Tứ Bảo nghĩ nghĩ, thở dài:
“Rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ là Hóa Xà, Cửu Vĩ Thiên Hồ siêu cấp yêu tinh như vậy, hơn một ngàn năm mới có một con, không có đạo lý bị người ta gặp được.”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái nói:
“Tôi cũng gặp được mấy con rồi? Quỷ mẫu, Cửu Vĩ Hồ, Hóa Xà, liên tục ba quỷ yêu, đều là tôi không xử lý được. Cho dù là thượng cổ tà thần, cũng là dựa vào quần ẩu, tiên hạ thủ vi cường, bằng không cũng chưa chắc đánh thắng được...”
Chính mình nói về những thứ này, cũng cảm thấy có chút buồn bực, tà vật pháp sư khác mấy trăm năm khó gặp, đều để mình đυ.ng phải, giống như là có người an bài sẵn.
Trong giây lát, ý tưởng này khiến hắn chú ý, cẩn thận suy nghĩ một chút, giữa tà vật này, quả thật cũng không có gì nối liền, nếu cứng rắn muốn nói quan hệ, vậy cũng chỉ là vận mệnh an bài. Trong lòng Diệp Thiếu Dương mơ hồ dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái, khó có thể gọi tên, nhưng tuyệt đối không phải loại tốt đẹp gì cả.
Tứ Bảo bên kia cũng đang tự hỏi, suy nghĩ một hồi, có chút không cam lòng nói:
“Không nhận công việc đó, cậu thực sự không tò mò một chút nào?”
Nói không tò mò, đó là giả. Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút nói:
“Dù sao sự tình đã như vậy, bọn họ cũng không để ý chờ thêm một thời gian, chờ tôi đem mấy việc trước mắt xử lý xong, đến lúc đó lại liên hệ với ông ta một phen đi.”
Tứ Bảo cũng tỏ vẻ đồng ý, hơn nữa chuyện này là bối cảnh nhà nước, Tứ Bảo thật ra cũng có chút bài xích, rất lo lắng sự tình sẽ phát triển đến một mức độ không khống chế được, đến lúc đó bọn họ hãm sâu trong đó, cũng khó có thể rút ra.
Đợi một hồi, Cao Cao chạy tới, Đàm Tiểu Tuệ vẻ mặt dại ra đi theo bên người.
Đêm qua, Cao Cao tới tìm Diệp Thiếu Dương, muốn đem Đàm Tiểu Tuệ đưa đi, nói là cô ấy tuy chưa khôi phục thần trí, phải dẫn cô ấy đi gặp mặt các thành viên gia tộc tham dự, thứ nhất là chứng minh cho bọn họ thấy, vu linh tín nữ còn sống, để bọn họ an tâm, thứ hai cũng là nói cho đoàn người, mình là đứng ở bên vu linh tín nữ, làm mọi thứ, cũng là vì để vu linh tín nữ khôi phục thần trí.
Chỉ có như vậy, thành viên gia tộc mới có thể yên tâm để cô làm đại vu tiên.
Diệp Thiếu Dương mặc dù có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến Đàm Tiểu Tuệ vốn thuộc về gia tộc đại vu tiên, thành viên gia tộc đối với cô chỉ có phục tùng cùng kính yêu, sẽ tuyệt đối không thương tổn cô, lúc này mới yên tâm để Cao Cao đem cô đón đi.
Đàm Tiểu Tuệ đối với Cao Cao, cũng có một loại thân cận gần như bản năng, bằng không cũng sẽ không đi cùng cô ấy.
Diệp Thiếu Dương thấy hai người bọn họ đều mặc trang phục cô gái bình thường, bộ dáng Cao Cao cũng không chật vật như hôm qua, tuy không phải quá đẹp, nhưng cũng coi như thanh tú, chỉ là so sánh với cô gái bình thường, trong biểu cảm có thêm vài phần kiên nghị và trầm ổn không thuộc về tuổi này.
Đàm Tiểu Tuệ nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đi tới, trên mặt lộ ra biểu cảm phi thường cao hứng.
Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo khuôn mặt của cô, trong lòng đã cảm thấy vui mừng, lại có chút chua xót.
Cao Cao và Đàm Tiểu Tuệ đều không có vé, muốn đi mua ngay bây giờ, lúc này Diệp Thiếu Dương mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Đàm Tiểu Tuệ có chứng minh thư không?
Lúc trước Tạ Vũ Tình trái lại từng giúp cô ấy làm, nhưng ở sau khi cô ấy tử vong, mấy thứ đó đều ở lại trong nhà mình thành kỷ niệm, vừa muốn dò hỏi Cao Cao, chỉ thấy cô từ trong túi nhỏ tùy thân lấy ra chứng minh thư, hướng Diệp Thiếu Dương lắc lắc, nhỏ giọng nói:
“Vì hồi sinh cô ấy, chúng tôi đều chuẩn bị tốt rồi, không riêng có chứng minh thư, ngay cả hộ tịch cũng có.”
Diệp Thiếu Dương không hỏi cô là làm như thế nào, gia tộc đại vu tiên tuy ở lâu trong núi sâu, nhưng không phải không có thế lực thế tục ủng hộ, ngay cả thế lực Huyết vu cũng có thể thẩm thấu đến trong thục Miêu trại, thu phục đại tế ti, gia tộc đại vu tiên có truyền thừa lâu đời cùng càng thêm chính thống, phương diện này càng thêm không nói chơi.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên chứng minh thư vẫn tên là “Đàm Tiểu Tuệ”, cũng an tâm.
Mua vé xong, qua trạm soát vé, đợi một hồi, sau đó cùng lên xe.
Bốn người mua đều là giường nằm, Cao Cao và Đàm Tiểu Tuệ bởi vì là mua sau, giường ngủ không cùng một chỗ với bọn họ, Diệp Thiếu Dương cũng không yêu cầu cô đi đổi, dù sao Đàm Tiểu Tuệ có Cao Cao chiếu cố, so với mình tốt hơn nhiều, dứt khoát leo lên giường ngủ, ngồi xe đến Trường Sa, sau đó đổi tàu cao tốc đi Thạch Thành.
Cái giá của không ngồi máy bay, là thời gian dài ở trên xe lửa như thế này.
Đợi tới Thạch Thành, đã là đêm hôm khuya khoắt. Từ nhà ga đi ra, cách thật xa đã nghe thấy đám xe dù ở bên ngoài dùng giọng địa phương hô địa danh khác nhau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên sinh ra một loại vui sướиɠ mơ hồ, giống như về tới quê nhà.
Tuy ở Thạch Thành thời gian không dài, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, Diệp Thiếu Dương sớm đem nơi này coi là một trong những quê hương, quan trọng nhất là, mình có nhà ở nơi này.
Chen ra khỏi cửa ga, lập tức thấy được Lão Quách ngồi ở trên ghế cách ly hút thuốc, bên cạnh còn một cô nương mặc áo thun bó sát người cùng quần đùi đang đứng chờ, Tạ Vũ Tình.
Những ngày qua ở Tương Tây, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Ngư hai vị tri giao này cũng chưa cắt đứt liên hệ, chỉ là các cô cũng biết hắn cần làm chính sự, tương đối bận, sẽ không quấy rầy hắn, nhưng mỗi ngày đều sẽ ở trên wechat tán gẫu vài câu, coi như là báo bình an.
Tạ Vũ Tình ngay từ đầu còn đòi cùng hắn đi, nhưng mà có công tác trong người, không có thể gia nhập.
Trước khi trở về, Diệp Thiếu Dương đem chuyện Đàm Tiểu Tuệ nói với cô rồi, hơn nữa tỏ vẻ có việc tìm cô, nhưng không ngờ cô hơn nửa đêm sẽ cùng Lão Quách cùng nhau ở chỗ này chờ.
Diệp Thiếu Dương cười đi đến trước mặt cô nói:
“Đợi lâu rồi.”
Tạ Vũ Tình bĩu môi, nói:
“Biết thì tốt.”
Đánh giá cao thấp hắn một cái nói:
“Không thiếu linh kiện gì chứ?”
Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ đến chỗ bẩn nào đó, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái, cũng chào hỏi với Tứ Bảo.
Diệp Thiếu Dương giới thiệu cho bọn họ cùng Cao Cao, Tạ Vũ Tình và Lão Quách biết được Cao Cao là đương nhiệm đại vu tiên, giật mình nói không ra lời, cuối cùng, hai người đều đem ánh mắt ném đến trên người Đàm Tiểu Tuệ.
Tuy trước đó Diệp Thiếu Dương nói đại khái với bọn họ tình huống Đàm Tiểu Tuệ, nhưng thật sự nhìn thấy cô ấy, trong lòng hai người vẫn rất kích động, dù sao lúc trước quen biết một hồi, hơn nữa Đàm Tiểu Tuệ lại là chết mà sống lại, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
“Đừng ngẩn người nữa, đi về trước.” Diệp Thiếu Dương thúc giục.
Đoàn người đi về phía bãi đỗ xe.
Quá nhiều người, một chiếc xe không chứa nổi, cũng may Lão Quách và Tạ Vũ Tình đều mở xe.
Trước khi lên xe, Lão Quách hỏi là đi ăn bữa khuya một chút trước, hay là trực tiếp đi bệnh viện.
Diệp Thiếu Dương bảo đi bệnh viện trước.
Diệp Thiếu Dương ngồi trên xe Tạ Vũ Tình, ba người còn lại do Lão Quách chở, lái đi bệnh viện.
Dọc theo đường đi, Tạ Vũ Tình hỏi đông hỏi tây, Diệp Thiếu Dương đành phải đem tình huống ở Tương Tây nói đại khái một lần.
“Sắp có thể viết một bộ tiểu thuyết rồi!” Tạ Vũ Tình ở sau khi nghe câu chuyện của Mộ Thanh Vũ, cực kỳ thổn thức.
“Đương nhiên, sau này rảnh rỗi, tôi đem chi tiết cũng nói cho chị một chút.”
Tạ Vũ Tình đáp ứng một tiếng, chờ lúc đèn đỏ, quay sang, yên lặng nhìn hắn.