Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1221: Kiếp trước kiếp này (2)

Diệp Thiếu Dương biết không thể giấu diếm, hừ một tiếng nói: “Đó là con rể tốt của huynh đó.”

Lão Quách thấy vẻ mặt hắn không đúng, vội hỏi hắn chuyện là thế nào.

Diệp Thiếu Dương liền đem chuyện nói một lần, lão Quách vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình, lập tức muốn gọi điện thoại cho Tiểu Ngư, bảo cô bé chia tay với tiểu tử kia.

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng khuyên, nói cho hắn loại chuyện này không thể sốt ruột, chú ý phương thức phương pháp, hơn nữa trước mắt chính là thời kì đặc thù, như thế nào cũng phải nhẫn nại hết một tuần này, bằng không nhỡ đâu để Tiểu Ngư sinh ra tâm lý nổi loạn, không nghe bọn họ an bài, hậu quả tương đối đáng sợ.

Lão Quách căm giận mắng hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại, hỏi Diệp Thiếu Dương. “Theo đệ thấy, ở trong bảy ngày cuối cùng này, Ngư Huyền Cơ sẽ ra tay sao?”

“Khẳng định sẽ ra tay, cô ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này, nhưng chỉ cần Tiểu Ngư dựa theo đệ an bài, không cho cô ta cơ hội, cô ta tuyệt đối không thể làm gì được.”

Trước đó đã phân tích thấu triệt, đem Tiểu Ngư đặt ở trường học nơi nhiều người như thế, tuyệt đối so với ở lại bên cạnh mình còn an toàn hơn, lão Quách chậm rãi gật đầu, thở dài.

“Thật hy vọng ở lúc mấu chốt này đừng xảy ra chuyện gì.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, cũng có chút chột dạ, lập tức kích hoạt hồn ấn Chanh Tử, một lát sau, Chanh Tử phá vỡ hư không chạy tới.

Diệp Thiếu Dương lệnh cô đi truy tung Tiểu Ngư, bảo trì khoảng cách mấy chục mét, đi theo xa xa là được, một khi có tình huống gì kịp thời thông qua hồn ấn nói cho mình.

Chanh Tử đáp ứng, biết sự tình liên quan trọng đại, cũng không lề mề, trực tiếp muốn đi.

“Vì sao tìm Chanh Tử?” Lão Quách buồn bực nói: “Cô ấy là yêu, hành động có chút bất tiện, ít nhất không có nhẹ nhàng như quỷ hồn, đệ nên tìm Mỹ Hoa bọn họ mới đúng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chanh Tử là âm thần, vốn đệ không muốn để cô ấy tham dự chuyện này, nhưng chỉ có thể tìm cô ấy. Tiểu Thanh Tiểu Bạch tính tình quá cứng, Mỹ Hoa không có chỗ dựa, nhỡ đâu cứng đối cứng với Ngư Huyền Cơ, rất dễ dàng gặp rắc rối, Chanh Tử là con dâu Thôi phủ quân, cho dù quá phận như thế nào nữa, Ngư Huyền Cơ cũng không dám làm gì cô ấy.”

Lão Quách và Nhuế Lãnh Ngọc đều gật đầu xưng phải.

Nhuế Lãnh Ngọc tới phòng khách, vốn muốn xem một chút trình tự thôi diễn tiên thiên bát quái kia thế nào, nhấn bàn phím hồi lâu, màn hình cũng không sáng, kiểm tra mới phát hiện một chuyện đau thương: nguồn điện bản bút ký không cắm, hết điện...

Diệp Thiếu Dương cười to lên, hướng Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh vẫn luôn cảm thấy em làm việc cẩn thận nhất, không để lại tai hoạ ngầm, không ngờ em cũng có lúc sơ sẩy sơ ý.”

Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Đều là Tiểu Ngư, vừa lúc khi đó gọi điện thoại, chúng ta vội vã đi ra ngoài ăn, liền quên mất.”

Đành phải lại cắm sạc, mở ra máy tính, một lần nữa khởi động trình tự mình tạo ra, một lần nữa bắt đầu...

Cả buổi học, hộp thư thoại của Tiểu Ngư không ngừng thu được Vương Lâm xin lỗi, cô bé một câu cũng không đáp lại, Vương Lâm liền một mực gửi, wechat bị chặn, liền gửi qq, sau khi qq bị chặn liền gửi tin nhắn... Sau đó Tiểu Ngư nổi hung ngay cả số điện thoại của hắn cũng kéo đến sổ đen.

Sau khi tan học, Tiểu Ngư và mấy người bạn chung phòng cùng nhau đi, mới ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Vương Lâm không biết từ đâu xông ra, đem cô bé giữ chặt, ra sức giải thích.

“Lâm Tử, cậu có biết, mình vì sao tức giận không?”

Vành mắt Tiểu Ngư có chút đỏ lên, “Mình biết cậu gần đây không vui, bởi vì mình mãi không đi theo cậu, nhưng cậu ngàn không nên vạn không nên cãi nhau với tiểu sư thúc mình, còn mắng lãnh vũ tỷ của mình! Bọn họ đều là người thân của mình cậu biết không!”

“Phải phải, mình sau khi mắng xong, mình cũng rất hối hận, thật sự, lúc ấy cũng là nổi nóng.”

Vương Lâm bày ra một tư thái cực kỳ chân thành, không ngừng giải thích, còn nói một số lời làm người ta cảm động.

Tiểu Ngư hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Mình gần đây không muốn để ý tới cậu, cậu tự đi nghĩ lại đi.”

Thừa dịp người tan học còn chưa đi hết, vội vàng chui vào đám đông, bước về phía ký túc xá.

“Mình đêm nay trở về diện bích, ngày mai đi tìm cậu!”

Vương Lâm biết cô thật ra đã không quá tức giận, cũng không ngăn cô nữa, nhìn theo cô đi xa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Bởi vì toàn nhà dạy học tan học một khắc đồng hồ là phải tắt đèn, các học sinh đi rất nhanh, Vương Lâm lúc muốn đi, đã không còn ai. Vương Lâm đi một mình ở trên đường về ký túc xá, vừa nghĩ ngày mai dỗ Tiểu Ngư như thế nào, đột nhiên, đèn đường bên người tắt hết, phía sau không biết khi nào vang lên một chuỗi tiếng lắc chuông như có như không.

Quay đầu nhìn, cái gì cũng không có.

Vương Lâm nhíu nhíu mày, xoay người vừa muốn đi, đột nhiên cảm thấy vai trái trầm xuống, tựa như bị một bàn tay vỗ nhẹ nhẹ một cái, Vương Lâm lại lần nữa quay đầu, một lần này, hắn nhìn thấy một hình ảnh đời này chưa từng nhìn thấy...

Trở lại phòng ngủ, mấy cô nương đang đùa giỡn, một cô nương đến từ vùng đông bắc hướng Tiểu Ngư nói: “Lêu lêu lêu Tiểu Ngư, bọn mình vừa rồi đùa giỡn, làm ướt giường của cậu, cậu đêm nay không thể ngủ đâu.”

Tiểu Ngư đi qua nhìn, trên nệm quả nhiên ướt một mảng lớn, nhíu mày nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Cậu buổi tối ngủ với mình đi.” Em gái người đông bắc sờ lên mông Tiểu Ngư một phát, nói.

Tuy mới quen nhau hơn một tuần, nhưng mấy người bạn cùng phòng đã sớm xác định quan hệ thân mật, vui đùa cũng không có tiết tháo.

Náo loạn một hồi, em gái đông bắc nói cho Tiểu Ngư, một người bạn cùng phòng đi nhà người thân, giường để trống, vừa lúc có thể ngủ.

Tiểu Ngư thông qua wechat nói một lần với người bạn cùng phòng kia, liền đem chăn cùng gối đầu của mình cầm đến trên giường của bạn cùng phòng, đột nhiên nghĩ đến phía dưới giường mình còn dán linh phù, vốn định kéo xuống đi dán đến dưới giường của bạn cùng phòng, lại sợ bạn cùng phòng thấy tò mò, nhỡ đâu về sau dặt cho mình cái ngoại hiệu “Bà cốt”, vậy thì phiền toái.

Nghĩ đến mình lại không rời khỏi ký túc xá, hơn nữa trên người còn có pháp khí khác, hẳn là không có việc gì, vì thế liền mặc kệ lá bùa đó.

Sau khi tắt đèn, mấy người bạn cùng phòng ở trong trời tối trời nam biển bắc hàn huyên một hồi, từng người đi ngủ.

Tiểu Ngư không biết mình là khi nào tiến vào mộng đẹp, cô bé nằm mơ mình ở trong một mảng mặt nước lạnh thấu xương bơi lội, thân thể sẽ không chìm xuống, nhưng bơi mãi không đến điểm cuối, sau đó một cơn sóng cuốn xuống, đem cô bé đưa tới không trung.

Ở trong quá trình rơi xuống phía dưới, cô bé như tiến vào trong một mảng hư không, trong đầu giống như chiếu phim, xuất hiện các loại hình ảnh.

Cổ đại, một cô gái tướng mạo có chút giống mình, ngồi đoan trang ở trong lầu các, mặt như hoa đào, mắt mang xuân ý, đẩy ra cửa sổ, nhìn một nam tử trang phục công tử đi qua dưới cửa sổ, tùy tay đem một cuốn sách ném xuống, đập đúng ở trên vai công tử, công tử ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng lại chạy ra...

Tiếp theo lại nhìn thấy quá trình hai người từ quen biết đến mến nhau, sau đó bái đường thành thân, động phòng hoa chúc.

Sau đó lại là công tử dần dần đổi tính, lưu luyến ở sòng bạc và thanh lâu... Hai người khắc khẩu, cuối cùng công tử bỏ vợ...

Nữ tử nhìn thấu hồng trần, xuất gia làm đạo cô, ở trong đạo quan niệm kinh ngồi thiền, lại khó thoát khỏi hồng trần...

Cuối cùng lại là trên đoạn đầu đài, bị người ta đè xuống đất, một sợi dây thừng buộc vào cổ, hai đại hán đứng ở hai bên.