Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)

Chương 100

Trong phòng sáng sủa, Nguyễn Ngải đang bưng một chén cháo ngồi trước mặt Cố Dục, dùng thìa múc một chút cho cậu ta ăn.

Đây là đề nghị của Thẩm Lê Xuyên, anh ta nói tiểu tang thi cách đây không lâu ăn rất nhiều thịt sống dẫn đến tiêu hóa rất kém, ăn một chút cháo giàu chất xơ có thể có lợi cho sức khỏe.

Tuy rằng Thẩm Lê Xuyên đặc biệt nhấn mạnh mình ở lĩnh vực nuôi tang thi không biết gì, đưa ra đề nghị có thể sẽ phản tác dụng, nhưng Nguyễn Ngải vẫn làm theo.

Bởi vì bản thân cô cũng không thể nuôi, tang thi bên cạnh cô cho tới bây giờ đều là tự mình tìm thức ăn.

Cố Dục bĩu môi không tình nguyện uống hai ngụm liền bịt miệng lại, Nguyễn Ngải cũng không ép buộc cậu ta, cô buông chén từ phía sau lấy ra một gói bánh quy cookie tự mình ăn —— vừa vặn là giờ trà chiều, cô cũng đói bụng.

Nguyễn Ngải và Cố Dục mỗi người một cái ghế nhỏ ngồi đối diện nhau, người trước cầm bánh quy cookie nhai giòn tan, người sau ngửa đầu trông mong nhìn cô ăn.

Nguyễn Ngải cùng đôi mắt to đen nhánh như quả nho đen nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục không đành lòng đưa một khối qua: "Ăn chậm một chú.”

Cố Dục thật cẩn thận nhận lấy, rất nghe lời mà ăn từng ngụm nhỏ, cậu ta một lần chỉ dùng răng cạo sạch một chút vụn bánh quy, sợ mình gặm sạch.

Nguyễn Ngải cắn một ngụm nhỏ: "Người bên ngoài tìm mày đều tìm điên rồi.”

Ánh mắt Cố Dục chợt lóe lên nhìn cô, răng còn đang cạo vụn bánh quy.

"Chúng ta sắp giấu không nổi nữa, cho nên ngày mai sẽ đi được không."

Tuy rằng ba trong bốn lối ra của căn cứ Bắc Thành đều bị Cố Trường Diễn giám sát gắt gao, nhưng thông đạo màu xanh lá cây ở cửa nam phần lớn là người của Hoắc Ngôn Trăn, ra vào chỉ cần làm một thủ tục do Cố Trường Diễn ký tên hoặc đóng dấu.

Hoắc Ngôn Trăn nói thủ tục này đã chuẩn bị xong.

Nguyễn Ngải sờ sờ tóc Cố Dục: "Rời khỏi nơi này, ta dẫn mày đi quen biết người nhà mới.”

Cố Dục nhu thuận nghiêng đầu.

"Rống~"

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngải thừa dịp bốn phía không có người dẫn Theo Cố Dục từ tầng hầm biệt thự Hoắc gia đi ra, sau đó lặng yên không một tiếng động lẻn vào gara ở hậu viện.

Dì Hoắc đã ở đây từ sáng sớm.

Đúng vậy, Cố Dục từ hai ngày trước đã lén chuyển từ viện nghiên cứu đến tầng hầm nhà họ Hoắc, hơn nữa vì không khiến Cố Trường Diễn hoài nghi, Nguyễn Ngải mãi cho đến tối hôm qua còn chạy tới viện nghiên cứu, chính là vì để cho ông ta cho rằng Cố Dục vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm của Thẩm Lê Xuyên.

Dì Hoắc cũng đã sớm chuẩn bị tốt, sau khi vụиɠ ŧяộʍ dùng con dấu riêng của Cố Trường Diễn làm một phần thủ tục xuất thành, liền lấy lý do chiếu cố Hoắc gia gia thân thể bất tiện ở lại Hoắc gia.

Thần kinh gần đây của Cố Trường Diễn vô cùng mẫn cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến ông ta hoài nghi, cho nên hành động của họ đều hết sức cẩn thận và cẩn thận.

Lúc nhìn thấy Hoắc Nghi Lâm, Cố Dục theo bản năng phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, Nguyễn Ngải ngồi xổm xuống dùng ngón trỏ điểm mũi anh: "Hôm nay không thể phát ra âm thanh nha, phải nghe lời.”

Cố Dục vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại, gật gật đầu.

"Ngoan." Lúc Nguyễn Ngải đứng lên, nhìn thấy ánh mắt Hoắc Nghi Lâm đỏ hồng.

"Xuất phát đi."

"À được." Hoắc Nghi Lâm đưa tay lau mí mắt một chút: "Hai đưa lên xe trước, ta đi vào lấy một thùng xăng dự phòng.”

Nguyễn Ngải gật đầu, kéo Cố Dục lên xe.

Hai phút sau, ngay khi Hoắc Nghi Lâm bỏ xăng lên xe, "rầm" một tiếng đóng cốp xe lại, Cố Sầm Xu bất thình lình từ một bên đi tới: "Dì ơi, đây là dì muốn ra khỏi thành sao? "

“A... Là Sầm Kiều à, sao con lại tới đây, ta đang chuẩn bị đi chợ mua chút nguyên liệu bổ dưỡng về nấu canh bổ sung cho ông Hoắc, con cũng biết gần đây sức khỏe của ông không tốt lắm, đi lại dưới đất đều vất vả.”

Bỗng nhiên xuất hiện người ngoài kế hoạch, Hoắc Nghi Lâm lại một chút cũng không thấy hoảng loạn, thành thạo ứng phó.

"Con muốn đến thăm dì và ông Hoắc, hôm qua lúc con tới, hai người vừa vặn ra ngoài." Cố Sầm Xu liếc mắt nhìn cốp xe một cái: "Dì, con vừa thấy dì bỏ một thùng xăng dự phòng vào bên trong, con nhớ đây là thói quen của dì mỗi lần đi xa. Dì sẽ không ra khỏi thị trấn, phải không?”

Nụ cười của Hoắc Nghi Lâm vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại bắt đầu rét run.

Bà ấy biết lý do này không lừa được Cố Sầm Xu, đành phải đổi giọng nói: "Nói thật cho con biết đi, hôm nay dì định đi Lan Thành tìm một vị lão Trung y trước kia đã từng giao tiếp, ta muốn nhờ ngài ấy nghĩ biện pháp cho chân của hoắc gia gia, nhưng tính tình lão trung y kia không tốt lắm, ta sợ là phải tự mình qua đây mới mời được người ta tới đây.”

Cố Sầm Xu hiểu rõ: "Thì ra là như vậy. Hoắc

Hoắc Nghi Lâm thở dài: "Dì cũng không phải cố ý không nói cho con biết, chính là sợ con lo lắng, người trẻ tuổi các con có chuyện riêng phải bận rộn, không cần luôn lo lắng cho chúng ta, Hoắc gia gia con có con chiếu cố khẳng định có thể tốt lên. "

“Con biết rồi, vậy dì nhất định phải chú ý an toàn, con đi trước đi xem Hoắc gia gia."

"Mau đi đi."

Sau khi Cố Sầm Xu đi vào, sắc mặt Hoắc Nghi Lâm một giây lạnh xuống.

Bà ấy ngồi vào ghế lái, sạch sẽ gọn loát khởi động xe, một cước đạp chân ga.

Ghế sau Nguyễn Ngải vừa ôm Cố Dục nhẹ nhàng trấn an, vừa nói: "Cô ta không nhìn thấy chúng ta. "

“Kính xe là kính một chiều, cô ta không nhìn thấy, đợi lát nữa khi ra khỏi thành, lính gác cửa nam từ bên ngoài cũng không nhìn thấy, cho nên không cần khẩn trương."

Nguyễn Ngải gật đầu.

Ngay khi xe chạy nhanh đến cửa nam căn cứ, Cố Sầm Xu cũng đơn giản an ủi Hoắc Chính Tung vài câu, sau đó về nhà.

Cô ta vốn định ơ lại cùng ông cụ nhiều hơn, nhưng bởi vì trong lòng vẫn nhớ thương chuyện Hoắc Nghi Lâm một mình ra khỏi thành, thật sự là không yên lòng liền sớm trở về.

Cố Sầm Xu ở nhà tìm một vòng, không ngoài ý muốn đưa ra kết luận Cố Trường Diễn lại không về nhà, thế là dứt khoát gọi điện thoại qua.

Vài giây sau: "Aolo, có chuyện gì vậy." Giọng cố Trường Diễn nghe như mấy ngày không ngủ, hữu khí vô lực.

Cố Sầm Xu nhíu mày: "Ba là con, gần đây ba không về nhà, chuyện trong nhà ba cũng không quan tâm. Sáng sớm hôm nay dì Hoắc ra khỏi thành làm việc, ba cũng không phái mấy người đuổi theo bảo vệ dì ấy. Con nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên phái một dị năng giả hệ không gian theo dì ấy đi ra ngoài, dì ấy đi một mình quá nguy hiểm, cho nên tìm ba..."

Cô ta mới nói một nửa, đã bị Cố Trường Diễn ở bên kia lớn tiếng cắt ngang: "Con nói cái gì, hôm nay bà ấy sẽ rời khỏi thành?"

Cố Sầm Xu bị sự lạnh lùng trong lời nói của ba làm cho sống lưng phát rét, giọng điệu cũng yếu đi: "Ba không biết chuyện này sao? Con tưởng dì ấy đã tìm ba để có được lệnh đã ký và phê duyệt.”

Vừa dứt lời, trong máy thông tin liền truyền đến tiếng thở ra nặng nề của Cố Trường Diễn, cùng với tiếng quát khẽ mang theo tức giận: "Sao con không sớm nói cho ta biết! Bà ấy đi khi nào và bây giờ bà ấy ở đâu? "

Cố Trường Diễn thở ra đột ngột và không giải thích được, khiến Cố Sầm Xu sợ tới mức lắp bắp: "Chỉ... Không đi được bao lâu, hẳn là còn chưa ra khỏi thành. "

Trong tiếng ồn ào xen lẫn tiếng gầm giận dữ của Cố Trường Diễn, cho dù những lời sau đó không phải nói với cô ta, Cố Sầm Xu vẫn sợ tới mức không dám thở dốc: "Lối đi màu xanh lá cây ở cửa nam căn cứ, lập tức liên hệ với người bên kia chặn xe lại, Hoắc Nghi Lâm khẳng định trộm đồ của ta muốn mang người đi, chờ ta đi qua nhất định phải gϊếŧ chết người phụ nữ này trước!”

Cố Sầm Xu nắm chặt máy liên lạc, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Xong rồi, cô ta dường như gặp rắc rối.

"Cửa nam căn cứ. Không được, con phải đi qua xem một chút, ba nhất định là hiểu lầm dì Hoắc. ”

......

Bên kia, Hoắc Nghi Lâm dùng tốc độ xe bình thường đi tới thông đạo màu xanh lá cây ở cửa nam căn cứ, thông đạo này bình thường dùng cho các cơ quan chính phủ tiến hành vận chuyển và mua sắm xe cộ lưu thông, tuy rằng vào thành sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng ra khỏi thành chỉ cần một phần thông lệnh, hơn nữa sẽ không bị điều tra trong xe.

Hoắc Nghi Lâm dừng xe ở lối vào, xuất trình lệnh đóng dấu cho nhân viên.

Nhân viên công tác hiển nhiên biết Hoắc Nghi Lâm, anh vừa đăng ký vừa hàn huyên vớibà ấy: "Đã lâu không thấy bà ra khỏi thành, là có chuyện quan trọng gì phải làm sao?”

Hoắc Nghi Lâm thong dong cùng đối phương bắt chuyện, "Đi Lan Thành bái phỏng một lão trung y, ba tôi gần đây thân thể không tốt lắm, cho nên tôi dự định mời một đông y tới cho ông ấy xem một chút, cậu cũng biết lão nhân lớn tuổi chính là như vậy, ba tôi tuy rằng mình cũng là bác sĩ, nhưng có chút tật xấu đặt ở trên người mình chính là như thế nào cũng không trị được. "

Một đoạn nói xong, đối phương cũng vừa vặn điền xong mẫu đăng ký: "Giáo sư Hoắc nhất định sẽ sớm bình phục, bà ký tên vào lần cuối cùng.”

Hoắc Nghi Lâm ký xong, khi cửa đang muốn mở ra, máy thông tin trong tay vị nhân viên kia bỗng nhiên vang lên.

"Này, xin chào." Anh ta nghe xong nội dung đối diện không bao lâu, lông mày liền nhíu lại: "Được, tôi hiểu rồi.”

Nhân viên công tác buông máy liên lạc xuống, vẻ mặt xin lỗi nói với Hoắc Nghi Lâm: "Thật sự là thật sự là xấu hổ, cấp trên vừa gọi điện thoại cho tôi, nói lệnh thông hành của bà là có vấn đề, tạm thời bà còn chưa thể rời khỏi thành phố. "

Hoắc Nghi Lâm khóe miệng ý cười lạnh xuống: "Chương thông hành lệnh là chồng của ta tự tay đóng lên không có vấn đề gì, vì sao không thể thả đi. "

“Thật sự xin lỗi, tôi chỉ là chấp hành mệnh lệnh cấp trên truyền đạt, chờ bọn họ phái người tới kiểm tra phần thông hành lệnh này, ngài mới có thể ra khỏi thành."

Tay Hoắc Nghi Lâm vịn vô lăng siết chặt: "Ta biết rồi.”

Bà ấy đoán được đại khái mình bị Cố Trường Diễn phát hiện, đối phương có lẽ đang nóng như lửa chạy về phía này.

Nhưng bỏ lỡ hôm nay sẽ không có cơ hội, ngăn ở trước mắt bà ấy chỉ có một cửa nâng trông không chắc chắn lắm, chỉ cần bà đạp mạnh chân ga vào lúc này... Hoắc Nghi Lâm nhìn mấy tên lính gác cầm súng xuất hiện trước xe, xúc động trong lòng bị cứng rắn đè xuống.

Mấy người này hiển nhiên không nằm trong phạm vi điểm của Hoắc Ngôn Trăn, hơn nữa bọn họ hiển nhiên là quyết tâm không cho bà ấy ra khỏi cánh cửa này.

Nguyễn Ngải ở phía sau ghế lái thấp giọng nói: "Không sợ, cháu dùng máy thông tin gọi Hoắc Ngôn Trăn tới cứu mạng.”

Hoắc Nghi Lâm sửng sốt một chút, thân thể căng thẳng không hiểu sao thả lỏng, thậm chí nhẹ giọng nở nụ cười: "Ừm.”

Rõ ràng là nên bà ấy bảo vệ bọn nhỏ, lại bị Nguyễn Ngải nhỏ hơn hai vòng của mình an ủi ngược lại.

Trong xe yên tĩnh, Nguyễn Ngải khẽ vuốt ve cái đầu lông xù của Cố Dục, dùng giọng nói nhỏ nhắn nói: "Hoắc Ngôn Trăn sẽ tới cứu chúng ta, nếu anh ấy không tới được còn có ta, ta rất lợi hại.”

Hoắc Nghi Lâm bỗng nhiên cảm thấy, cô gái này thật sự là một thiên sứ.