Diệp Thiếu Dương đảo ngược lại đoạn kiếm bị bẻ, dùng ba ngón tay nắm kiếm phong, đối mặt với mười mấy tên đạo sĩ, nói: “Đến đây.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hoảng sợ, ngay cả Trương Vô Sinh trên mặt cũng tỏ vẻ khϊếp sợ.
“Lão đại thật là lợi hại! Lão đại đánh bại bọn họ đi!”
Tiểu Bạch vỗ tay, hưng phấn hét to, nàng chỉ là nhìn xem ra, Diệp Thiếu Dương có bộ dáng thật là lãnh khốc, nhưng mà lại không biết điều chú ý của đào mộc kiếm: Một thanh đào mộc kiếm tốt chân chính, nhất định được chế tác từ nguyên liệu thượng đẳng, không thể quay kiếm ngược lại, nói cách khác, thân cây được phơi khô thành củi, sau đó được làm thành đào mộc kiếm, phần trên ngọn của thân cây chỉ có thể dùng làm kiếm phong, không thể dùng làm chuôi kiếm.
Bởi thân cây hấp thu chất dinh dưỡng từ dưới lên trên, từ bên ngoài không thể nhìn thấy kết cấu bên trong cũng như hoa văn, dùng rễ cây làm chuôi kiếm có thể làm cho cương khí truyền dẫn càng thêm thông thuận, dẫn tới kiếm phong, một khi bị lẫn lộn đầu đuôi, lúc vận cương khí, sẽ làm khí tức bị cản trở cho dù có là thiên sư, thực lực cũng sẽ bị giảm đi ít nhiều.
Mà hình dạng của đào mộc kiếm cũng vô cùng quan trọng, ở trong Đạo môn, đào mộc kiếm luôn chỉ có ba kích cỡ: Thước hai, thước sáu, thước tám.
Cho dù là lớn hay nhỏ, nhất định phải chuẩn xác, mới có thể bảo đảm cương khí truyền dẫn, để cho lúc tác pháp, sẽ được chuyển hóa thành pháp lực…… Hiện giờ, Diệp Thiếu Dương không chỉ bẻ gãy mũi kiếm, còn đem đào mộc kiếm đảo ngược lại, tình huống này trong Đạo môn, không phải là chưa từng xảy ra, nhưng mà từ trước đến nay, chỉ có tông sư đối phó với tân nhân, mới làm như vậy, mà đối thủ của Diệp Thiếu Dương hiện tại đều là đệ tử nội môn Long Hổ Sơn, vừa chiếm ưu thế về nhân số, vừa lập thành trận pháp, Diệp Thiếu Dương dĩ nhiên là dám coi khinh bọn họ…… Trương Vô Sinh cảm thấy bực bội, rất là bực trong người, nhưng mà không có biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nói “Diệp sư thúc thật là quá tự tin.
Vậy cứ tuân theo quy củ, ngoại trừ kiếm pháp cùng thủ quyết, không được sử dụng bất kỳ pháp thuật nào…… Được rồi, mời Diệp sư thúc chỉ giáo.”
Bọn họ tổng cộng có mười sáu người, tám người một tổ, chia thành hai vòng, chạy nhanh thành vòng vây quanh Diệp Thiếu Dương.
Mỗi người đều có tốc độ, tiết tấu bước chân cùng phương vị không giống nhau.
Diệp Thiếu Dương tuy làm rất là ngưu bức, nhưng mà khi vào trận chiến, hắn cũng không dám khinh suất, cẩn thận quan sát bước chân của mỗi người, dần dần đoán ra cái gọi là “Âm dương lục hợp trận”
là đồ vật gì: Nhìn qua thì thấy chính là "Nhị long xuất thủy trận" kết hợp với "Tứ tượng liên hoàn trận", phía trước tám người đạp Lưỡng nghi, phía sau tám người dẫm Tứ tượng, song trận tương liên, hoá sinh âm dương, trong bát môn trừ hai vị trí thiên và địa, cũng chính là hai mắt trận được che dấu, hình thành thế bát hoang lục hợp, không đầu không đuôi, âm dương hỗ sinh…… Đối với người bình thường, trận pháp này theo sự chuyển động nhanh chóng của mỗi người trong trận, mà càn khôn không ngừng đổi chỗ, căn bản không thể phá giải.
Nhưng Diệp Thiếu Dương đã nghĩ ra một cách phá trận cực kỳ đơn giản, đó chính là: chạy cùng nhịp với đối phương, đuổi theo sự biến hoá tiết tấu của trận pháp, dung nhập vào bên trong trận pháp, chỉ có như vậy mới có cơ hội phá giải.
"Cảnh môn, nam phương ly cung, cư chấn tốn nhị cung sinh vượng, cư khôn, cấn nhị cung sinh cung..."
Diệp Thiếu Dương vừa quan sát quy luật hành động của đối phương, vừa bấm ngón tay xác định phương vị, lẩm nhẩm tự nói, chờ đến khi cảnh môn vừa xuất hiện, lập tức thi triển Mao Sơn lăng không bộ, thân ảnh như mị bắn nhanh qua đó.
Bất quá, mấy tên đạo sĩ Long Hổ Sơn lúc bày trận, đã sớm đề phòng chiêu này của hắn, trận pháp đang chuyển động lập tức dừng lại, năm người tập hợp, tay vung lên đào mộc kiếm, hướng những vị trí khác nhau trên người Diệp Thiếu Dương đâm tới.
Hai bên bắt đầu giao chiến hiệp thứ nhất.
Bởi không thể sử dụng đào mộc kiếm cùng thủ quyết pháp thuật, trước mắt chỉ thấy mấy tên đạo sĩ, từng người xuất kiếm chiêu, đối kháng cùng Diệp Thiếu Dương.
Cơ sở của Đạo thuật, chính là thể thuật, trong đó bao gồm dùng kiếm, đao, côn, phất trần …..
Diệp Thiếu Dương trở tay cầm kiếm, nhưng vẫn có cương khí mạnh mẽ từ chuôi kiếm phóng thích ra, ngưng tụ ở thân kiếm, tùy tiện ra mấy chiêu, cương khí mạnh mẽ làm cho mấy người trước mặt căn bản không thể cản được, bị đánh bật về phía sau, một đám lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Tuy đã sớm nghe nói qua Diệp Thiếu Dương rất mạnh, nhưng chỉ khi chân chính giao thủ, mới biết được hắn mạnh tới mức nào.
“Bày trận, rồi xông lên, ai cũng đừng nghĩ có thể độc đấu với hắn!”
Trương Vô Sinh đứng từ trên cao, cất giọng điều khiển.
Đám đạo sĩ phục hồi tinh thần lại, lập tức dựa theo vị trí của trận pháp mà đứng thằng, cùng nhau xuất kiếm một lượt, một kiếm tập kết uy lực của trận pháp, Diệp Thiếu Dương khua kiếm phản kích, kiếm phong run rẩy, bị chấn động đẩy lui về sau một bước, quay trở lại trung tâm trận pháp.
Mười sáu tên đạo sĩ vội chạy vòng quanh, chân đạp tinh vị, càng chạy thì vòng vây càng ngày càng nhỏ.
Diệp Thiếu Dương biết, để bọn họ không ngừng chạy thì trận pháp bên trong, vị trí tinh vị có thể dẫm lên càng ít đi, chờ đến khi bọn họ đến sát bên người mình, thì cho dù mình có bản lĩnh thông thiên cũng không thể phá vỡ trận được nữa, cho nên, nhất thiết phải nhanh chóng phá trận.
“Đỗ môn, đông nam tốn cung, chúc mộc.
Đỗ môn cư tốn cung phục ngâm, cư càn cung phản ngâm, cư khôn cung nhập mộ……”
ánh mắt Diệp Thiếu Dương dõi theo chuyển động bước chân của bọn họ, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên xuất kích lần thứ hai, nhắm chuẩn một hướng công tới, lần này đám đạo sĩ đã thông minh ra rồi, biết là thực lực số ít không thể nào chống lại được hắn, nên tập hợp lại với nhau, vận dụng sức mạnh của trận pháp, đem Diệp Thiếu Dương bức lui lần thứ hai.
Sau mấy phút đồng hồ, Diệp Thiếu Dương liên tục xuất kích, tấn công nhiều vị trí khác nhau, nhưng tất cả đều thất bại.
Bên ngoài trận pháp, Trương Vô Sinh vuốt râu cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý, dường như thấy được Diệp Thiếu Dương không có cách nào phá trận, sẽ có bộ dáng chật vật khi bị bắt.
Diệp Thiếu Dương thấy một đám đạo sĩ kia cách mình càng ngày càng gần, một đám vẻ mặt mỉa mai châm biếm nhìn mình, còn làm mặt quỷ, thậm chí có tên còn mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Diệp Thiếu Dương nén giận trong lòng, nhưng cũng vô dụng, nếu thật sự bị bọn người này bắt, thà đâm đầu tự tử còn hơn.
“Diệp sư thúc, không bằng là dừng ở đây.”
Trương Vô Sinh ở bên ngoài mà kêu gọi, cố ý hạ nhục đồng thời nhiễu loạn tâm trí hắn.
" ‘Âm dương lục hợp trận’ này của ta, đã trải qua mấy năm tập luyện, một khi vây kín, sẽ không có bất kỳ sơ hở nào, nếu trong tình huống mà này mà không dùng đến đại pháp thuật, tuyệt đối không có cách nào thoát vây.”
“Trên đời này, không có cái gì hoàn mỹ cả.”
Diệp Thiếu Dương tiếp tục quan sát những tên đạo sĩ trước mặt, miệng tiếp tục nói.
“Cho dù tính là trận pháp của ngươi có hoàn mỹ, thì cũng không có khả năng, mà không có cách nào phá giải.”
Trương Vô Sinh cười phong kinh vân đạm, cũng không cố sức phản đối, chỉ nghĩ thầm: ngươi còn ở đây mà làm bộ à, cho ngươi bậc thang ngươi không xuống, đợi lát nữa bắt được ngươi, nhất định phải chế nhạo một phen mới được, nhân tiện dẫm lên Mao Sơn một chút, trong đầu hắn đã bắt đầu viết lời kịch cho chuyện sau khi bắt…… Đối mặt những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ đám đạo sĩ xung quanh, Diệp Thiếu Dương đều coi như không thấy, mắt thấy vòng tròn cách mình ngày càng nhỏ, không gian di chuyển càng ngày càng ít, hắn vừa quan sát, vừa tự hỏi phương pháp phá trận trong lòng.
Hắn đã quan sát cũng đủ nhiều thời gian rồi, cái trận pháp trước mắt đã ẩn tàng hai mắt trận, âm dương phản cực, hỗ tương dung hợp, đích thực vô cùng huyền bí, có thể che dấu toàn bộ sơ hở, nếu mà là thực chiến thì mình có thể vận dụng pháp thuật cùng pháp khí, thì tất nhiên sẽ dễ dàng phá trận, nhưng trước mắt cái gì cũng không cho dùng, thực không có bất kỳ hy vọng nào phá giải trận pháp.