( Edit ) Xuyên Thành Kim Phu Nhân

Chương 4: Vây săn

Trước quảng trường Bách Phượng, dòng người chen chúc xô đẩy thật náo nhiệt. Lâm Nhược Vân ngồi ở vị trí tối cao, trên đài săn hoa lệ, nắm tay Giang Yếm Ly nhìn xung quanh giữa sân.

Hiện tại đúng là thời gian kỵ trận của Cô Tô Lam thị vào sân. Các nữ quyến trẻ tuổi trên đài săn nhìn xem, không chút bủn xỉn vứt đóa hoa của chính mình xuống. Giữa sân, Lam Vong Cơ vươn tay ra vững vàng mà tiếp được một đóa hoa Ngụy Vô Tiện vứt, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Hắn hẳn là hy vọng Ngụy Vô Tiện vứt đóa hoa này là vì tình yêu đi. Lâm Nhược Vân nghĩ, ngẩng đầu hướng về Kim Quang Dao đang ở vị trí trung ương: Hoa phục bạch đế mạ vàng mặt hắn càng thêm trắng noãn, giữa mày có chút chu sa hết sức bắt mắt. Vị ở giữa sân: bạch y như tuyết kia, đai buộc trán tung bay, người đối diện xem đài săn gật gật đầu ý bảo người, không phải Lam Hi Thần còn có thể là ai?

Nếu trong tay A Dao lúc này cũng có một đóa hoa, hắn có thể hay không hướng nhị ca hắn đi? Trong đầu Lâm Tích Vân đột nhiên hiện ra cái ý tưởng như vậy, cười cười, ngay sau đó nàng lắc lắc đầu đem ý niệm trong đầu quăng ra ngoài.

Giữa sân, đã đến thời điểm Vân Mộng Giang thị vào sân.

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đã giục ngựa lên sân, giữa biển trời đầy hoa hướng về đài cao phất phất tay. Lâm Nhược Vân thấy thế, lặng lẽ buông lỏng tay Giang Yếm Ly. Nàng nhớ rõ ràng Giang Yếm Ly muốn đi ném hoa.

Quả nhiên thần sắc Giang Yếm Ly đột nhiên sáng lạn lên, buông cây quạt xuống, đi tới khán đài, đem hai đóa hoa màu tím nhạt, ra sức hướng về giữa sân ném.

Quan hệ tỷ đệ Vân Mộng Giang thị từ trước đến nay cực hảo, ánh mắt nữ chung quanh nhìn Giang Yếm Ly đầy ngưỡng mộ, lại khôi phục bộ dáng sụp mi thuận mắt, chậm rãi đi trở về. Lâm Nhược Vân kéo nàng qua, ở trên quảng trường vang lên thanh âm " Lan Lăng Kim thị vào sân ", cùng nàng trở về lại khán đài.

Giữa sân kia một loạt các tu sĩ ăn mặc bạch đế kim văn, cưỡi ngựa cao đại mã lên trước. Hí vang một tiếng, đầu ngựa đột nhiên ngẩng lên, ở trên quảng trường chạy một vòng lại đột nhiên thít chặt. Dáng người nọ trên ngựa đầy tiêu sái, bạch y như tuyết, chu sa giữa mày càng thêm minh tuấn bắt mắt, tư thế cầm cung anh khí bức người, nhất thời ở trên đài săn nhất lên một trận triều dâng.

Lâm Nhược Vân nhìn đại nhi tử nhà mình cố ý vô tình hướng ánh mắt bên này, đảo cũng thực thượng gốc lôi kéo Giang Yếm Ly chỉ nàng xem.

Kim Tử Hiên giục ngựa đến trước trường bắn, trở tay rút một vũ tiễn, kéo cung bắn ở giữa hồng tâm. Tứ phía đài săn vang lên một mảnh hoan hô. Thần sắc Giang Yếm Ly có chút động, làm như bị sự tình trong sân làm hứng thú, Lâm Nhược Vân xem ở trong mắt, trong lòng càng cao hứng.

" Ở đây có ai không phục cứ việc đến thử xem! Nhìn xem có thể hay không so với Tử Hiên bắn tốt hơn! "

Giữa sân có người hô.

Lâm Nhược Vân đỡ trán, tâm tình lúc trước cũng bị làm hỏng. Tử Huân này thật là: gia hỏa này được việc thì ít hỏng việc thì nhiều! Đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ. Nàng rất rõ ràng kế tiếp sẽ bị vả mặt như thế nào, có chút không đành lòng xem. Một mình xoay người trở lại vị trí ngồi.

Dưới đài, Ngụy Vô Tiện đã bịt mắt bắn tên. Lâm Nhược Vân đỡ đầu ngồi trên đài, suy tư tình tiết kế tiếp, ngẫm lại có chuyện gì là chính mình có thể làm.

" Nhị ca? "

Kim Quang Dao từ trên đài xuống, liền thấy một mình Lam Hi Thần đang đứng giữa sân, tựa hồ đang đợi người nào đó.

" Nhị ca như thế nào còn chưa tiến vào? Còn đợi chốc nữa là con mồi trong khu vực vây săn bị săn xong "

Kim Quang Dao đi đến bên người hắn, có chút vui đùa nói.

Nghe vậy, Lam Hi Thần xoay người lại, mỉm cười một chút.

" Vong Cơ bọn họ đã tiến tràng. Ta thấy ngươi không xuống liền ở chỗ này chờ ngươi một lát "

" Vất vả nhị ca chờ A Dao "

Kim Quang Dao nói giả ý liền cúi người hành lễ bồi tội, Lam Hi Thần vội vàng đem hắn đỡ lên. Hai người nhìn nhau cười cùng nhau đi đến khu vực săn bắn.

Đi không bao xa, vừa lúc đυ.ng phải Kim Tử Hiên mang theo Giang Yếm Ly cùng Lâm Nhược Vân tiến tràng cùng với chúng tu sĩ Kim gia. Hai người vội vàng hành lễ.

" Mẫu thân "

" Kim phu nhân "

Lâm Nhược Vân rất kinh ngạc:

" Aiz, hai người còn chưa đi vào a "

Kim Quang Dao sửng sốt một chút, hắn cho rằng nàng sẽ hỏi hai người bọn họ vì cái gì ở bên nhau...

" Nhị ca mới vừa rồi đang đợi ta, cho nên trì hoãn chút thời gian "

Lâm Nhược Vân gật gật đầu, ánh mắt ở trên người hai người lại xoay chuyển. Lúc này vây săn đã bắt đầu hồi lâu, các thế gia đều chạy đi vây săn, nhưng Lam Hi Thần lại câm nguyện tại đây chờ A Dao. Xem ra phân tình này nảy sinh rất sớm a.... Bất quá dưới loại tình huống này, sau hai người này còn cầm đuốc soi đêm mười mấy năm cũng chưa đem giấy cửa sổ đâm thủng! Phải nói hai người bọn họ quá ngây thơ sao?

Kim Quang Dao giỏi xem mặt đoán ý người, hắn nhìn biểu tình Kim phu nhân từ vui mừng chuyển tới ý vị hận sắt không thành sắt. Hắn có chút mê mang, thế nhưng không hiểu ý tứ của nàng. Lúc này lại nghe nàng mở miệng.

" A Dao có thể có một nhị ca đối với hắn để bụng như vậy, làm mẫu thân của A Dao, ta thật là mừng. "

Lâm Nhược Vân dương khóe miệng, nói với Lam Hi Thần.

Kim Quang Dao nhìn khóe miệng nàng giơ lên tươi cười, tổng cảm thấy lời này tựa hồ còn có chuyện, rồi lại nhất thời không thể nói cái gì.

Tất nhiên Lam Hi Thần trả lời khách sáo. Lâm Nhược Vân cũng không có dừng lại nhiều, rốt cuộc tình cảm bọn họ còn phải để bọn họ nói tới.

" Các ngươi chậm rãi đi, ta đi vào trước "

Nói xong, nàng xoay người hướng khu vực săn bắn đi.

Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần nhìn thân ảnh Kim phu nhân biến mất trong núi rừng, lúc này mới song song chọn một con đường khác đi vào núi...