Cho nên kế hoạch của Quảng Tông thiên sư là, binh chia làm hai đường, để đám người Qua Qua từ chính diện đánh lên núi, một đường hấp dẫn lực lượng phòng ngự, tốt nhất là đem mỗ mỗ cũng hấp dẫn đi qua, mà ba người bọn họ, thì nhân cơ hội từ phía sau núi lẻn lên, tìm kiếm Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Tới trong một mảng cây cối phía sau núi, Diệp Thiếu Dương kích phát hồn ấn của Qua Qua, tiếp theo không qua bao lâu, từ phương hướng trước núi liền truyền đến một đợt tiếng đánh nhau.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, ở trong lòng cầu nguyện bọn Qua Qua tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Tuy lấy tu vi của bọn họ, đối phó đám lâu la tạp binh kia không có vấn đề, nhưng chẳng may mỗ mỗ tự mình đến, vẫn sẽ có nguy hiểm.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, cái này vốn là một lần hành động nguy hiểm.
“Lên núi!”
Quảng Tông thiên sư hô một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một món pháp khí phát ra ánh sáng màu đen như mực, Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn vào, là một cái bàn tính!
Quảng Tông thiên sư tay cầm bàn tính, trực tiếp xông lên núi.
Thủ binh trên núi, quả thực bị đám người Qua Qua ở trước núi hấp dẫn qua không ít, nhưng vẫn còn lại một chút.
Ba người vừa lên núi không đến mấy chục mét, đã gặp phải một nhóm.
Quảng Tông thiên sư đứng mũi chịu sào, trong miệng niệm chú ngữ, trực tiếp gạt bàn tính, từng đạo linh quang theo hạt châu tính bị gạt, hướng những quỷ yêu kia bắn đi, mấy kẻ đi đầu nhất thời hình thần đều hủy diệt, trận hình phía sau cũng bị tách ra.
Quảng Tông thiên sư trực tiếp lao qua, cũng không có thủ đoạn gì khác, vung bàn tính là đập, một đập chuẩn, tất cả đều hồn phi phách tán ngay tại chỗ, khí phách không gì sánh kịp.
“Móa, đây là chiêu số gì, mạnh như vậy!” Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ chưa từng gặp pháp thuật như vậy, ngây ra tại chỗ.
“Trương Quả lão lúc ban đầu là một tiên sinh phòng thu chi, bên người mang theo một cái bàn tính sắt, về sau tu đạo, cái bàn tính sắt này liền thành pháp khí tiện tay nhất. Hắn sau khi chứng đạo hỗn nguyên, những đồ vật thế gian tự nhiên là lưu lại, bàn tính sắt cho Quảng Tông, Tiêu Dao Phiến cho Thông Huyền.”
“Ồ... Sư huynh, ngươi đã lâu không một hơi nói nhiều như vậy rồi.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn cười lên.
“Ngươi nếu không muốn nghe, ta tiếp tục trầm mặc.” Đạo Phong không nể mặt.
“Đừng ngạo như vậy được không.” Diệp Thiếu Dương tiến lên khoác vai hắn, cười nói: “Ta hôm nay rất vui vẻ, giấc mộng lúc còn nhỏ, cuối cùng đã thực hiện!”
Đạo Phong quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt giống như đang hỏi: giấc mộng gì?
“Giấc mộng của ta lúc đó, chính là có một ngày, có thể cùng với ngươi nắm tay chiến đấu, trảm yêu trừ ma! Một lần trước ở Tru Tiên Trận, đối thủ đều là pháp sư, rất nghẹn khuất, lần này đã khác, chúng ta cùng nhau gϊếŧ lên!” Diệp Thiếu Dương hào khí ngút trời nói.
“Hy vọng không phải một lần cuối cùng.” Đạo Phong âm thầm nói.
“Này, hai người các ngươi làm gì thế!” Quảng Tông thiên sư quay đầu quát.
“Đi đây.” Đạo Phong giữ chặt tay Diệp Thiếu Dương, tung người nhảy, trực tiếp đạp không bay lên, ở trong núi rừng như yến bay xuyên qua, ven đường gặp được tất cả trở ngại, cũng không cần Diệp Thiếu Dương động thủ, trực tiếp dùng Đả Thần Tiên tiếp đón.
Diệp Thiếu Dương vui vẻ thoải mái, rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Đi vội đến chỗ giữa sườn núi, Đạo Phong tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác hỏi: “Làm sao vậy?”
“Kéo một nhân loại phi hành, là mệt chết đi.” Đạo Phong nhìn phía trước, mắt không nhìn nghiêng, “Còn có, ngươi so với lúc còn nhỏ thì nặng hơn nhiều rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười ha ha.
Một hơi leo lêи đỉиɦ núi, Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, ở nơi thế núi dốc đứng nhất, dựa vào núi xây dựng một tòa kiến trúc như cung điện, không đợi nhìn kỹ, ngoài cửa trước đã có một đám lệ quỷ lao tới.
Quảng Tông thiên sư đuổi kịp, đánh tới một tấm ngọc phù, vỡ ra trên không, bộc phát ra một luồng cương khí mãnh liệt, trực tiếp đem mấy con lệ quỷ đập vỡ.
“Nơi Cửu Vĩ Hồ bái nguyệt, hẳn là ở phía sau yêu cung này, đi!”
Ba người vòng quanh tường vây của yêu cung, đi xa mấy chục mét, trước mắt xuất hiện một tảng đá khổng lồ lập lòe tỏa sáng, trên mặt phẳng nghiêng tương đối bằng phẳng của phần nóc, một con ngọc hồ toàn thân màu bạc trắng nằm úp sấp, cong nửa người, đầu hướng về ánh trăng, mở to mồm, một luồng yêu khí màu đỏ tươi như dòng khí nóng phun ra, xa tới mấy mét.
Một hạt châu hình tròn tản ra màu vàng đỏ từ trong miệng nó chậm rãi phun ra, xoay tròn lên tới giữa không trung, sau đó rơi về trong miệng.
Hồ yêu nội đan!
Diệp Thiếu Dương không ngờ nhẹ nhàng như vậy đã nhìn thấy chánh chủ, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
“Ả hiện tại đang thổ nạp, thần thức tập trung, cảm giác lực hạ xuống, cho nên không phát hiện chúng ta...” Quảng Tông thiên sư ở bên tai Diệp Thiếu Dương nói, “Chúng ta cùng lên, ngươi tìm cơ hội dán bùa.”
Nói xong lập tức dùng nước miếng vẽ một đôi Mộng Yểm Phù, giao cho Diệp Thiếu Dương.
Nghĩ đến lát nữa mình phải nuốt một tấm trong đó, Diệp Thiếu Dương nhìn nước bọt long lanh trên mẫu phù, lẩm bẩm: “Tiền bối, ngươi đánh răng chưa?”
“Đánh răng? Ta thân thể thành linh, không có thân thể, đánh răng cái gì!”
“Ặc...” Diệp Thiếu Dương cạn lời.
“Tận dụng thời cơ, đừng chậm trễ thời gian!” Quảng Tông thiên sư nói xong, liền muốn dẫn đầu lao tới.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt lão nói: “Đợi chút, cái này không khoa học, chúng ta cũng quá thuận lợi rồi, mỗ mỗ kia đâu?”
Quảng Tông thiên sư nhìn quanh nói: “Không biết, có thể bị bọn họ dẫn tới trước núi rồi.”
Còn chưa dứt lời, dưới chân đột nhiên truyền đến một tia cảm giác dinh dính, cúi đầu nhìn, một vũng máu đang từ sau hướng về phía trước chảy tới, đã đem hai chân bọn họ ngâm vào.
Có tình huống!
Diệp Thiếu Dương đưa tay đến trong ba lô lấy ra một nắm chu sa, rắc xuống, theo một tiếng ‘xèo’ vang lên, máu bị bức lui một chút.
Diệp Thiếu Dương hướng dưới núi nhìn thoáng qua, nhất thời bị dọa không nhẹ:
Máu từ dưới mà lên, ngược dòng thành sông, đã thổi quét đến một mảng lớn địa phương.
Vừa lúc phụ cận có cây, Diệp Thiếu Dương dứt khoát trèo lên, Đạo Phong và Quảng Tông thiên sư cũng phi thân lên, nhìn bốn phía, trừ tảng đá kia chỗ Cửu Vĩ Thiên Hồ bái nguyệt, nơi còn lại đều bị máu bao trùm, bọt sóng cũng dần dần to lên, nhìn qua tựa như một biển máu.
Tà vật nào tu vi có thể mạnh đến mức này?
Diệp Thiếu Dương cho tới bây giờ chưa từng gặp cảnh tượng này, nhất thời có chút nhát nói: “Đây là mỗ mỗ làm ra?”
“Tất nhiên.” Quảng Tông thiên sư nói.
“Lợi hại đó anh trai em ơi!”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, cái khác không nói, chỉ một chiêu thủ đoạn biển máu ngược dòng này của mỗ mỗ, tựa như đã không thua Cửu Vĩ Thiên Hồ, không hổ là lão yêu cấp bậc hồng hoang!
Đúng lúc này, trong biển máu đột nhiên truyền ra vô số thanh âm: tiếng châm biếm, tiếng hô gϊếŧ, tiếng khóc xé tim xé phổi... Đan vào cùng một chỗ, giống như là nhân gian luyện ngục.
Vô số xương trắng từ mặt ngoài biển máu dâng lên, như giẫm trên đất bằng đi tới.
Từ đó, thành núi thây biển máu thật sự!
Bụi cây, cây cối phụ cận, ở sau khi bị máu ăn mòn, lần lượt héo rũ ngã xuống, toát ra một làn khí trắng.
Cây dưới thân ba người hơi to một chút, cũng không ngừng lay động lên, chống đỡ không được bao lâu.
“Thiếu Dương, ta đưa ngươi đi qua, Đạo Phong theo ta đối phó mỗ mỗ!”