Diệp Thiếu Dương lon ton đi rót một chén nước, đưa đến trong tay cô, bản thân ngồi xuống ngay tại bên cạnh, ngửi được mùi thơm trên người cô, tham lam hít một hơi nói: “Em có mùi thơm của cơ thể nha, thơm quá!”
Nhuế Lãnh Ngọc đem hắn đẩy ra nói: “Dầu gội!”
“Em... Hôm nay thật đẹp nha.”
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt, “Nói như vậy em bình thường không đẹp?”
“Ặc...” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gãi gãi đầu, bộ dáng nhìn qua có chút co quắp.
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm bật cười nói: “Anh không đi tắm còn ngủ?”
“Anh tắm rồi.” Hiện tại nào có thời gian tắm rửa! Diệp Thiếu Dương cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Khi nào?”
“Vừa rồi... Lúc đưa Tứ Bảo đi khách sạn.”
“Đi tắm mau, trên người anh mùi rượu quá nặng, em không thích!” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương cả người đều tê dại, vội vàng vào buồng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời tắm rửa, sau đó trở về, Nhuế Lãnh Ngọc đã lên giường chui vào ổ chăn.
Đã đang đợi mình?
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngồi tới bên người cô, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em có lời nói với anh.”
Diệp Thiếu Dương xem vẻ mặt cô, tựa như muốn nói chính sự gì, bất đắc dĩ nói: “Nói cái gì, ngày mai nói sau không được sao?”
“Cũng được, vậy anh đi ngủ đi.”
Diệp Thiếu Dương có chút thất thần nhìn cô, trong lòng đang tiến hành các loại giãy dụa, đột nhiên ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, hôn lên.
Nhuế Lãnh Ngọc ngã không có phản kháng.
Hôn một hồi, hai người buông ra, nhìn đối phương. Hai tay Diệp Thiếu Dương ôm vai của cô, nhẹ nhàng đẩy về phía sau.
Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Anh muốn đẩy ngã em là sao?”
“Cái này... Thì thôi đi.”
“Anh có biết, bộ dáng anh hiện tại, nhìn qua rất giống một tên dê cụ hay không.”
Diệp Thiếu Dương nhếch miệng, “Anh vừa soi gương thấy rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc mím môi cười, “Ngươi cảm thấy anh có thể đắc thủ sao?”
“Cái này... mấu chốt này xem em.”
“Nếu em không muốn, anh dám cứng rắn tới không?”
“Anh...”
Nhuế Lãnh Ngọc nâng mặt hắn nói: “Em hỏi anh, lúc trước anh vì sao muốn gϊếŧ chết Vương Lâm?”
“Đại tỷ, giờ em có thể không nói chuyện này hay không?” Diệp Thiếu Dương sắp khóc rồi.
“Không được, phải trả lời, bằng không đừng nghĩ đυ.ng vào em!”
Diệp Thiếu Dương suy sụp ngồi xuống, nghĩ nghĩ nói: “Lúc ấy chính là cảm thấy hắn là đầu sỏ gây nên, nhân phẩm thấp kém, còn sống tương lai cũng là bại hoại...”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cho nên anh liền có tư cách gϊếŧ hắn?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Anh biết anh không có tư cách, chỉ là lúc ấy trong lòng rất phẫn nộ...”
“Lệ khí?”
“Đúng, chính là lệ khí dâng lên, có chút cảm giác không nghĩ hậu quả, sau đó em nhắc nhở, lý trí của anh liền trở lại.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh trước kia không phải như thế, anh phải biết rằng, anh là pháp sư, tróc quỷ hàng yêu là nghề của anh, anh không thể hạ thủ với người khác, nhân gian có pháp luật, cho dù hắn tránh được pháp luật, sau khi chết cũng trốn không thoát Diêm La Vương một cửa đó. Anh chỉ là pháp sư, lợi hại nữa cũng là pháp sư, anh không phải chúa tể.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Anh biết, khi anh nhập môn, từng lập trọng thệ, điều thứ nhất chính là tuyệt không lợi dụng pháp thuật đả thương người.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em cảm giác được, lệ khí trong cơ thể anh đang đậm lên từng chút một, cái này không phải chuyện tốt, anh phải cảnh giác một chút, khắc chế bản thân.”
Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật gật đầu nói: “Về sau nhắc anh nhiều thêm.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Em vừa rồi nói những lời đó, có phải rất giống sư phụ anh không?”
“Không giống, lão đầu kia chưa bao giờ nói những cái này với anh, nhưng trước kia Đạo Phong thích nói cái này.”
“Đạo Phong?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút ngoài ý muốn, “Chính hắn chính là rời xa con đường nhất, vì sao yêu cầu anh tôn trọng giới luật?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết.
“Được rồi, sự tình nói xong rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc nâng cằm hắn, “Anh còn...”
Còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã không chờ nổi nữa hôn lên.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên vỗ sau lưng hắn, Diệp Thiếu Dương lại coi thành muốn từ chối lại thôi, càng thêm dụng tâm, thẳng đến khi Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức đem hắn đẩy ra.
“Lại làm sao vậy!”
Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, chỉ chỉ phía sau hắn. Diệp Thiếu Dương quay đầu, nhất thời bị dọa nhảy dựng: trong phòng đột nhiên có thêm một người.
Chờ nhìn thấy bộ dáng đối phương, Diệp Thiếu Dương lúc ấy liền muốn khóc, lắc lắc đầu, vô lực nói: “Em... muốn anh nói cái gì mới được đây?”
Chanh Tử cúi đầu, mặt đỏ bừng, nghịch góc áo, ngập ngừng nói: “Em không phải cố ý nhìn thấy... Cái này, hai người tiếp tục đi, em đi ra ngoài một lúc.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra, bởi vì cô ấy là yêu phó của mình, cho nên cô ấy đột nhiên đi vào, tất cả pháp khí của mình đều không có cảm ứng, mà mình vừa rồi quá mức đầu nhập, hoàn toàn không cảm giác được cô ấy đột nhiên đến.
“Anh nói, em đến cũng hô một tiếng chứ, cho dù đến không đúng lúc, em không thể tránh chút à.” Trong lòng Diệp Thiếu Dương giống như có một vạn con voi giẫm qua.
Chanh Tử xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, chu mỏ nói: “Em làm sao biết hai người đang làm chuyện xấu hổ, em cũng vừa tới, nghe được hai người đang nói chính sự, chỉ muốn nghe hai người nói xong lại chào hỏi, ai ngờ được anh nôn nóng khó dằn nổi như vậy, em ngay cả đi cũng không kịp nha.”
Nôn nóng khó dằn nổi... Dùng từ thế này, làm Diệp Thiếu Dương xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, mặt đỏ lên thành màu gan heo.
“Hai người tiếp tục đi, thật sự không cần để ý em đâu, em đi phòng khách xem tivi một lúc...”
“Được rồi!” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, lấy lại bình tĩnh nói: “Em không phải vừa trở về sao, sao tới, chẳng lẽ có biến cố gì?”
Chanh Tử nói: “Không có biến cố gì, em là đến nói với anh, anh nói không sai, tiểu lang bị Phủ Quân nhốt ở Thiên Tử điện, nói là để hắn quay mặt vào tường một tháng, sau đó lại đi lập một phần công lao, lấy, mới có thể quan phục nguyên chức. Em ngược lại không có việc gì, chỉ là bị mắng một trận, nhưng em vừa làm một ổ bánh hoa quế cho ông ấy, ông ấy ăn chút liền nguôi giận.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng cảm thấy buồn cười, Chanh Tử đáng yêu như vậy, lại biết làm nũng giả ngơ đáng yêu, đừng nói mình, chính là Thôi phủ quân cũng không chống đỡ được mà, còn không bị dỗ xoay vòng vòng.
“Không có việc gì là tốt rồi, anh biết rồi, còn có chuyện gì?”
Chanh Tử buông tay, “Hết rồi nha.”
“Chỉ chút việc ấy, em còn cố ý đi một chuyến! Em không mệt à!”
Chanh Tử hừ một tiếng, “Anh không phải sợ em mệt, là chê em hỏng chuyện tốt của anh nhỉ.”
Tâm sự bị nói toạc ra, sắc mặt Diệp Thiếu Dương vừa khôi phục lại đỏ lên.
Chanh Tử nói: “Anh người này, người ta không phải sợ anh lo lắng an nguy của tiểu lang, cho nên đến nói cho anh một tiếng, kết quả anh còn hung với người ta...”
Nói xong bẹp mồm muốn khóc.
Tuy biết cô là giả vờ, Diệp Thiếu Dương vẫn không thể không lựa lời an ủi vài câu, liền nói: “Em không có việc gì thì mau trở về đi.”
“Em thật không dễ gì đến một chuyến, còn muốn xem tivi một lúc rồi đi, gần đây nghe nói Vi Vi Nhất Tiếu đưa lên mạng rồi, em muốn xem Dương Dương...”
Thì ra là đến vì cái này!