Đây là kế hoạch của Diệp Thiếu Dương, lấy bản thân làm mồi, đem Hóa Xà dụ dỗ vào Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Làm như vậy rất nguy hiểm, bản thân vô cùng có khả năng bị Hóa Xà gϊếŧ chết ở trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, nhưng mặc kệ thế nào, Hóa Xà một khi tiến vào trong tranh, thì cũng không ra được nữa.
Xuyên qua một mảng hư không, Diệp Thiếu Dương bị quán tính kéo đi, lăn lộn mấy vòng ở trên mặt đất, mới vừa đứng lên, liếc một cái nhìn thấy Lâm Tam Sinh cùng Lý Lâm Lâm, còn có một lão đạo sĩ đi tới.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua đã nhận ra, đúng là người mình lúc trước từng gặp kia.
Lão chính là sư phụ của Lâm Tam Sinh - thiện thi Trương Quả từ bản thân chém xuống, đạo hiệu Quảng Tông, bộ dạng có vài phần tương tự với Thông Huyền đạo nhân, nhưng vẻ mặt cùng ngũ quan tỏ ra lương thiện hơn nhiều.
“Mau, Hóa Xà vào rồi!”
Diệp Thiếu Dương nói xong câu đó, liền nhìn thấy Hóa Xà xông vào, căn bản không cần bất cứ sự dẫn dắt nào, trong mắt nó hiện tại chỉ có Diệp Thiếu Dương kẻ đã gϊếŧ con non của mình, đối với mọi thứ khác đều không để ý.
Tiến vào thế giới trong tranh, lập tức hướng Diệp Thiếu Dương triển khai công kích điên cuồng.
So với sơn động, thế giới trong tranh có một chỗ tốt: rộng lớn.
Diệp Thiếu Dương triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ, không ngừng tránh né.
“Hóa Xà!”
Quảng Tông Thiên Sư nhìn quái vật khổng lồ đầu người, thân sói, đuôi rắn này, cũng có chút dại ra, hướng Diệp Thiếu Dương hô:
“Chạy hướng đối diện, theo ta!”
Nói xong bắt đầu ở phía trước chạy như điên.
Diệp Thiếu Dương vội vàng theo sau.
Hóa Xà đuổi theo không tha.
Cách mỗi một lúc, Quảng Tông Thiên Sư sẽ hướng phía sau đánh ra một tấm linh phù: Ám Kim thần phù, triệu đến hoặc là phong lôi hoặc là mưa lửa, hướng Hóa Xà công tới.
Ám Kim thần phù cường đại vô cùng, tác dụng đối với Hóa Xà cũng không lớn, nhưng tốt xấu có thể ngăn cản thế
đi của Hóa Xà một chút
Hai người một yêu, cứ như vậy một trước một sau bắt đầu chạy.
Diệp Thiếu Dương cũng thỉnh thoảng vẽ một đạo thần phù, dùng để ngăn chặn Hóa Xà, nổi hung quyết tâm nói:
“Tiền bối, chúng ta đừng chạy, quyết một trận tử chiến với nó thế nào!”
“Quyết một trận tử chiến...” Quảng Tông Thiên Sư cười cười:
“Ý kiến hay, có tâm huyết.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta sao nghe không giống như là khen ta vậy?”
Quảng Tông Thiên Sư cười hắc hắc:
“Thế giới trong tranh này, có lệ quỷ đại yêu, mạnh đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng, ta nếu giống như ngươi không có việc gì thì quyết đấu với người ta, cỏ trên mộ chỉ sợ đã lớn thành đại thụ che trời rồi.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Vậy phải làm như thế nào?”
“Chạy về phía trước, đến dưới ngọn núi kia, xông thẳng lên trên!” Quảng Tông thiên sư nói:
“Cửu Vĩ Thiên Hồ ngươi lần trước đưa vào ngay tại trên ngọn núi đó, đem Hóa Xà dẫn qua, để bọn chúng tự gϊếŧ lẫn nhau.”
Không bao lâu, đã tới dưới núi. Xa xa nhìn lại, trên núi có một chỗ như cung điện.
Đường núi là bậc đá xây thành, còn có sơn môn, bên trên viết ba chữ “Thanh Phong sơn”, tất cả tựa như nhân gian.
Diệp Thiếu Dương một bước đạp vào sơn môn, trước mắt nhất thời tối đi.
Yêu phong thổi tới trước mặt, rêu xanh trên bậc thang dưới chân nháy mắt chảy ra máu, thực vật sinh trưởng tốt, giống như ngón tay hướng trên thân hai người quấn quýt tới.
Cùng lúc đó, quỷ ảnh chung quanh bay tứ tung, khóc sướt mướt, tựa như địa ngục.
Quảng Tông đạo nhân vẽ bùa làm phép, nhìn thấu ma chướng, hướng Diệp Thiếu Dương kêu lớn:
“Xông lên, chúng ta thu thập tạp binh, để Hóa Xà đối phó Cửu Vĩ Thiên Hồ!”
Hai người vừa làm phép, đối kháng ma chướng, vừa nhanh chóng lên núi.
Yêu khí bị đánh nát phía sau lại tụ tập, hình thành một đám mây máu, không ngừng xoay tròn, hấp thu yêu khí chung quanh, càng lăn càng lớn, hướng tới hai người Diệp Thiếu Dương cuốn tới.
Đúng lúc này, Hóa Xà cũng lên núi.
Không còn thần phù của Quảng Tông Thiên Sư ngăn cản, tốc độ của Hóa Xà nhanh hơn mấy lần, trèo lên bậc thang, cách bóng lưng hai người càng lúc càng gần.
Đúng lúc này, đám mây máu vốn muốn tiến công hai người bọn Diệp Thiếu Dương, đã phát hiện Hóa Xà kẻ xâm nhập này.
Hơn nữa khí thế trên thân gia hỏa này tản mát ra, so với Diệp Thiếu Dương còn mạnh hơn rất nhiều, nhất thời cuốn tới.
“Oành!”
Đầu Hóa Xà đem mây máu húc vỡ nát, lại lần nữa hướng Diệp Thiếu Dương đuổi theo.
Ba con quỷ mị mặc đồ đen cản đường đi.
Mặt những con quỷ này cực kỳ tái nhợt, ngũ quan đường nét trừu tượng, nhìn qua rất giống đeo mặt nạ, trong tay đều tự cầm một cái lưỡi hái thật lớn, phát ra hàn quang âm u, chính là hồn khí của chúng nó.
Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ chưa từng thấy loại quỷ này, nhưng nhìn thấy cường độ khí tức quanh quẩn trên thân chúng nó, liếc một cái nhận ra, ba con đều là quỷ thủ bậc hai.
Trong lòng chấn động không thôi: quỷ thủ bình thường, ở nhân gian đã rất khó gặp được, cho dù một con, cũng có thể quấy một địa phương long trời lở đất.
Nơi này thế mà có ba con, hơn nữa nhìn qua cho dù không phải lâu la, cũng chỉ là đả thủ hơi lợi hại một chút.
Thế giới trong tranh, quả nhiên đáng sợ.
Lúc này bọn họ đã đến giữa sườn núi, đường trên núi một trái một phải, chia làm hai cái.
Ba con quỷ thủ này là từ trên con đường bên trái kia bay xuống, phía sau cách đó không xa còn có một mảng đèn l*иg quỷ màu xanh lét, không ngừng bay xuống.
Diệp Thiếu Dương và Quảng Tông Thiên Sư trao đổi một ánh mắt, cùng nhau hướng trên con đường bên phải kia phóng đi.
Ba quỷ thủ bậc hai, cùng Hóa Xà hầu như ở trong cùng một lúc đuổi theo.
“Trụ vững!” Diệp Thiếu Dương quay đầu hô một tiếng.
Ba quỷ thủ và Hóa Xà đều đem một tiếng này coi là mệnh lệnh đối với đối phương, khoảng cách cũng đủ, triển khai tiến công lẫn nhau.
Không qua bao lâu, ba quỷ thủ đã bị Hóa Xà xé thành tinh phách.
Những đèn l*иg quỷ phía sau đuổi tới, thấy ba quỷ thủ bị Hóa Xà gϊếŧ chết, càng không cần phải nói, nháy mắt đem nó bao vây. Sau đó từ trên núi bay xuống vô số cô hồn dã quỷ cùng các loại yêu tinh, bao vây Hóa Xà tấn công mãnh liệt một chập.
“Gϊếŧ đi, gϊếŧ đi, trên ngọn núi này không thiếu quỷ yêu!”
Quảng Tông Thiên Sư khó nén được sự đắc ý nói.
Lúc này hắn và Diệp Thiếu Dương hai người tránh ở trên con đường núi bên phải, xem náo nhiệt.
Diệp Thiếu Dương nhìn Quảng Tông Thiên Sư một cái, lắc đầu thở dài:
“Thực không nhìn ra nha, lão nhân gia ngài bề ngoài nhìn rất chính phái, không ngờ chơi chiêu mượn đao gϊếŧ người này tốt như vậy.”
Quảng Tông thiên sư cười cười, muốn nói gì, mắt đột nhiên trợn to, hướng đối diện bĩu môi nói:
“Đến rồi!”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, một bóng hình xinh đẹp màu trắng, từ trên ngọn núi đối diện nhẹ nhàng bay xuống, tóc dài bị gió thổi bay múa đầy trời, mười ngón tay thon dài mở ra ở trước người.
Bộ dáng này, khiến Diệp Thiếu Dương nháy mắt nhớ tới cảnh tượng trong bộ phim truyền hình nào đó, lẩm bẩm:
“Thấy thế nào cũng giống Mai Siêu Phong...”
Quảng Tông thiên sư nói:
“Ai?”
“Mai Siêu Phong á, bản của Lý Á Bằng đóng.”
Thấy Quảng Tông Thiên Sư vẻ mặt mê mang, lúc này mới nhớ tới, lão gia hỏa này ở lại trong tranh đã hơn một ngàn năm, không có khả năng từng xem Xạ Điêu, liền tập trung nhìn nữ tử kia.
Quần áo trên người cô ấy mặc, là một loại váy dài liền áo ngực thấp, lộ ra một mảng trắng như tuyết.
Mặt trái xoan, mắt vừa nhỏ vừa dài, hướng hai bên xếch lên. Dung mạo tuyệt mỹ, nhưng ở trong tuyệt mỹ lộ ra một loại khí tức mãnh liệt: yêu nhiêu (xinh đẹp mà yêu dị, giống Niếp Tiểu Thiện trong Thiến nữ u hồn – Vương Tổ Hiền). Quanh thân vờn quanh một luồng yêu khí nồng đậm tới cực điểm.
“Đây là yêu quái gì, thoạt nhìn rất lợi hại!” Diệp Thiếu Dương chấn động nói.
Quảng Tông thiên sư thản nhiên đáp:
“Không phải người quen cũ của ngươi sao.”