Tuy đây là ý tưởng chân thật của mình, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn nhịn không được bắt đầu tự hỏi: Đạo Phong làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Hắn chẳng lẽ thật sự muốn ở Quỷ Vực thành lập thế lực của mình, trở thành Thái Âm sơn thứ hai?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy, mình thật sự càng ngày càng nhìn không thấu gã.
Chanh Tử đi rồi, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Thanh Vân Tử, vốn định đem tình hình gần đây của Đạo Phong báo cáo với lão một phen, kết quả điện thoại tắt máy, đành phải thôi.
Bởi vì không có tin tức của Thanh Vân Tử, Diệp Thiếu Dương ngược lại không vội đến Huyền Không quan, tiếp tục ở nhà tu luyện, sau đó thật sự nhàm chán, buổi chiều mỗi ngày đều đi học, cũng không phải vì nghe giảng bài, mà là thể hội một chút cảm giác vào đại học, ừm, thuận tiện cũng thưởng thức mỹ nữ một chút.
Buổi chiều hôm đó, Diệp Thiếu Dương lại đi trường học, chó học đòi người vào một lớp, nói chính xác là một buổi toạ đàm, một danh gia giáo sư không biết tới từ đâu, giảng lịch sử Đại Minh triều.
Bởi vì có mỹ nữ học sinh ở ngoài cổng trường đăng ký báo danh, Diệp Thiếu Dương vừa thấy còn là miễn phí, lại không chịu nổi mỹ nữ du thuyết, liền đi.
Kết quả đây là buổi toạ đàm thứ ba, nói là chiến dịch Tĩnh Nan.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, nghĩ rằng hậu nhân luôn yy các kiểu, Chu Duẫn Văn bi tình là đủ bi tình, nhưng dù sao cũng là xuất thân đế vương, nào có yếu đuối như vậy.
“Trò này, em vì sao luôn cười lạnh, chẳng lẽ em đối với vận mệnh của Chu Duẫn Văn có ý kiến khác?” Giáo sư đột nhiên điểm tên Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nghĩ: nói ra hù chết ngươi, đại ca ta từng đem Chu Duẫn Văn đánh cho hồn phi phách tán...
Nhưng lời này nói ra, sẽ bị coi là kẻ điên...
Toạ đàm chấm dứt, lão giáo sư cầm lấy một quyển sách mình viết, bắt đầu tiếp thị.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới giật mình, trách không được toạ đàm là miễn phí, thì ra là vì tiếp thị, nhất thời không còn một chút hứng thú nào, rời khỏi phòng học, đang tựa trên lan can ngắm mỹ nữ qua lại, đột nhiên di động vang lên, nhìn lướt màn hình, điện báo biểu hiện là Tạ Vũ Tình.
“Thiếu Dương, cậu ở đâu?”
“Đi học, sao thế.”
“Cậu thế mà đi học, đừng trêu chị.” Thanh âm Tạ Vũ Tình nghe qua là hoàn toàn không tin.
“Tôi là sinh viên mà, gần đây không bận, đi học làm sao vậy? Chẳng lẽ chị cho rằng tôi chỉ biết bắt quỷ à.” Diệp Thiếu Dương khó chịu phản bác.
“Không bận phải không, mau tới, chị tìm cho cậu ít việc để làm!” Tạ Vũ Tình cười lên xấu xa.
Diệp Thiếu Dương lập tức ý thức được tình huống không đúng nói: “Tôi lát nữa còn có một lớp...”
“Đừng nhảm với chị, cậu bây giờ gọi xe đến cục công an thành phố, chị bảo người ta ở cửa chờ cậu, mười phút!”
Cái đệch! Tôi nợ chị à?
Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẫn nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Khó chịu thì khó chịu, nhưng hắn biết, Tạ Vũ Tình nhất định là thực có việc tìm mình, bằng không sẽ không cấp bách như vậy.
Ở ngoài cửa thị cục, Diệp Thiếu Dương gặp được một người quen: Tạ Vũ Tình trợ thủ Kỳ Thần, đã lâu không gặp, đối với Diệp Thiếu Dương cực kỳ khách khí.
“Rốt cuộc là chuyện gì, vội như vậy?”
“Đi theo tôi đi, sếp đang ở phòng giải phẫu pháp y.”
Phòng giải phẫu?
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, xem ra lại là án gϊếŧ người.
Trong phòng giải phẫu pháp y, nơi nơi tràn ngập một mùi nước thuốc fomaldehit, Diệp Thiếu Dương có chút mẫn cảm, bịt mũi đi vào.
Tạ Vũ Tình mặc cảnh phục, đứng ở trước giường giải phẫu, quay đầu, nhìn chằm chằm hắn một hồi.
“Ngây ra cái gì, mau tới!”
Diệp Thiếu Dương đi qua, trên giường giải phẫu phủ một tấm vải trắng, nhìn từ đường nét, phía dưới phủ một thi thể.
Tạ Vũ Tình trực tiếp vạch vải trắng ra, trong nháy mắt nhìn thấy thi thể, Diệp Thiếu Dương hít ngược một hơi khí lạnh:
Đây là một thi thể bị lột da, từ đầu đến chân không có một mảnh da, trên cơ thịt đỏ bừng trào ra gân xanh, bởi vì không có da bao trùm, hai tròng mắt cũng tỏ ra đặc biệt lớn, nhìn qua ghê tởm nói không nên lời.
“Đại tỷ, chị có thể cho tôi chút chuẩn bị tâm lý trước rồi để tôi xem được không?” Diệp Thiếu Dương oán giận.
“Làm sao vậy, cậu từng gặp cương thi các thứ, cái nào không ghê tởm hơn thế này nhiều.” Tạ Vũ Tình đảo mắt trắng dã, “Cậu nhìn kỹ xem, có cái gì không thích hợp.”
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua cao thấp nói: “Đây là nam hay nữ?”
“Nam, cậu không thấy không có ngực sao!” Bởi vì vải trắng đắp ở nửa thân dưới, chỉ nhìn nửa người trên, hoàn toàn nhìn không ra nam nữ.
“Cái đó không nhất định, nhỡ đâu là ngực lép thì sao.”
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt, cẩn thận quan sát, Tạ Vũ Tình ở một bên kể tình huống người chết.
“Người chết là phát hiện ở trong núi, căn cứ khám nghiệm tử thi báo cáo, toàn thân cao thấp không có một vết thương, nói cách khác, hắn là bị lột da sống mà chết, hơn nữa thủ đoạn lột da rất cao minh, không có hư hao một tia tổ chức cơ thịt cùng mạch máu, hiện trường không tìm được bất cứ chứng cớ nào khác.”
Bị lột da mà chết...
Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày, trên đời này nào có loại kiểu chết này?
Diệp Thiếu Dương tìm ra một đồng tiền Ngũ Đế, nhét vào trong miệng người chết, nghe Tạ Vũ Tình nói tiếp:
“Nơi phát hiện người chết, là ở trong một cái khe suối hoang vu không có bóng người, báo cảnh sát là bạn gái người chết, ngay đêm qua, cô ấy nhận được điện thoại của người chết, nói cho cô ấy bản thân đã chết, đem vị trí của mình nói cho cô ấy, bảo cô ấy báo cảnh sát...
Cô ấy cố ý tìm mấy người bạn, dựa theo địa chỉ người chết cho tìm qua, sau khi phát hiện người chết, lúc này mới báo cảnh sát... Bọn chị đã thu lại cuộc gọi, ở đoạn thời gian báo cảnh sát nói kia, di động cô ấy cùng người chết quả thực từng có nói chuyện...”
Nói đến đây, một đôi mắt to của Tạ Vũ Tình lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói: “Người chết không có khả năng gọi điện thoại, cho nên, chị hoài nghi là sự kiện linh dị?”
“Là như thế, bằng không không có cách nào giải thích.”
Diệp Thiếu Dương đem tiền Ngũ Đế trước đó nhét vào trong miệng người chết lấy ra, nhìn thoáng qua, trơn bóng như lúc ban đầu, quơ quơ trước mặt Tạ Vũ Tình nói: “Trên thân người chết không có lưu lại âm khí, nói rõ không phải quỷ yêu gϊếŧ người, cũng sẽ không là sự kiện linh dị.”
Tạ Vũ Tình nhìn chằm chằm tiền Ngũ Đế trong tay hắn nói: “Cái này của cậu sẽ không có chuyện không nhạy chứ?”
“Sao có khả năng!”
“Vậy hoặc là thời gian tử vong quá dài, âm khí tan đi?”
“Chị nói người chết gọi điện thoại cho bạn gái của hắn, là ở ngày hôm qua nhỉ, nếu là quỷ hồn gây ra, ít nhất cần ba ngày thời gian, âm khí mới có thể hoàn toàn tan đi, lúc này mới hơn một ngày, tuyệt đối không có khả năng.”
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy là ai gọi điện thoại cho bạn gái hắn, nói là thanh âm của bản thân hắn.”
“Có lẽ là hung thủ bắt chước, thanh âm trong điện thoại vốn đã có chút sai lệch, nếu đối phương biết một chút kỹ xảo phát âm, có thể bắt chước ra, lại hoặc là trước đó bảo người chết nói, sau đó ghi lại, càng hoặc là... bạn gái người chết nói dối, chị đi điều tra cô ta đi.”
Nghe Diệp Thiếu Dương nói, Kỳ Thần ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên khen: “Diệp đại ca không làm cảnh sát thật sự là lãng phí nhân tài!”
Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Diệp Thiếu Dương đắc ý cười cười, nói với cô: “Hung thủ này có thể là biếи ŧɦái sát nhân cuồng, cái này tôi không có biện pháp, nhưng lúc chị điều tra, chú ý an toàn.”