Đệ Nhất Thứ Nữ

Chương 15: Đánh Chiêu Đệ

Sáng sớm, một ánh hồng nhật từ nơi xa nhàn nhạt dâng lên, ánh sáng của ngày mới thay đi màn đêm lụa mỏng, phát ra ánh nắng sớm xán lạn, nghênh đón một ngày mới.

Mặt trời mới mọc khoác lên mùi rượu, đem một loại men say vô hạn hướng Ngân thành toả ra trong không trung nhẹ nhàng mà vui vẻ. Trời dần dần tảng sáng, không trung màu xanh nhạt được khảm mấy ngôi sao lúc ẩn lúc hiện, đại địa mông lung, giống như bao phủ màu xám bạc lụa mỏng.

Toàn bộ Ngân thành phảng phất như phủ lên một tầng kim sa lập loè, tinh tinh điểm điểm, rất là mỹ lệ. Ánh bình minh bỏ đi xiêm y kim vũ mỹ lệ, trở nên trắng tuyết như bạch ngọc dưới biển sâu, bình minh hồng hồng không hề ngượng ngùng, dâng lên càng cao hơn. Lưu Ly uyển bay tới mấy chú Dạ Oanh cùng Hỉ Thước, cùng nhau đứng trên đầu ngọn cây hoa Quỳnh uyển chuyển du dương ca, thanh âm uyển chuyển êm tai, giống như tiếng trời.

Li Nguyệt sớm rời giường, cúi đầu đứng lặng dưới tàng cây hoa Quỳnh nở rộ hương thơm, chuyên chú nhìn chằm chằm cây ngân châm thon dài trong tay kia. Từ tối hôm qua nàng liền bắt đầu tinh tế quan sát cây ngân châm này, cũng đã bôi lên trên một chút thuốc gây tê cùng thuốc độc. Ngân châm nàng đã tạo ra rồi nhưng không biết uy lực như thế nào, nếu có thời gian nàng phải tìm người thử xem.

Thu lại cây ngân châm, Li Nguyệt chầm chậm đi đến bàn đá phía trước, lúc này ngoài cửa viện truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng.

“Tiểu thư, tứ phu nhân tới.” Đang suy nghĩ, Tuyết Nhi một thân tố y màu xanh lục đang đỏ bừng khuôn mặt chạy đến, trên đầu là hai búi tóc tiểu hồ điệp. Mắt nàng vừa to vừa đen, lông mi nồng đậm cong dài chớp chớp, cái trán dưới tóc mái cong cong đang thấm đầy mồ, bộ dáng rất là cơ linh tinh thần.

Liễu di nương theo Tuyết Nhi đi vào, bộ dáng nôn nóng, biểu tình có chút hoảng loạn “Li Nguyệt, vừa rồi Lão Thái Phi sai người tới báo tin, nói muốn gặp con, có khả năng liên quan đến chuyện từ hôn. Con mau chuẩn bị một chút, cùng mẫu thân tiến cung.”

Li Nguyệt không nhanh không chậm gật đầu, ưu nhã thong dong dùng một cây Nam Hải ngọc trâm đem tóc búi lên. Tai trái cùng tai phải đều được che bởi hai lọn tóc cong, đeo một đôi khuyên tai đá quý mảnh dài tứ giác lộng lẫy, sáng lấp lánh, rất vũ mị nhu mỹ.

“Người trong cung đi rồi sao?” Li Nguyệt lười biếng cất tiếng, Tuyết Nhi vội vàng chạy tới giúp nàng mặc áo ngoài cùng vãn dải lụa lên cánh tay.

“Mới vừa đi. Tiểu thư, Lão Thái Phi thực sự thích người, nói không chừng muốn Tuyên Vương hủy bỏ ý định từ hôn đấy!” Tuyết Nhi thay Li Nguyệt buộc chắc thắt lưng lụa ngân ngọc bằng lụa, hai dải tơ lụa màu trắng theo gió lướt nhẹ, làm vòng eo vốn dĩ non mịn như nước của Li Nguyệt càng mềm hơn.

Tuyết Nhi đem một mảnh nhiễm kim thúy điền dán ở giữa trán Li Nguyệt, giống như một đóa huyến lệ tươi đẹp. Thúy điền do các loại lông chim bói cá chế thành, chỉnh thể hoa điền là màu xanh đậm, tinh điểm lấp lánh, tươi mát độc đáo, hoa lệ nhiều màu.

[Chú thích: Thúy điền là một loại hoa điền, hoa điền cùng mỹ nhân ấn, gần giống như Mai Hoa Trang, đều là vật trang trí để thiếu nữ thời cổ dán ở giữa mày.]

“Mặc kệ là chuyện gì, đến lúc đó rồi tính sau vậy.” Li Nguyệt đạm nhiên rũ mắt, ưu nhã thong dong bước chân, lạnh lùng thướt tha hướng phía tiền thinh đi đến, Liễu di nương cùng Tuyết Nhi nhanh chóng đi theo nàng.

Xuyên qua hành lang hoa lệ, ngửi mùi hoa thơm của Nam Cung phủ, còn chưa tới sảnh ngoài, Li Nguyệt đã nghe thấy tiếng Nam Cung Chiêu Đệ cùng Nam Cung Ưu Nhược ầm ĩ. Nam Cung Chiêu Đệ thanh âm có chút bá đạo, còn Nam Cung Ưu Nhược trong ôn nhu mang theo chói tai. Li Nguyệt trầm khẩu khí, nhàn nhạt đi vào.

“Đều là Mai Hương xăm ra, tại sao của ngươi là hoa Quỳnh, của ta lại là hoa Anh Đào? Ta không thuận theo, Ưu Nhược ta hoài nghi ngươi hối lộ Mai Hương, cố ý bảo nàng xăm cho ta thành hoa Anh Đào.” Nam Cung Chiêu Đệ che lại ngực, mặt lộ vẻ tức giận bất bình trừng mắt nhìn Nam Cung Ưu Nhược.

Nam Cung Ưu Nhược sóng mắt lưu chuyển, trên mặt trước sau treo nụ cười ôn nhu hòa ái. Đắc ý sờ sờ hoa Quỳnh trước ngực, thần thái sáng láng nói: “Lục muội đừng tức giận, may thay Mai Hương sai nam đinh đi ra ngoài hết, bằng không bộ dáng y phục không che người kia của ngươi, sẽ bị người coi thành cái loại nữ nhân kia đó. Mai Hương là đại nhà hoàn bên người phu nhân, ta sao có thể mua chuộc được nàng, Mai Hương ngươi nói có phải không?”

Mai Hương một thân tố sắc lục y vội vàng cúi đầu, có chút sợ hãi nói: “Hai vị tiểu thư đừng cãi nữa, là Mai Hương không cẩn thận xăm sai rồi, Mai Hương cam nguyện chịu phạt. Lục tiểu thư, thật ra…… Người xăm hoa anh đào cũng rất đẹp, độc nhất vô nhị, ai cũng không có. Trên đời này chỉ có đồ vật hiếm lạ mới dễ khiến người yêu, người tạm tha cho Mai Hương đi.”

Trong đôi mắt mã não của Li Nguyệt lộ ra hàn quang lạnh lùng, nhàn nhạt quét qua trước ngực hai người liếc mắt một cái. Lúc nàng nhìn đến trước ngực Nam Cung Ưu Nhược, trong lòng đột nhiên chấn động. Hoa Quỳnh của Nam Cung Ưu Nhược thế nhưng cùng nàng giống nhau như đúc, căn bản phân không rõ ai là ai.

Thôi! Có khi vết bớt này lại không phải thứ gì tốt, các nàng muốn xăm thì cứ xăm đi. Nói không chừng một thân trang điểm này của nàng, ngày mai lại thành đối tượng để các nàng tranh nhau bắt chước.

“A!, thất muội chuẩn bị tiến cung?” Nam Cung Ưu Nhược mặt mang ý cười, mắt lộ tinh quang. Lúc nàng nhìn thấy Li Nguyệt quang mang bắn ra bốn phía thì mỉm cười trên mặt chậm rãi chuyển thành đố kỵ. Tức khắc, trong phòng khách tất cả mọi người hâm mộ đố kỵ nhìn chằm chằm Li Nguyệt. Cứ như nàng đoạt mất nổi bật gì đó của các nàng vậy.

Li Nguyệt lúc này ánh mắt thanh thiển, bộ dáng nhã nhặn lịch sự bình yên, không để ý tới Nam Cung Ưu Nhược đang hỏi chuyện, hờ hững nhìn về phía Tần thị đang xử lý sổ sách “Đại phu nhân đang phát tiền tháng sao? Cũng thuận tiện đem phần của Li Nguyệt cùng mẫu thân phát luôn đi.”

Tần thị sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ở dưới sự quang mang bắn ra bốn phía của Li Nguyệt, nàng có vẻ càng thêm tục khí cùng già dặn. Nàng từ tráp tiền lấy ra hai thỏi bạc vụn, ném cho Mai Hương “Đây là mười lượng bạc, đưa cho thất tiểu thư đi.”

Mười lượng bạc có thể làm cái gì? Coi Li Nguyệt nàng là đồ ngốc sao?

Li Nguyệt lạnh lùng đi đến trước mặt Tần thị, hiên ngang lẫm liệt đối mặt, đáy mắt bộc lộ mũi nhọn, lãnh liệt bức người, hàn quang bắn ra bốn phía, lãnh đạm nói: “Đại phu nhân nhầm rồi, Li Nguyệt là tới lấy tiền tháng của mười năm qua, trừ những lúc đại phu nhân ngẫu nhiên cấp, đại phu nhân còn thiếu Li Nguyệt bảy trăm bốn mươi lượng. Số lẻ Li Nguyệt không cần nữa, đại phu nhân đưa bảy trăm lượng đi. Tiền tháng của Li Nguyệt bằng một phần năm các phu nhân, vì là con vợ lẽ nên Li Nguyệt cũng không so đo, còn thỉnh đại phu nhân đem phần nên đưa cho Li Nguyệt đưa luôn đi.”

“Li Nguyệt, thôi! Chúng ta đi thôi, nếu để chậm trễ tiến cung thì không tốt đâu.” Liễu di nương ở một bên sợ phiền phức vội vàng kéo Li Nguyệt hướng nàng đưa mắt ra hiệu, các nàng sao có thể cùng đại phu nhân đấu, vô quyền vô thế, vẫn là chớ chọc phiền toái thì hơn.

“Nương! Người đừng vội, ta chỉ là lấy về thứ nên thuộc về mình mà thôi.” Tần thị luôn thiết kế muốn hại nàng, tranh đấu này sớm đã bày ra bên ngoài, nàng nếu lại nhẫn, sẽ nhẫn ra một bụng hỏa mất. Nàng Li Nguyệt cũng không phải quả hồng mềm mặc người vo tròn bóp dẹp, mặc người xâu xé khi dễ.

“Ngươi…… Ngươi là thứ gì chứ, ta sớm đã xem ngươi không vừa mắt, nếu không phải cha che chở ngươi, ta sẽ kêu mẫu thân một phân tiền cũng không cho ngươi.” Nam Cung Chiêu Đệ nhấc váy, lòng đầy căm phẫn đi đến trước mặt Li Nguyệt, một khuôn mặt kiều tiếu mang hung quang, kiêu ngạo ương ngạnh trừng mắt nhìn Li Nguyệt. Sau đó nàng hung hăng giơ tay lên, kiều thanh quát: “Hôm nay ta muốn thay mẫu thân giáo huấn ngươi một chút, để cho ngươi biết cái gì là tôn, cái gì là ti, không có người chống lưng thì đừng ở trước mặt bổn tiểu thư kiêu ngạo.”

Nói xong, trong ánh mắt xem kịch vui của mọi người, Nam Cung Chiêu Đệ giơ tay lên hướng mặt Li Nguyệt bổ xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Li Nguyệt sớm đã từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu đen, mượn cơ hội nhét vào miệng Nam Cung Chiêu Đệ. Nam Cung Chiêu Đệ còn không có phản ứng kịp đã nuốt xuống rồi, bàn tay cũng theo đó rơi xuống. Li Nguyệt đâu có ăn chay, nàng đột nhiên ngăn tay của Nam Cung Chiêu Đệ lại.

Ngay sau đó, Li Nguyệt giơ bàn tay xanh nhạt như ngọc lên, nhắm thẳng mặt Nam Cung Chiêu Đệ “Bạch bạch” mấy phát, tiếng bàn tay thanh thúy lạnh lùng vang lại trong phòng khách. Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn non mịn của Nam Cung Chiêu Đệ bị Li Nguyệt hung hăng đánh ba bạt tay, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên mấy dấu ngón tay, đau đến mức nàng ta mắt đầy sao.

Dám đánh nàng? Kết cục này vẫn là nhẹ, ở hiện đại sống hai mươi chín năm, chỉ có nàng đánh người, nào đến lượt người khác đánh nàng? Nếu không phải không muốn đem sự tình nháo quá lớn, nàng sớm đem ngân châm dấu trong tay áo đâm vào huyệt Bách Hội của Nam Cung Chiêu Đệ, khiến nàng ta nếm thử tư vị miệng sùi bọt mép, đi đời nhà ma rồi.

“A…… Đau quá.” Nam Cung Chiêu Đệ người không đánh thành, ngược lại chính mình bị đánh đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, chỉ phải bưng tay che mặt. Đột nhiên, trong bụng bắt đầu sông cuộn biển gầm, từng luồng khí trong ruột ập đến khiến sắc mặt nàng trắng bệch, thân mình gấp khúc.

“Li Nguyệt, ngươi cho Chiêu Đệ ăn thứ gì?” Tần thị sốt ruột bổ nhào vào Nam Cung Chiêu Đệ trước mặt, vội vàng gọi Mai Hương đến. Bên cạnh Nam Cung Ưu Nhược thì mặt mang ý cười, vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, loại ngồi vách tường xem truyện cười này, bộ dáng mười phần khiến người chán ghét.

Li Nguyệt vô tội bĩu môi, lười nhác mở đôi tay ra, có chút đáng tiếc nói: “Cũng không có gì, vừa rồi một cái không cẩn thận, đem một viên thuốc xổ cho nàng uống rồi.”

“A? Li Nguyệt, ngươi đứa nhỏ này, còn không mau hướng đại phu nhân xin lỗi?” Liễu di nương sợ tới mức chạy nhanh chắn trước mặt Li Nguyệt. Li Nguyệt này từ khi nào trở nên to gan như vậy, còn dám đánh Nam Cung Chiêu Đệ, trước kia đều là Nam Cung Chiêu Đệ đánh nàng. Còn có, nàng lấy đâu ra thuốc xổ? Đây đến tột cùng có phải Li Nguyệt của nàng hay không, sao tính tình lại cương liệt như vậy?

Xin lỗi? Trong từ điển của Li Nguyệt nàng không từ này.

“Tiểu thư, ngươi…… Ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận, ngẫm lại hậu quả.” Tuyết Nhi cũng chạy nhanh ôm Li Nguyệt, tiểu thư vậy mà cũng dám đánh lục tiểu thư, sẽ không có kết quả tốt.

“Mẫu thân, ta đau bụng quá, ta muốn đi nhà xí.” Nam Cung Chiêu Đệ đem tay che mặt đặt lên trên bụng, sốt ruột khó chịu hướng nhà xí chạy đi. Cũng bất chấp cái gì thục nữ phong phạm, nhanh như chớp liền biến mất ở phòng khách.

“Li Nguyệt, ngươi cô nương này tâm cũng quá độc ác đi? Không biết lấy đâu ra độc dược cho Chiêu Đệ ăn, ngươi chờ đó, ta đi nói cho lão gia.” Tần thị tức giận đến dậm chân, đi bên phải không phải đi bên trái cũng không xong.

“Đại phu nhân, người vẫn là đừng có vội đi cáo trạng. Người nên đem tiền tháng của ta và mẫu thân thanh toán đi. Bằng không, Chiêu Đệ chỉ sợ sẽ đi đến hư thoát. Ta Li Nguyệt không phải người sợ sự, người muốn dùng loại khẩu khí kiêu ngạo này cùng ta nói chuyện, ta không dám bảo đảm lần sau đưa đến miệng nàng ta có phải độc dược hay không.” Ánh mắt Li Nguyệt thâm hàn, thanh âm lạnh băng vô tình, không giống dịu dàng khuê tú ngày thường, lạnh đến làm người không rét mà run.

Tần thị thầm nghĩ một chút, Li Nguyệt từ lúc biến thành bình thường liền trở nên thông minh. Bảo sao nàng luôn nghiên cứu y thư, thì ra là đang nghiên cứu phương pháp hại người. Hiện tại nàng không thể cùng nàng chống chọi, bằng không chịu thiệt sẽ là chính mình.

Nghĩ đến đây, Tần thị nhịn xuống đầy bụng tức giận, mặt vô biểu tình đem một túi bạc giao cho Tuyết Nhi. Trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ trong lòng lại hận đến phát điên “Li Nguyệt, vừa rồi Chiêu Đệ có hơi xúc động. Bây giờ nàng cũng đã chịu trừng phạt, ngươi cũng không bị đánh. Ta đem tiền tháng của ngươi cùng tứ phu nhân thanh toán rồi, ngươi xem có thể đem thuốc giải cho ta được không?”

Thái độ này còn tạm được! Li Nguyệt từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu trắng, đưa cho Mai Hương ưu nhã đoan trang nói: “Kêu Lục tỷ ăn vào, một lúc sau tự nhiên sẽ khỏi.” Nói xong, nàng kéo Liễu di nương vẻ mặt đang run rẩy cùng Tuyết Nhi, dáng vẻ muôn vàn trầm ổn hào phóng đi ra sảnh ngoài.