“ Thả lỏng một chút, Kiều Tây.”
Với lợi thế về chiều cao, Thẩm Tùy có thể nhìn thấy bộ dạng ửng hồng từ vành tai xuống cổ của cô, hắn cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình bình thường,, bởi vì trong khi bị kɧoáı ©ảʍ tinh thần mạnh mẽ xâm chiếm, đồng thời cũng mang đến những cơn đau dây thần kinh dữ dội không thể chịu nổi.
Vết thương bị rách đã kìm nén ham muốn cương cứng.
“ Được rồi.”Trước khi mất kiểm soát, Thẩm Tùy nói dừng lại.
Vài phút lâu sau, Sở Điềm giúp hắn mặc xong quần áo ngủ.
Người đàn ông cao gầy mặc gì cũng đẹp, ngay cả bộ đồ ngủ màu đen đơn giản cũng có thể trở nên thanh lịch, eo thon chân dài, cùng đường xương mạnh mẽ và mượt mà.
Chỉ là băng gạc trên người phá hỏng đi vẻ đẹp đó.
Kiều Tây ý thức được liền muốn giúp đỡ, nhưng lại bị từ chối, vết thương ở đùi trong không nặng cũng không nhẹ, lúc đi lại cũng không nhìn ra có gì bất thường.
Thẩm Tùy tư thế tùy ý ngồi trên sofa phòng khách, nửa người trên ngả ra sau, dựa vào lưng ghế sofa khá thoải mái.
“ Lại đây.”
Kiều Tây bước nhỏ đến.
Duỗi đôi chân ra, một chiếc ghế tròn nhỏ cách đó không xa bị đá đến trước đầu gối, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, vị trí vừa vặn chính là giữa cặp chân dài đang mở rộng của người đàn ông.
“Em hiểu chưa?”
“ Hiểu rồi ạ.”
“ Nói.”
“ Bên ngoài nguy hiểm, bởi vì có anh trai em mới có thể sống sót.” Kiều Tây vặn vẹo ngón tay của mình, thuật lại suy nghĩ của mình:
“Hôm nay anh bị thương, em….là em làm không tốt, không kịp thời quan tâm anh, còn ở trong phòng tắm suy nghĩ lung tung.”
Tận thế sắp đến, Thẩm Tùy có thể dễ dàng rời xa cô, nhưng cô không thể rời xa hắn.
Việc anh em đánh nhau không phải là chuyện lạ, Kiều Tây cũng không dám chắc hai anh em cô có thể vượt qua được thử thách bản chất con người trong những ngày tận thế này hay không. Cô đương nhiên là quan tâm đến người anh trai Thẩm Tùy này của mình, nhưng hắn có thực sự quan tâm đến đứa em gái này không?
Hơn nữa hộ khẩu của cô còn ở nhà họ Kiều, nếu dựa theo pháp luật thì chẳng có chút quan hệ gì với nhà họ Thẩm.
“ Ngay lúc này, anh em nên chăm sóc lẫn nhau. Nhưng em hôm nay lại….”
Giọng điệu người đàn ông lúc lên lúc xuống, cảm xúc trong từng lời nói cũng được kiềm chế khéo léo:
“Bây giờ chúng ta chỉ có nhau. Dù là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng dù sao cũng đã ở bên nhau 7 năm. Tôi cứ nghĩ rằng bảy năm qua, giữa tôi và em đã có chút tình thân.”
Kiều Tây hổ thẹn, từ từ cúi đầu xuống.
Người đàn ông tiếp tục đặt câu hỏi trên đỉnh đầu cô:
“Em thấy xấu hổ khi nhìn và chạm vào dươиɠ ѵậŧ của tôi?”
Không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu gật đầu mấy lần.
“ Em còn nhỏ, tôi có thể hiểu cho.” Thẩm Tùy nói:
“ Khoảng thời gian sắp tới chuyện tắm rửa để tôi tự làm, không cần phiền em nữa.”
“ Em làm được.”
“ Hả?”
“ Em làm được.” Cô ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc tựa như đang tuyên thệ với Kinh Thánh:
“ Em có thể chăm sóc tốt cho anh.”
“ Được.”
Thẩm Tùy thản nhiên đáp lại, Kiều Tây biết hắn không hề tin cô, trong lòng đau như ngâm trong giấm cũ.
“ Em đi làm bữa tối.” Cô hoảng loạn chạy vào phòng bếp.
……..
Vì để bổ máu cho Thẩm Tùy, Kiều Tây đã nấu cháo gan heo, chiên một đĩa ngô tôm.
Sau khi bày lên bàn ăn, cô mới nhớ ra Thẩm Tùy không ăn nội tạng.
Nhìn cháo và món ăn trên bàn, khóe mắt nhìn thấy người đàn ông đang tiến lại gần, Kiều Tây nhanh trí đưa tay đậy bát cháo lại.
Cô cảm thấy lòng bàn tay nóng ran đau nhức, bước nhanh về phía phòng bếp, nhưng khi định thần lại, đường phía trước liền bị chặn lại.
Người đàn ông đứng trước cửa phòng bếp, nửa người trên hơi khom xuống kéo gần khoảng cách giữa mặt với mặt, cẩn thận nói:
“ Lén lén lút lút, em đang làm gì vậy?”
Nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang che cái bát.
“ Em nấu nhầm cháo rồi.” Tay phải bỏ xuống, bát cháo nóng hổi hiện ra, cô nói:
“ Em quên mất anh không ăn nội tạng động vật.”
Thẩm Tùy duỗi tay, bắt lấy cổ tay của cô lật ngược lên, lòng bàn tay ửng đỏ.
“ Đau không?”