“Nơi đó chính là địa bàn, một khi tiến vào âm phủ, chúng ta cho dù đuổi tới, hy vọng cũng rất xa vời.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Biện pháp là con người nghĩ ra, đi về trước đi.” Thanh Vân Tử hoạt động gân cốt một phen, “Ta phải trở về tắm một cái đổi bộ quần áo.”
“Con phải ăn cơm, con đói rồi.” Diệp Thiếu Dương nói.
Lão Quách ôm lấy con gái, đi ra bên ngoài.
Đoàn người theo ở phía sau, nối đuôi nhau mà ra. Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nói mấy câu, bảo cô đi trước, tới trước mặt Dương Cung Tử, đi lên vỗ bả vai của cô một cái.
“Dương đại mỹ nữ, cô tới cũng thật đúng lúc.”
Dương Cung Tử cúi đầu, chưa lên tiếng.
“Đi thôi, theo tôi trở về trước nói sau.”
Dương Cung Tử hóa thành hỗn độn chân khí, tiến vào trong Âm Dương Kính Diệp Thiếu Dương treo trên lưng.
Sau khi đem Tiểu Ngư đặt ở trên xe, lão Quách phân phó Lâm Tiểu Hiền, bảo hắn ở lại kho hàng thu thập đồ đạc, người còn lại trở lại “Kim Hoàng Cung”, Mã Thừa an bài phòng cho mỗi người.
Diệp Thiếu Dương nằm một hồi trên giường, cảm giác cả người đau nhức, lúc trước đọ sức một chiêu đó với Ngư Huyền Cơ, còn bị chút nội thương, vì thế khoanh chân ngồi, thổ nạp một chu thiên, mở mắt, mắt nhất thời sáng ngời:
Dương Cung Tử ngồi ở bên giường, mặc váy dài nền màu trắng, bên trên trang trí cánh hoa, cổ áo cùng cổ tay áo được khảm mây lành màu vàng tối, nhìn qua cực kỳ có khí chất, cũng quyến rũ đến cực điểm. Xinh đẹp, làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy.” Diệp Thiếu Dương khen từ đáy lòng.
Dương Cung Tử hơi cúi đầu nói: “Có đẹp bằng Ngư Huyền Cơ không?”
“A...” Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại một chút dung mạo Ngư Huyền Cơ, gãi đầu nói, “Ngư Huyền Cơ cũng rất đẹp, nếu điểm tối đa là mười điểm mà nói, cô ta được chín điểm rưỡi, ở trong mỹ nữ tôi từng kiến thức có thể xếp ba hạng đầu, không nói giỡn.”
Dương Cung Tử lúc này mới ngẩng đầu, hướng hắn nhìn lại nói: “Thứ nhất thứ hai là ai?”
“Thứ hai không biết, thứ nhất tuyệt đối là cô, mười điểm miễn bàn.”
Dương Cung Tử mỉm cười nói: “Cậu có thể đánh giá tôi như vậy, cũng đáng giá rồi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lần này may mà có cô, giữa cô và tôi cũng không cần khách khí, chỉ là cô sao lại đột nhiên chạy tới?”
Dương Cung Tử nói: “Cậu có nguy hiểm, tôi làm bằng hữu đến giúp cậu một tay, không phải rất bình thường sao?”
“Là bình thường, nhưng tôi nghe nói, cô không phải luôn luôn ở hỗn độn giới sao, sao lại đột nhiên chạy tới, làm sao cô biết tôi có nguy hiểm?”
Cái này cũng không phải quay phim võ hiệp, nhân vật chính mỗi khi đánh không lại đối thủ, sẽ có một cao thủ nửa đường gϊếŧ ra giải vây. Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất rõ, Dương Cung Tử xuất hiện giải vây, nhất định là có nguyên nhân.
“Tôi đã tới rất sớm, luôn tránh ở phụ cận nhìn, nếu cậu đánh thắng được cô ta, tôi không cần ra tay nữa, nhưng tôi vẫn là không đến một chuyến phí công.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, vẻ mặt có chút xấu hổ, tiếp tục hỏi: “Cô vẫn chưa nói, cô là làm sao biết tôi có khó khăn?”
“Tự nhiên có người nói cho tôi biết.”
“Đạo Phong?”
Dương Cung Tử liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Cần gì phải hỏi.”
Quả nhiên là Đạo Phong...
Thấy Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, Dương Cung Tử nói: “Không phải Đạo Phong bảo tôi tới, là tôi tự mình thăm dò tình hình gần đây của cậu, biết cậu có phiền toái, cho nên tới giúp cậu, không quan hệ với Đạo Phong.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đối với lời của nàng cũng không nghi ngờ, nhưng, trong chuyện này, rất có thể cũng có bóng dáng Đạo Phong, hắn có lẽ cũng muốn giúp Tiểu Ngư, nhưng bởi vì có mình và Thanh Vân Tử, hắn không dám lộ diện.
Dù sao hắn hiện tại là kẻ địch chung của giới pháp thuật, sư phụ lúc trước còn từng đuổi theo hắn, nếu ở nơi này gặp nhau, sư phụ sẽ phi thường khó xử, tương lai sự tình truyền ra, Thanh Vân Tử cũng không thể ăn nói đối với đồng môn giới pháp thuật - nhất là Ngọc Cơ Tử Côn Luân phái.
“Thiếu Dương, tôi đi đây.”
Dương Cung Tử đứng lên, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Về sau, tôi rất có thể sẽ không tới tìm cậu nữa.”
“Vì sao!” Diệp Thiếu Dương cả kinh.
“Không có vì sao cả, chẳng qua...” Dương Cung Tử muốn nói cái gì, cuối cùng lại thở dài nói: “Tương lai nói sau, tôi đi thăm Tuyết Kỳ, sau đó mới đi.”
Nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, từ trong khe cửa chui ra ngoài.
Sao gần đây mỗi người đều kỳ cục?
Diệp Thiếu Dương nhìn phương hướng Dương Cung Tử biến mất, trong lòng nghĩ, những người này cũng không biết làm sao vậy, tựa như trong lòng cất giấu nhiều bí mật, hơn nữa ai cũng không nói, Đạo Phong vậy, Dương Cung Tử vậy, ngay cả sư phụ cũng vậy.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm thấy mệt lòng.
Ở trước khi Tiểu Ngư tỉnh lại, đám người Diệp Thiếu Dương tụ tập ở trong phòng hội nghị của khách sạn, thảo luận một bước tiếp theo bảo hộ Tiểu Ngư như thế nào.
“Quách sư huynh, Tiểu Ngư có phải sắp đi học rồi hay không?”
Đã là cuối tháng tám, còn vài ngày nữa là phải khai giảng, Diệp Thiếu Dương lúc trước nghe nói Tiểu Ngư đã thi vào đại học, bởi vậy hỏi một câu.
Lão Quách gật đầu nói: “Phải, vốn là một tuần sau phải đi báo danh.”
“Ở nơi nào?”
“Hoàn Nam, Huy Châu.”
“Nơi đó cách Thạch Thành cũng không xa, huynh để con bé đi học đi.”
Lão Quách cười khổ nói: “Tiểu sư đệ, đệ giỡn cái gì vậy, lúc này nào còn quản được đi học, ta vẫn là nghĩ cách xin phép trường học, chờ một kiếp này qua đi, rồi lại cho con bé đi học.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Huynh biết cái gì, để con bé đến trường, ngược lại là bảo hộ con bé.”
Đối mặt lão Quách và mọi người hoài nghi, Diệp Thiếu Dương giải thích: “Mười bảy ngày, cũng không phải một thời gian ngắn, chúng ta không có khả năng hai mươi tư giờ không ngủ thủ Tiểu Ngư. Dù sao chúng ta ở ngoài sáng, Ngư Huyền Cơ ở trong tối, cô ta có thể giám thị chúng ta, một khi có cơ hội, cô ta khẳng định sẽ ra tay.
Tiểu Ngư lại không biết pháp thuật, một khi để cô ta thành công, mang đi Quỷ Vực, vậy cái gì cũng không còn kịp!
Cho nên, chúng ta dứt khoát để con bé đến trường, hơn nữa trọ ở trường, như vậy, Ngư Huyền Cơ ngược lại không có cơ hội xuống tay!”
Lão Quách nhíu mày, mơ hồ hiểu ý tứ Diệp Thiếu Dương, liền nói: “Đệ là nói…”
“Dùng chiến thuật biển người!”
Diệp Thiếu Dương nói, “Ngư Huyền Cơ là âm thần, không phải ác quỷ, cô ta cố kỵ nhất thật ra không phải chúng ta, mà là luật pháp âm phủ.
Âm luật huynh cũng biết một ít, có quy định rõ ràng, âm thần tuyệt đối không thể lộ diện ở nhân gian, để người thường thấy, càng không thể làm phép đánh nhau trước mặt người thường. Ngư Huyền Cơ cho dù không cam lòng nữa, cũng tuyệt đối không dám vượt qua quy củ này, nếu không đừng nói là Tu La đạo, dù là nhân đạo luân hồi cũng không có phần của cô ta.”
Đoàn người nghe hắn nói như vậy, cũng có chút hiểu. Tạ Vũ Tình tư duy nhanh nhất, nghĩ đến một điểm nào đó nói: “Nhưng lúc trước cô ta không phải cũng làm phép trước mặt chúng ta sao, chẳng lẽ chúng ta cũng không phải người thường?”
“Chị bày trận đối phó người ta trước, còn dùng súng diệt hồn bắn người ta, cái này đã rơi xuống tiểu thừa.”
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Cái gọi là không thể hiện thân, là ở dưới tình huống người thường không biết cô ta tồn tại, chị trước đó thiết kế sẵn muốn đối phó cô ta, cái này đương nhiên liền phế rồi, không lẽ âm thần đến nhân gian làm công, bị người ta đánh còn không cho phép đánh trả?”