanh cũng chạy.
Giữa sân chỉ còn lại có Diệp Thiếu Dương cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ.
“Ta không có ý tứ khác, chính là muốn hỏi một chút.” Cửu Vĩ Thiên Hồ có chút chịu thiệt nói.
“Vô Lượng quan.” Quảng Tông thiên sư đi tới, hướng Cửu Vĩ Thiên Hồ cười như tắm gió xuân, nhìn qua là trưởng giả hiền lành, cùng Thông Huyền đạo nhân tuy bộ dạng giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Sau đó, ánh mắt Quảng Tông thiên sư chuyển hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Chúc mừng thu giai phó (1).”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Ngươi sao giống như tuyệt không giật mình?”
“Nhất ẩm nhất trác, duyên phận tiền định, có cái gì phải giật mình?”
Nói xong hướng Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Bọn Qua Qua đều ở trong yêu cung sửa sang lại vật phẩm, ngươi quen thuộc đối với nơi này, có thể đi trước chỉ dẫn bọn họ.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ có chút do dự nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương biết nàng đang nghĩ cái gì nói: “Ngươi đi trước đi, làm quen với bọn họ một chút cũng tốt, chuyện khác lát nữa nói sau, đại sư không chạy được.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ lúc này mới lĩnh mệnh, đi về phía yêu cung.
Nhìn bóng người nàng đi xa, Diệp Thiếu Dương túm cổ áo đạo bào Quảng Tông thiên sư, chất vấn: “Ta nói: tất cả cái này có phải ngươi cố ý hay không, an bài ta và cô ấy gặp gỡ trong mộng, sau đó để ta đi đuổi theo cô ấy, ngươi đã sớm an bài sẵn có phải hay không!”
Quảng Tông thiên sư cũng không tức giận, khẽ cười nói: “Duyên phận loại chuyện này, ta sao có thể an bài, đơn giản là thuận theo thiên mệnh mà thôi.”
“Lấy đâu ra cái gì thiên mệnh! Thiên mệnh chỉ là xu hướng, chưa chắc nhất định có kết quả, bởi vì Đại Diễn chi đạo năm mươi, trừ một mà biến, tất cả định số, lại cũng không định, bằng không chúng sinh cái gì cũng không cần làm, chờ cái gọi là ‘Thiên mệnh sở quy’ là được rồi!”
Quảng Tông thiên sư gật gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, cho nên ta an bài các thứ, chỉ là muốn thúc đẩy duyên phận của ngươi cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ, hiện tại ta có thể nói thật với ngươi, lão phu trước đó đã từng đoán quẻ tượng, Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng ngươi có duyên, nhưng trong đó có người làm khó dễ, ba phần thiên duyên, bảy phần ở người, tranh cùng không tranh, hoàn toàn là hai kết quả, may mắn, may mắn, ngươi quả thực thu được cô ta rồi.”
“May mắn cái gì! Ta và cô ấy nào có duyên phận gì, ta có bạn gái rồi được không, ừm, tuy còn chưa chính thức xác định quan hệ, huống hồ ta và Cửu Vĩ người và yêu quái khác biệt, sao có khả năng chứ!”
Quảng Tông thiên sư cực kỳ giật mình nhìn hắn: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ai nói có duyên thì nhất định là loại quan hệ đó, ta với ngươi còn có duyên, chẳng lẽ ngươi có ý tứ với lão phu hay sao?”
“Phi phi, người bỏ cái ý nghĩ đó đi.” Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi.
“Ngươi và Cửu Vĩ Thiên Hồ, là duyên chủ tớ, giống ngươi cùng bọn Qua Qua.”
Diệp Thiếu Dương buông vạt áo lão, mặt mày đau khổ nói: “Không cẩn thận đem Cửu Vĩ Thiên Hồ thu rồi, vậy phải làm thế nào mới tốt?”
Quảng Tông thiên sư nói: “Cái gì làm thế nào mới tốt, thu thì thu, thêm yêu phó không tốt sao, hơn nữa cô ta chính là thiên hồ.”
“Thì bởi vì cô ấy là thiên hồ, trong lòng ta nghĩ cũng hoảng hốt, ngươi nói ta an bài cô ấy như thế nào?”
Quảng Tông thiên sư hai mắt trợn lên: “Ta làm sao biết! Người là ngươi thu, ta chỉ phụ trách giật dây, hiện tại dẫn đã nối, không còn việc gì của ta nữa.”
“Em gái ngươi!” Diệp Thiếu Dương lại túm áo lão, sau đó lại buông ra, ngồi xuống ở trên một cây cọc gỗ phụ cận, than thở.
Quảng Tông thiên sư ngồi xuống ở bên cạnh hắn hỏi: “Không phải ngươi cưỡng bách cô ấy chứ?”
“Nói lời thừa!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt: “Ta trốn còn không kịp đâu!”
“Vậy không phải được rồi. Cô ấy thân là yêu vương, tâm tính cực cao, đã chịu chủ động nhận ngươi làm chủ nhân, tương lai chắc chắn sẽ phục tùng ngươi, cái này so với gϊếŧ cô ấy lấy đan tốt hơn nhiều, dù sao nội đan là chết, người là sống, việc tốt lớn bằng trời như vậy, ngươi đừng có làm như bị ủy khuất được không?”
“Chỉ mong vậy, dù sao ta hiện tại chưa nhìn ra có chỗ tốt gì, chỉ có nơm nớp lo sợ, không biết sắp đặt cô ấy như thế nào.”
“Loại sự tình này, chậm rãi ở chung là ổn, giữa chủ tớ, cũng giống giữa nam nữ, là cần ở chung ma hợp.”
Người Thiếu Dương mở mắt, ánh mắt nhìn quét ở trên mặt lão: “Không phải chứ tiền bối, ngươi không phải cổ nhân sao, người cũng biết loại chuyện yêu đương này?”
Quảng Tông thiên sư mặt không đổi sắc nói: “Đừng xem nhẹ người khác. Thứ nhất, ta cũng không phải sinh ra đã là đạo sĩ, ta cũng từng có tình cảm, thứ hai, mặc kệ là cổ đại hay là thời nay, ở chung giữa tình nhân, bản chất đều là giống nhau, chẳng qua thay đổi hình thức mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhịn không được giơ ngón tay cái lên: “Sâu sắc! Tiền bối lúc còn sống từng yêu mấy lần?”
Trên mặt Quảng Tông thiên sư có chút mất tự nhiên: “Không cần nói những thứ vô dụng này nữa, nói cho ta biết, ngươi là thu phục Cửu Vĩ Thiên Hồ thế nào, trong đó đã xảy ra cái gì?”
Diệp Thiếu Dương vỗ đùi: “Ngươi không nói ta cũng quên mất, ta gặp được Thông Huyền lão vương bát đản kia!”
Lập tức đem toàn bộ quá trình nói một lần.
Quảng Tông thiên sư nghe xong, vuốt râu thở dài: “Thông Huyền đây là kế một hòn đá ném hai con chim, đã được nội đan thiên hồ, lại được thân thể của ngươi...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đổi từ đi, ta nghe không được tự nhiên.”
“Được... tấm thân của ngươi?”
“Được rồi, vẫn là thân thể đi.” Diệp Thiếu Dương nhịn không được lau mồ hôi.
“Chỉ tiếc bị ngươi phá giải, hắn lần này chân linh chạy thoát, nhất định sẽ tiếp tục đoạt xá, ân oán trước đó của ngươi và hắn, xa xa chưa kết thúc.”
Diệp Thiếu Dương giận dữ nói: “Ta sớm muộn gì gϊếŧ hắn!”
Quảng Tông thiên sư thở dài: “Thiếu Dương, ngươi khác toàn bộ pháp sư ta biết, ở dưới loại trường hợp, ngươi vì một yêu tinh bị mình đuổi bắt, không tiếc đối nghịch đạo môn tiền bối, còn lấy mạng mình đi liều...”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trở nên có chút xấu hổ: “Ta lúc ấy không phải cố ý mạo phạm...”
“Ta không trách ngươi, ngược lại, ta thấy rất khá. Cũng chính bởi vì như thế, ngươi mới có thể thu được trái tim Cửu Vĩ Thiên Hồ.”
Tạm dừng một chút, nói tiếp: “Ngươi quá trọng cảm tình, thành cũng ở đây, bại cũng ở đây, tương lai nếu cho ngươi cùng Đạo Phong quyết đấu, ngươi làm sao mà hạ thủ?”
(1): Người hầu tốt.