Mấy ngày qua Giang Yếm Ly đều cảm thấy không quá thoải mái. Ngẫu nhiên còn có cảm giác muốn nôn.
Giang Trừng sau khi biết, vội tìm y sư tới xem.
" Chúc mừng Giang cô nương đây là hỉ mạch. "
" .... "
Bên trong Liên Hoa Ổ phong tỏa tin tức, Giang Yếm Ly tạm thời bị mạnh mẽ cưỡng ép ở trong nhà, Giang Trừng mang theo tử điện, một người một sấm lên kim lân đài.
" Kim Tử Hiên "
Nếu không phải Kim Quang Dao nhắc nhở kịp thời, Kim Tử Hiên đã bị cậu em vợ tương lai quất một roi vào mặt. Sau an tĩnh ngắn ngủi, một đám người ùa lên, cản cản hộ hộ. Nhất thời có chút náo nhiệt...
" Giang tông chủ, có chuyện gì từ từ nói a, ngài thu tử điện trước đi, có chuyện gì chúng ta chậm rãi nói chuyện... "
Thời điểm Lâm Nhược Vân đuổi tới, Kim Quang Dao đang tận tình khuyên giải Giang Trừng, Giang Trừng không có trả lời vẫn như cũ hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên đang ở phía đối diện. Kim Quang Thiện lúc này không có ở Kim Lân đài, thân phận Giang Trừng lại quan trọng, các tu sĩ Kim gia muốn ngăn rồi lại có chút kiêng kị, trong ngoài vây quanh một vòng.
" Giang tông chủ, đây là có ý gì? "
Lâm Nhược Vân đi qua, nói. Nàng cũng rất khó hiểu, hai nhà mới vừa định hôn rồi, bộ dáng Giang Trừng như vậy là vì sao.
Giang Trừng giật giật môi, tựa hồ muốn nói cái gì đó, đột nhiên nhìn đến các tu sĩ Kim gia đang vây quanh, lại đóng miệng.
" Giang tông chủ, đi vào rồi nói. "
Sau một lúc lâu...
" Kim Tử Hiên "
Đã không cần Giang Trừng động thủ, Lâm Nhược Vân đánh một cái tát.
Kim Quang Dao ở một bên cũng khϊếp sợ không thôi, đều đã định hôn rồi, ca như thế nào nóng vội như vậy, thế nhưng làm tẩu tử chưa thành thân đã có thai!
" Ta.... Ta không nghĩ tới... liền kia một lần... Liền... "
Trình độ khϊếp sợ của Kim Tử Hiên hiển nhiên cũng không nhỏ, hắn đứt quãng mà nói.
" ... "
" .... "
" .... "
Lâm Nhược Vân đỡ trán, ở phương diện này Kim gia các ngươi thật là di truyền cường đại a... Nàng xem như đã biết vì sao ở trong sách hai người thành hôn nhanh như vậy, vì cái tình hình gì mà Giang Yếm Ly tới Di Lăng để Ngụy Vô Tiện lấy tự cho cháu trai chưa sinh ra đời, nguyên lai Kim Lăng là có trước khi kết hôn.
Ván đã đóng thuyền, hiện giờ chỉ còn cách: Tổ chức hôn lễ trước khi bách gia phát hiện ra, cũng không có phương án giải quyết nào tốt hơn.
Khi Giang Trừng hấp tấp rời đi, một tin tức khác truyền tới bách gia: Lan Lăng Kim thị Kim Tử Hiên cùng Vân Mộng Giang thị Giang Yếm Ly sẽ thành hôn vào ngày minh nguyệt sơ tam.
Trên dưới kim lân đài nháy mắt bận rộn cả lên. Thời gian tuy rằng gấp gáp, nhưng hôn lễ cần có sự long trọng một chút cũng không được qua loa. Kim Tử Hiên vì hôn lễ của hai người mà trước sau bận rộn, mặt khác công việc lớn nhỏ trong lễ thành hôn tất cả đều dừng trên người Kim Quang Dao. Bên này Kim Quang Dao bận xoay quanh, bên kia miệng người có chút không yên: Từ sau khi hắn nhận tổ quy tông trở về, hoạt động lớn nhỏ của Lan Lăng Kim thị cơ hồ toàn bộ đều do một tay hắn quản lý, hiện giờ hắn trước mặt Kim tông chủ địa vị cũng như mặt trời ban trưa. Hắn bất quá chỉ là cái nhi tử tư sinh, cao cao tại thượng như thế, sao lại không sợ chọc người ghen ghét? Nghe nói ra nói vào không ít dần dần bọn họ lưu truyền ra....
Lâm Nhược Vân đã vài ngày chưa được gặp hai nhi tử. Trình tự chuẩn bị hôn lễ thật là phức tạp, bọn họ bận rộn mấy ngày nay ngay cả thời gian ăn cơm cũng không ăn cùng nhau được. Hôm nay, nàng thật sự không chịu ngồi yên, nhấc chân hướng chỗ xây dựng tân phòng mà đi đến.
" Mẫu thân, sao người lại tới đây? "
" Ai! Mẫu thân! Người đừng nhúc nhích! Dẫm lên bản vẽ của con rồi! "
" Mẫu thân cẩn thận! Bên trên có xà nhà! "
" Nguy hiểm! Mẫu thân, người trước ra ngoài đi! "
" Thật sự, nơi này của ta đã vội muốn chết! Mẫu thân, người đi ra ngoài đứng đi... "
Lâm Nhược Vân bị đại nhi tử " Hống " ra ngoài, đứng ở cửa hỗn độn: Này như thế nào còn bị ghét bỏ như vậy? Nay không thể được....
" A Dao đâu? "
Nàng hỏi Thu Tứ.
" Liễm Phương Tôn ở chính sảnh xem xét tiến độ. "
Thu Tứ trả lời.
" Đi! Đi xem A Dao! "
Lâm Nhược Vân nhấc chân đi. A Dao khẳng định sẽ không ghét bỏ chính mình... Ân... Ít nhất... Sẽ không nói thẳng ra...
Lâm Nhược Vân tới đại sảnh, liền thấy mấy cái hạ nhân ghé vào nhau, không nhanh không chậm làm việc trong tay, lẩm bẩm lầm bầm mà nghị luận.
" Mạnh Dao này bất quá là cái gà rừng bay lên, thật sự cảm thấy chính mình là phượng hoàng sao? "
" Đúng vậy, bất quá là ỷ vào chính mình lập công, thật sự cho rằng chính mình trở thành chủ nhân rồi. "
" Con của kĩ nữ vĩnh viễn là con của kĩ nữ. Nhận tổ quy tông gì, bất quá chỉ là nói cho có mặt mũi thôi, tông chủ có thể thật sự xem hắn là nhi tử sao? "
Vài người nói càng ngày càng không thể nghe. Kim Quang Dao liền đứng cách họ không xa, đưa lưng về phía bọn họ chỉ huy trang trí, những lời này hắn hiển nhiên cũng nghe thấy...
Lâm Nhược Vân càng nghe càng giận, sắc mặt lạnh xuống, quay đầu ý bảo Thu Tứ tiến lên ngăn lại. Thu Tứ đã sớm nghe không nổi nữa, thái độ của phu nhân đối với Liễm Phương Tôn nàng là người rõ ràng thật sự, hôm nay bị phu nhân nghe thấy bọn họ bố trí Liễm Phương Tôn như vậy, nhất định sẽ không tha cho bọn họ đâu. Thu Tứ đi qua, hướng cái người nói hăng say kia tát một cái.
Bang! Thanh âm thanh thúy làm cả đại sảnh nháy mắt đều an tĩnh xuống, mọi ngời đều hướng về âm thanh truyền đến.
" Mẫu thân "
Kim Quang Dao xoay người thấy Lâm Tích Vân, liền vội vàng đi tới.
" Đây là? "
Lâm Nhược Vân không trả lời hắn, vẫn là nhìn mấy cái hạ nhân kia mà lạnh lùng nói.
" Không nghĩ tới Kim gia thế nhưng dưỡng ra cặn bã như các ngươi vậy! Đều dám bố trí chủ nhân! "
Nói xong, nàng xoay người mặt hướng đại sảnh, nâng âm thanh lên.
" Các ngươi đều nghe cho rõ đây! Kim Quang Dao, là nhị công tử Lan Lăng Kim thị danh chính ngôn thuận! Là chủ nhân của kim lân đài này! Ngày ấy hắn tự nhận tổ quy tông, mẫu thân của hắn chính là ta! Xuất thân của hắn, chính là Lan Lăng Kim thị! "
Nàng lại nhìn về mấy cái hạ nhân kia.
" Ta nghe ý tứ mới vừa rồi của các ngươi là đối với ta, đối với Lan Lăng Kim thị có gì bất mãn sao? "
" Tiểu nhân không dám! Là tiểu nhân sai rồi, cầu phu nhân tha thứ... "
Lâm Nhược Vân hừ lạnh một tiếng.
" Tha thứ? Các ngươi khi kim lân đài ta là cái gì? Người tới! Đem bịn họ mang đi bán đi. "
Lập tức có người tiến vào, đem mấy người kia túm đi ra ngoài. Lâm Tích Vân lại nói.
" Các ngươi nhớ cho kỹ, tại kim lân đài này, chủ nhân vĩnh viễn là chủ nhân. Nói chuyện làm việc trước, ước lượng thân phận chính mình. Nếu không cùng một kết cục giống như bọn họ! "
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Mọi người đều vùi đầu thấp xuống, sợ lại chọc nàng không vui. Kim Quang Dao ở bên cạnh nàng, ngơ ngác mà đứng thế nhưng đã quên nói chuyện.
Lâm Nhược Vân bình ổn cảm xúc một chút.
" Được rồi, các ngươi tiếp tục làm việc. "
Quay đầu, hòa hoãn ngữ khí, hướng Kim Quang Dao nói.
" A Dao, đi theo ta. "
.........