Rời khỏi phòng thử vai, vẻ mặt người đại diện Tiểu Vương hoảng loạn đi tới, anh ta nhìn thấy quần áo trên người Tô Tinh Miên đều bị thay đổi, tóc cũng có chút loạn, liền biết ngay chuyện gì vừa xảy ra.
Vẻ mặt anh ta phức tạp, giọng điệu có chút khó nói nên lời: “Tinh Miên, chuyện này tốt nhất đừng nói cho Hoắc tổng biết……”
Tô Tinh Miên nhẹ gật đầu.
Tiểu Vương còn cho rằng Tô Tinh Miên vẫn còn đang khó chịu trong người, anh ta thở dài, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi: “Cái vòng giải trí này là như vậy……”
Tô Tinh Miên mím môi, miễn cưỡng cười một cái: “Em biết rồi.”
Tiểu Vương sắc mặt Tô Tinh Miên uể oải, khóe mắt cũng phiếm hồng, trông vô cùng đáng thương, trong lòng càng thêm đau lòng.
Nhưng anh ta cũng chỉ là một người đại diện, ở trước mặt người quyền cao lại không được gì cho cậu, chuyện này cũng chỉ có thể một mình Tô Tinh Miên đối mặt.
Tô Tinh Miên trở lại biệt thự, một giấc ngủ đến ngày hôm sau, trong thời gian đó Hoắc Châu cũng chưa ghé qua đây.
Nếu theo cốt truyện thì chắc giờ đang cùng Diệp An Hòa đi ăn cơm, không cần nghĩ cũng biết chắc là đang giải thích với Diệp An Hòa, hắn với cậu chỉ là hợp đồng tình nhân, muốn Diệp An Hòa không cần để trong lòng làm gì.
Haiz, tra nam.
Vai chính thụ trong quyển tiểu thuyết này ban đầu cũng không thích vai chính công Hoắc Châu, sau khi biết Hoắc Châu bao dưỡng một tình nhân có diện mạo khá giống mình, lúc này mới hiểu rõ tấm lòng của đối phương, tiếp đến là những tình tiết cẩu huyết máu chó xảy ra với hai người họ, dưới sự xúc tác của pháo hôi là cậu, hai người cuối cùng được ở bên nhau.
Tô Tinh Miên nghĩ thầm, nếu cậu là Diệp An Hòa, đầu óc bị lừa đá mới thích Hoắc Châu.
Mấy ngày kế tiếp Tô Tinh Miên trải qua rất an nhàn, không có lịch trình gì, chỉ nằm ườn ở nhà, nhàm chán chơi game, đói bụng thì gọi cơm hộp.
Tô Tinh Miên nằm trên sô pha chơi game, bởi vì đồng đội chơi ngu nên tâm tình có chút cáu kỉnh.
Tô Tinh Miên trực tiếp mở microphone mắng: “Đồ ngu, cậu có biết chơi không đấy hả……”
Bỗng nhiên, âm thanh cửa biệt thự mở ra, vì vậy cậu out game, giả vờ ngủ quên trên ghế sô pha.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Châu, Tô Tinh Miên biết sắp bắt đầu mấu chốt cốt truyện.
Chính là đêm nay Hoắc Châu sẽ chấm dứt hợp đồng bao dưỡng với cậu, sau đó cậu đã tìm đủ mọi cách câu dẫn, nhưng đối phương vẫn không hề không dao động, cuối cùng bỏ lại một mình cậu trong căn biệt thự rộng lớn, còn hắn thì đi tìm Diệp An Hòa.
Hừ! Cẩu tra nam!
Hoắc Châu lay tỉnh Tô Tinh Miên, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp kia còn đang ngái ngủ, khẽ mở ra mông lung nhìn hắn, trong con ngươi như một làn sương mù, khi nhìn thấy hắn liền tiêu tan, dần dần hiện rõ tia sáng, yêu diễm động lòng người.
Trong ánh mắt ấy như nói rằng chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh hắn.
Hoắc Châu bỗng nhiên có chút không đành lòng nói ra chuyện kia, nhưng nhớ tới hôm nay Diệp An Hòa có hỏi về Tô Tinh Miên, hắn quyết tâm vẫn nên nhanh chóng cùng Tô Tinh Miên chấm dứt mối quan hệ này, cũng chỉ là một thế thân, chính chủ đã trở lại, giữ lại bên người cũng chỉ càm thêm ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và An Hòa.
Hoắc Châu lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở hợp đồng tình nhân của chúng ta kết thúc, tài nguyên tôi hứa sẽ cho cậu thì sẽ cho, nhưng cậu từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi với An Hòa.”
Lời nói tuyệt tình như vậy, tuyệt tình đến mức khiến vẻ mặt kinh hỉ trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tinh Miên nháy mắt trắng bệch.
Tô Tinh Miên há miệng thở dốc, trong mắt hoảng loạn vô thố, hốc mắt đều đỏ, hơi nước nổi lên, cậu tái nhợt hỏi: “Là tôi làm sai cái gì sao?”
Hoắc Châu nhìn khuôn mặt hoảng sợ giống nai con vô tội của cậu, khó tránh khỏi có chút mềm lòng, dù sao cũng là vật nhỏ hắn dưỡng một năm qua, lớn lên xinh đẹp lại còn quyến rũ, tuy rằng tính cách kiêu căng nhưng ở trước mặt hắn vẫn luôn rất ngoan, ít nhiều cũng có cảm tình.
Hắn buông tiếng thở dài, thái độ cũng mềm mỏng hơn: “Tiểu Miên, cậu cũng biết, tôi chỉ yêu mỗi Diệp An Hòa.”
Tô Tinh Miên nghĩ thầm: rõ tra nam, lúc cᏂị©Ꮒ người ta sướиɠ lên tiên sao không nói câu này?
Thanh niên cắn môi, vẻ mặt như sắp khóc, cậu cởϊ áσ đem cơ thể tuyết trắng bày ra, lớn tiếng nói: “Nhưng, nhưng không phải ngài vẫn luôn thích cơ thể tôi sao, anh ta có làm ngài cᏂị©Ꮒ sướиɠ nhưu tôi không?!”
Thấy Hoắc Châu sửng sốt, cậu vươn cánh tay trắng như ngó sen ôm lấy cổ đối phương, liếʍ khóe môi hắn giống như mèo con, thấy đối phương không hé miệng cậu lại tức giận mà chuyển sang liếʍ yết hầu.
Hoắc Châu rõ ràng nên đẩy ra, nhưng hắn cúi đầu nhìn vật nhỏ xinh đẹp đang tìm mọi cách lấy lòng chính mình, trái tim có chút dao động, cổ họng khẽ nhúc nhích, đầu lưỡi mềm mại kia liếʍ làm hắn có chút ngứa, dục hỏa dần dần dâng lên.
“Mẹ nó, tiểu yêu tinh.” Hoắc Châu tức giận khẽ mắng, sau đó đem thanh niên đè ở trên sô pha hung hăng hôn môi.
Cả người Tô Tinh Miên lại choáng váng.
Khoan đã người anh em, lại đến lượt anh không đi theo cốt truyện nữa rồi???